Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên!

Chương 1120: Trường kiếm thiên nhai (24)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Khâu Nhạc Hà tham dự?"

Sơ Tranh nhìn phản ứng này của Cao Dũng, rút ra kết luận.

"Đợi một chút." Hàn Thê Thê không nghe rõ lắm, cái gì mà mưu đồ bí mật, diệt cả nhà người ta, Khâu Nhạc Hà còn tham dự? Ông ta là võ lâm minh chủ, sao có thể làm loại chuyện này?

Mặc dù Hàn Thê Thê không thích người phụ thân này, nhưng nàng cũng biết, trên giang hồ đánh giá Khâu Nhạc Hà rất cao.

Nhân vật dẫn đầu chính phái, đại biểu cho chính nghĩa.

Bây giờ nàng thế mà lại nghe thấy một câu nói như vậy.

Hàn Thê Thê trực tiếp tới hỏi: "Ngươi đang nói gì thế? Khâu Nhạc Hà đã làm gì?"

Khâu Nhạc Hà dù thế nào cũng gắn danh hiệu là phụ thân nàng.

Hàn Thê Thê không thể thờ ơ.

Sơ Tranh đạp Cao Dũng, giọng điệu lãnh đạm: "Chuyện này phải hỏi hắn." Cụ thể đã làm gì, ta cũng rất mờ mịt, thẻ người tốt lại không chịu nói tỉ mỉ.

Biểu cảm của Hàn Thê Thê biến hóa một hồi, một tay kéo Cao Dũng dậy: "Khâu Nhạc Hà và các ngươi đã làm gì?"

Cao Dũng giật mình phát hiện mình nói sai, lúc này thề thốt phủ nhận: "Khâu Nhạc Hà đường đường là võ lâm minh chủ, sao lại cùng chúng ta làm gì được, các ngươi muốn tìm Khâu Nhạc Hà thì phải đến phủ Minh chủ, chạy đến đảo Thất Tinh của ta làm gì! Chỗ này của ta không có Khâu Nhạc Hà gì cả!"

Hàn Thê Thê ném Cao Dũng ra, nhấc chân liền đạp.

Cả khuôn mặt Cao Dũng đều sắp biến hình, trong con mắt toàn là tơ máu.

Đau quá...

Đau quá...

Hàn Thê Thê đạp xong, nhìn về phía Sơ Tranh: "Có phải ngươi lầm rồi không, Khâu Nhạc Hà mặc dù khốn kiếp, nhưng những năm này ông ta làm minh chủ, chuyện trong giang hồ đều xử lý ngay ngắn rõ ràng, người trong giang hồ cũng rất phục ông ta."

"Thứ ngươi trông thấy không nhất định là chân tướng." Ánh mắt Sơ Tranh yên tĩnh: "Chuyện Dương phủ ở thành Liễu Châu, ngươi nghe qua chưa?"

Sau khi Hàn Thê Thê tiến vào thành Liễu Châu liền không biết tung tích, nhưng đoạn thời gian kia nàng xác thực ở trong thành Liễu Châu.

"Biết..."

"Chuyện kia chính là Khâu Nhạc Hà phái người làm."

"Không thể nào, người Dương phủ chỉ là mất tích." Hàn Thê Thê theo bản năng phản bác: "Ông ta..."

Hàn Thê Thê muốn vì Khâu Nhạc Hà mà nói mấy câu, nhưng những ký ức liên quan tới Khâu Nhạc Hà trong đầu, giống như... Đều không phải chuyện tốt.

Mẫu thân bệnh nặng cũng không tới nhìn một chút.

Nàng rời nhà mấy năm, ngẫu nhiên có hai lá thư, cũng giống như thăm hỏi việc công.

Học nghệ trở về, ông ta không hỏi nàng ở bên ngoài sống có tốt không, ngược lại bắt đầu nhúng tay vào chuyện của nàng.

Nhưng ông ta...

Suy cho cùng cũng là phụ thân của nàng.

"Cho hắn uống thứ này."

Hàn Thê Thê đột nhiên đưa cho Sơ Tranh một viên thuốc.

Nàng phải biết, nam nhân kia, rốt cuộc là hạng người gì.

Có lẽ là Sơ Tranh nhầm.

Có lẽ chỉ là hiểu lầm.

Có lẽ...

"Đây là gì?"

"Thuốc có thể khiến người ta nói thật." Hàn Thê Thê nói.

-

Thất Tinh trai.

Cao Tề ở chỗ này, lúc này Khâu Nhạc Hà cũng ở nơi đây.

Khâu Nhạc Hà đi tới đi lui trong gian phòng, trên mặt không hiện ra gì, nhưng đáy lòng có chút bực bội và lo nghĩ.

Ông ta không nghĩ tới lại có nhiều người đột nhiên tới như thế, làm rối loạn kế hoạch của ông ta.

Vốn cho rằng chuyến đi này sẽ không có quá phiền phức, không nghĩ tới sẽ sinh ra nhiều chuyện như vậy. Mấy tên của phái Xích Dương kia ông ta ngược lại không để vào mắt, người ông ta cảm thấy khó giải quyết chính là Hàn Thê Thê...

Cao Tề từ bên ngoài trở về, Khâu Nhạc Hà lập tức lên tiếng hỏi: "Bọn họ khi nào thì đi?"

Cao Tề nói: "Bọn họ đến vì muốn thuốc giải của Quân Bất Quy, ta làm gì có thuốc giải, ta nói thế nào bọn họ cũng không nghe, chỉ thiếu điều động thủ với bọn họ nữa thôi."

Đám người Lương Huyên kia cũng rất khó chơi.

Không biết nghe được lời đồn từ đâu, nhận định Cao Tề có thuốc giải, là lão ta không nguyện ý lấy thuốc giải ra.

Khâu Nhạc Hà: "Hàn Thê Thê đâu?"

"Nàng ở cùng Nhị đệ ta."

Khâu Nhạc Hà nghe vậy, đột nhiên nổi giận: "Đi tìm Cao Dũng đến đây!"

Cao Tề không rõ ràng cho lắm: "Sao thế?"

"Hàn Thê Thê không thể động vào, nàng là con gái của ta!" Khâu Nhạc Hà cắn răng: "Đi tìm Cao Dũng về đây!"

Cao Dũng là mặt hàng gì, Khâu Nhạc Hà rất rõ ràng.

Cao Tề hậu tri hậu giác, hình như Khâu Nhạc Hà có một đại nữ nhi, nhưng nghe nói từ khi còn rất nhỏ đã được đưa ra ngoài học nghệ...

Cao Tề vội vàng sai người đi tìm.

"Khâu đại ca, chuyện ngươi nói trước đó..."

Khâu Nhạc Hà ngồi xuống ghế: "Lúc trước các ngươi giải quyết tốt hậu quả chưa, có bỏ sót không?"

"Không có... Chúng ta đã đếm nhiều lần, không thiếu một người nào." Cao Tề nói: "Ta và Cao Dũng tự mình đếm, tuyệt đối sẽ không bỏ sót."

Khâu Nhạc Hà: "Các ngươi xác định đều chết hết?"

Cao Tề vô cùng xác định: "Chắc chắn, chúng ta phóng hỏa đốt, nhìn thấy đốt sạch sẽ mới rút lui."

Lúc ấy Khâu Nhạc Hà không ở chỗ đó, không rõ ràng tình huống.

Minh Tiện kia ở bên ngoài bây giờ, Khâu Nhạc Hà cũng không rõ rốt cuộc là ai.

"A —— "

"Nhị đảo chủ!"

Vài tiếng kêu to đột ngột vang lên.

Người trên đảo bị âm thanh kinh động đến, mặc kệ là hạ nhân ở trên đảo, hay là bọn người Lương Huyên, dồn dập chạy về nơi âm thanh phát ra.

Đó là sân luyện võ trên đảo.

Cao Dũng bị người treo trên sân luyện võ, tứ chi buộc chung một chỗ về phía sau, khuôn mặt hướng xuống, giống như xâu một miếng thịt.

"Cao Dũng!"

Cao Tề dùng khinh công bay lên sân luyện võ, bay thẳng đến chỗ Cao Dũng bên kia, muốn thả người ra.

Ngay khi lão ta tới gần, trước mặt đột nhiên có sợi chỉ thoáng hiện, ngân quang chợt lóe lên trong đáy mắt lão ta.

Cao Tề bỗng nhiên dừng lại.

Ngân tuyến ở ngay trước mắt lão ta, tóc bay lên, đồng loạt đứt gãy, bay xuống mặt đất.

Nếu như không phải lão ta dừng lại kịp thời, thì bây giờ nói không chừng thứ rơi xuống chính là đầu lão.

Cao Tề mạnh mẽ hít một hơi, toàn thân kéo căng, cảnh giác lui về phía sau, hướng về phía hư không gầm lên một tiếng: "Ai!!"

-

Đám người Lương Huyên đến sau một bước, trông thấy trong sân luyện võ treo người, cùng nhau sững sờ tại chỗ.

"Chuyện gì thế?"

"Đây không phải là Cao Dũng sao? Sao lại bị người treo ở đó..."

Tất cả mọi người không rõ ràng đã có chuyện gì phát sinh, thấp giọng trò chuyện với nhau, không dám lên tiến.

"Sư huynh." Triệu Phù chạy tới: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không rõ, mọi người cẩn thận một chút." Lương Huyên dặn dò đồng môn đằng sau.

"Nhìn kìa, có người."

Một người đột nhiên chỉ vào phía đông sân luyện võ, bên kia có người đang chậm rãi đi tới.

Triệu Phù nhận ra đầu tiên: "Là nàng!"

Người phía sau cũng lần lượt nhận ra: "Nữ nhân ở Phạm Tiên giáo kia! Tại sao nàng lại ở chỗ này... Đúng rồi, hai người đi theo bên cạnh Hàn Thê Thê kia, không phải chính là hai người trước đó đi theo bên cạnh nàng sao?"

Câu này vừa nói ra, biểu cảm của mọi người liền có vẻ hơi cổ quái.

Khi lên đảo, không trông thấy nàng... Nàng xuất hiện từ đâu? Chẳng lẽ trước đó luôn trốn trong thuyền không ra?

Sơ Tranh chậm rãi đi đến sân luyện võ, đứng ở biên giới, đôi mắt lãnh đạm quét về phía người ở giữa sân luyện võ: "Cao đảo chủ."

"Ngươi là ai?" Cao Tề không biết cô, cảnh giác dò xét cô, cũng coi như bình tĩnh: "Cao Dũng là ngươi trói?"

"Là ta." Sơ Tranh rất hào phóng thừa nhận.

"Ngươi muốn làm gì!?" Cao Tề không biết những sợi chỉ kia là gì, không dám vọng động, chỉ có thể nói chuyện trước.

"Muốn hỏi các ngươi một chút chuyện." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm.

"Hỏi chuyện... Hỏi chuyện mà cần phải thế này?" Cao Tề chỉ vào huynh đệ không biết sống chết của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status