Chương 1718

Giận đến mức muốn móc tròng mắt của mấy người không có mắt đó ral Lưu Thiên Hàn, Cung Tư Mỹ rời đi, Cung Trí Cương không phối hợp nhận phỏng vấn nữa, đám phóng viên chỉ đành rời đi tứ tán.

Có điều, hôm nay bọn họ thực sự rất rất vui mừng, trong thoáng chốc đào ra được nhiều thứ như thế, có thể không vui saol Bọn họ cảm thấy, năm nay thật đúng là một năm hài hoà may mắn, Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh vừa tổ chức xong một đám cưới thịnh thế, tiếp theo đây lại có Cậu hai Lưu và Cung Tư Mỹ, cậu Cung với Nhan Nhã Tịnh, Vân Hải có chuyện náo nhiệt rồi!

Mắt cá chân của Nhan Nhã Tịnh ngược lại không có vấn đề gì lớn, chỉ là vết thương cũ chưa lành hẳn, lại không cẩn thận bị trật ngã lần nữa nên mới đau như thế.

Cô về sau chỉ cần đừng để bị trật nữa, không làm vận động mạnh, liền sẽ không có việc gì.

Cô rất cảm kích Cung Trí Cương đã diễn kịch cùng cô, có điều, cô cũng đã nói rõ với anh ta, giữa bọn họ là chuyện không thể.

Cung Trí Cương ngược lại không tranh luận với cô, bởi vì trong lòng anh ta hiểu rõ, bây giờ anh ta từng bước ép sát cô còn chẳng bằng ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Chỉ cần Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ kết hôn rồi, sớm muộn có một ngày, cô sẽ rơi vào vòng tay anh thôi.

Buổi tối Nhan Nhã Tịnh ở Nhân Gian tăng ca thêm một hồi, sau khi kiểm tra một lượt trang phục dự thi mà Lê Mặc đã làm gấp cho kịp, cô liền lái xe về thẳng Tầm Viên.

Cô thấy có người đang đứng trước cổng, liền vội vàng đạp phanh, xuống xe, một bóng đen liền lao tới trên người cô, nặng nề ấn cô lên thân xe, hung hăng mà hôn.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang bao bọc khắp người cô, không cần nhìn mặt anh, Nhan Nhã Tịnh cũng biết, người hôn cô, là người yêu trong lòng cô.

Nhưng cô không hiểu, hai người bọn họ đều đã đi đến bước này rồi, anh và Cung Tư Mỹ ngay lập tức liền phải kết hôn rồi, sao anh lại còn muốn hôn cô như vậy.

“Nhan Nhã Tịnh!”

Thời gian trôi qua dài dằng dặc như cả một thế kỷ, Lưu Thiên Hàn mới buông cô ra.

Dưới ánh trăng, đôi mắt của anh đỏ rực một mảnh, giống như con thú dữ bị ép tới đường cùng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vặn gấy cổ cô.

“Anh hai…”

Dáng vẻ này của Lưu Thiên Hàn khiến Nhan Nhã Tịnh hoảng sợ từ tận đáy lòng, tất cả những gì cô làm đều là vì để anh được thoải mái, cô còn thực không biết cô rốt cuộc lại có chỗ nào không cẩn thận chọc đến anh rồi.

“Nhan Nhã Tịnh, em thật giỏi lắm!”

“Anh hai, anh cũng rất giỏi.’ Nhan Nhã Tịnh Có Sao nói vậy.

Ngay cả cốt nhục thân sinh của mình anh đều nhân tâm gi ết chết, anh có thể không giỏi sao?

Càng nghĩ trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng bi thương, khoé môi cô không khỏi nhếch lên một nụ cười thê lương, “Anh hai, anh bây giờ đang làm gì thế này? Chơi trò dây dưa không rõ với bạn gái cũ trước khi kết hôn?”

“Anh hai, là anh buông tay trước, là anh bảo em cút. Em đã làm như mong muốn của anh, phá bỏ đứa bé đó rồi, xin anh về sau bỏ qua cho em đi!”

“Nhan Nhã Tịnh, em nói cái gì?!”

Con người Lưu Thiên Hàn đột nhiên co rút, cái gì gọi là làm theo mong muốn của anh, phá bỏ đứa bé đó rồi?! Chẳng lẽ, cô thật sự đã có thai?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!