Vũ cực thiên hạ

Chương 282: Lâm Minh vs Mộc Cổ Bặc Vực


Bình thường Khôi Lỗi sư chỉ có sau khi bước vào Tiên Thiên, mới có thể đạt tới cảnh giới Dung Nguyên, mà Mộc Cổ Bặc Vực vẻn vẹn chỉ nửa bước Hậu Thiên đã đạt tới. Bằng vào điểm này, thì không có người nào cho rằng Khương Lan Kiếm có thể thắng.

Trận đấu vừa bắt đầu, Mộc Cổ Bặc Vực từ trong túi phóng xuất ra con rối nhện của hắn. Từ đầu trận chung kết đến giờ, hắn chỉ dùng mỗi con rối nhện này mà thôi, hiện tại xem ra, hắn vẫn còn định dùng một mình con rối nhện để đối phó với Khương Lan Kiếm.

- Vẫn là con rối nhện kia?

- Mộc Cổ Bặc Vực quá kiêu ngạo mà!

Khương Lan Kiếm khẽ nhíu mày, hắn tự nhận không phải đối thủ của Mộc Cổ Bặc Vực, nhưng đối phương chỉ dùng một con rối xem như yếu nhất để đối phó với mình, không khỏi rất xem thường người ta.

“Phong chi ý cảnh!”.

Khương Lan Kiếm lưu chuyển toàn thân chân nguyên vung lên trường kiếm trong tay, mấy chục đạo kiếm quang đâm thẳng tới Mộc Cổ Bặc Vực. Cùng lúc đó, hắn nhích động bước chân, trong nháy mắt thân ảnh biến mất.

“Vù!”.

Khương Lan Kiếm như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh Mộc Cổ Bặc Vực, con rối nhện cường đại không giả, nhưng phản ứng cực kỳ chậm chạp, dưới tốc độ cực hạn của Khương Lan Kiếm, nó hoàn toàn không thể làm ra bất kỳ phản ứng gì, quả thực giống như vật bài trí bình thường, bị Khương Lan Kiếm bước vòng qua.

Khôi Lỗi sư tuy rằng sức chiến đấu cường đại, nhưng cũng có nhược điểm trí mạng, đó chính là bản thân Khôi Lỗi sư, Khôi Lỗi sư cũng giống như đệ tử Cầm tông, tốc độ chậm, phòng ngự yếu, năng lực cận chiến gần như xem nhẹ không tính.

Mà Khương Lan Kiếm thì hoàn toàn ngược lại, tốc độ cực kỳ mau, công kích vô cùng linh hoạt, sắc bén... Một khi bị hắn gần người, công kích của hắn sẽ như bão tố!

Nhìn thấy Khương Lan Kiếm đã gần Mộc Cổ Bặc Vực trong gang tấc, người xem tại đây lập tức mở to hai mắt nhìn, Chẳng lẽ Mộc Cổ Bặc Vực phải lật thuyền trong mương sao? Đối mặt với Khương Lan Kiếm lại chỉ xuất ra một con rối yếu nhất, Mộc Cổ Bặc Vực quá sơ suất rồi chăng!

Gió lốc gào thét, Khương Lan Kiếm chém xuống một kiếm, một kích này là hắn rơi vào tình thế bắt buộc!

“Keng!”.

Thanh âm giống như kim loại va chạm nhau, kiếm của Khương Lan Kiếm chung quy không thể chém xuống. Hắn không tin nhìn lại thanh kiếm trong tay mình, một kiếm ẩn chứa Phong chi ý cảnh, không ngờ lại bị Mộc Cổ Bặc Vực giơ tay lên ngăn đỡ!

Điều này sao có thể?

Cho dù là Lâm Minh với lực phòng ngự cường đại, cũng phải dùng một lực lượng khéo léo đánh văng ra kiếm của hắn, không có khả năng giống như Mộc Cổ Bặc Vực, mạnh mẽ dùng tay không chặn kiếm như vậy!

Khương Lan Kiếm biết không ổn, định rút kiếm trở về, nhưng đúng lúc này hắn lại hoảng sợ phát hiện kiếm của mình đã bị đập văng ra. Từ trong cánh tay Mộc Cổ Bặc Vực, sinh ra một cái vòi màu đen giống như con giun cuốn lấy thanh kiếm của hắn.

Khương Lan Kiếm biến sắc, đây là vật gì? Đây còn là thân thể người sao?

- Đi chết đi!

Mộc Cổ Bặc Vực hú lên quái dị, móng tay tay trái đột nhiên biến thành móc câu sắc nhọn dài một xích, chụp một trảo tới hướng Khương Lan Kiếm!

Lúc này, trừ phi Khương Lan Kiếm buông thanh kiếm trong tay, mới có thể tránh thoát một kích này. Thế nhưng đối với kiếm khách mà nói, kiếm trong tay giống như sinh mạng, thà rằng dứt đoạn cánh tay cũng không bỏ kiếm!

- Phong chi ý cảnh!

Khương Lan Kiếm quát lên một tiếng lớn, chân nguyên toàn thân bùng phát, trường kiếm trong tay quét lên gió lốc xoáy như thanh đao sắc bén, cái vòi màu đen bị Khương Lan Kiếm chặt đứt từng khúc, nhưng mà tốc độ của hắn chung quy chậm lại, Mộc Cổ Bặc Vực chụp thật mạnh vào ngực Khương Lan Kiếm, móng vuốt sắc bén đâm vào trong ngực, máu tươi vẩy bắn ra!

Trên ngực Khương Lan Kiếm lập tức biến thành một mảng máu thịt bầy nhầy.

Hắn cắn răng rút ra thanh kiếm bị dính trên cánh tay Mộc Cổ Bặc Vực, Khương Lan Kiếm quỳ một gối xuống, trên ngực máu chảy như trút. Móng nhọn kia dài một xích đủ để đâm tổn thương nội tạng của hắn.

- Thà chết cũng muốn rút kiếm ra hay sao? Thật đúng là cực kỳ ngu xuẩn!

Mộc Cổ Bặc Vực tung một cước đá Khương Lan Kiếm văng ra, cười nhạo nói.

Thấy một màn này, đệ tử Kiếm tông ở dưới đài đều đầy lòng căm phẫn. Mộc Cổ Bặc Vực thật không coi ai ra gì, thái độ này chính là làm nhục Khương Lan Kiếm.

Thế nhưng tuy rằng bọn họ phẫn nộ, cũng không thể làm gì được Mộc Cổ Bặc Vực. Dù sao Mộc Cổ Bặc Vực là ở dưới tình huống quyết đấu công bình đánh bại Khương Lan Kiếm, ai cũng không nói ra lời.

Nếu bọn họ muốn lấy lại mặt mũi, trừ phi quang minh chính đại đánh bại Mộc Cổ Bặc Vực ở trên lôi đài, đáng tiếc bọn họ không ai là đối thủ của Mộc Cổ Bặc Vực, chỉ có thể bấm bụng nuốt giận.

Khương Lan Kiếm được người dùng cáng khiêng xuống, hắn bị thương không nhẹ. Tuy rằng Thất Huyền cốc có rất nhiều thánh dược liệu thương, nhưng không có khả năng trong vòng một canh giờ, chữa trị cho Khương Lan Kiếm khôi phục toàn bộ sức chiến đấu.

Khương Bạc Vân nhìn vết thương trên ngực Khương Lan Kiếm, mặt trầm xuống ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt khinh thường của Mộc Cổ Bặc Vực.

Hắn cười khặc khặc quái dị nói:

- Phòng ngự của đệ tử Kiếm tông các ngươi đúng là yếu nhược như tờ giấy, ta chỉ là chụp nhẹ một trảo, hắn đã thành cái dạng này, nếu không phải ta thu tay lại đúng lúc, trái tim hắn đã bị ta bóp nát!

Khương Bạc Vân cũng không có tức giận, chỉ là lạnh lùng nói:

- Nhiều lời vô ích, chờ gặp nhau trên lôi đài phân cao thấp!

Khiêu khích của Mộc Cổ Bặc Vực xem như đã truyền một tín hiệu cho tất cả người xem, Hắn cũng không e ngại bất luận kẻ nào, Khương Bạc Vân cũng không ngoại lệ!

Chẳng những Lâm Minh cùng Khương Bạc Vân không ngừng hiển lộ ra thực lực bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người, Mộc Cổ Bặc Vực cũng như thế! Hắn cũng giống như một tòa núi băng lơ lửng trên mặt biển, trước đó hắn bày ra chỉ là một góc của núi băng mà thôi.

Ba đại đầu sỏ của một thế hệ trẻ tuổi này, thực lực vượt hơn xa quán quân của hội võ tổng tông trước kia, nếu không tính ba người bọn hắn, thực lực của Âu Dương Minh đã đủ để đoạt giải quán quân rồi.

- Mộc Cổ Bặc Vực đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao cánh tay hắn có thể ngăn chặn kiếm của Khương Bạc Vân? Còn cái vòi màu đen kia là thứ gì?

- Sao ta biết được! Những tên Khôi Lỗi tông ai nấy đều rất cổ quái, lại không tiếp xúc với các tông môn khác, ai mà biết bọn họ muốn làm chuyện gì chứ?

- Chẳng lẽ... Bọn họ đều cải tạo thân thể của chính mình? Thật đúng là một đám kẻ điên!

Dưới đài người xem nhao nhao bàn tán. Bất luận là loại khả năng nào, có một sư kiện có thể khẳng định chính là, cận chiến không hề là nhược điểm của Mộc Cổ Bặc Vực!

Lực phòng ngự cường đại, năng lực cận chiến cường đại, viễn trình công kích càng xuất sắc hơn, cùng với rất nhiều con rối phối hợp lại... Đủ loại hệ thống công kích tập thể toàn phương vị.

Mộc Cổ Bặc Vực giống như Lâm Minh, đồng dạng cũng là một thiên tài chiến đấu toàn năng!

Hơn nữa, hiển nhiên hắn phải cường đại hơn so với Lâm Minh!

Ý thức được những điểm này, đệ tử Kiếm tông đều thầm toát ra một thân mồ hôi lạnh, rốt cuộc Khương Bạc Vân có làm được hay không?

Chuyện cho tới bây giờ, đã không đơn giản là trận chiến giữa Khương Bạc Vân cùng Mộc Cổ Bặc Vực, mà thậm chí còn ảnh hưởng tới vinh dự của tông môn! Nếu lần này sau khi Kiếm tông bị người làm nhục, Khương Bạc Vân lại bị đánh bại, vậy thì thật sự Kiếm tông sẽ không bao giờ ngóc đầu dậy nổi.

Nhưng mà, trận đấu giữa Mộc Cổ Bặc Vực cùng Khương Bạc Vân vẫn chưa phát sinh, ngược lại, người lên trước đấu với Mộc Cổ Bặc Vực lại là Lâm Minh...

Theo trọng tài vừa báo ra người đấu trận này, người xem toàn trường đều sôi trào lên, Lâm Minh đấu với Mộc Cổ Bặc Vực, đây là trận đấu đỉnh cao giữa hai thiên tài chiến đấu toàn năng!

Lần đầu, Lâm Minh ra đấu ở sân khách mà nhận được tiếng cổ vũ hơn xa đối thủ.

Đệ tử của Kiếm tông và các thiếu nữ Cầm tông đều hò hét trợ uy cho Lâm Minh, mà nhìn lại bên Mộc Cổ Bặc Vực thì hoàn toàn không có người nào cổ vũ, Khôi Lỗi tông vốn đã người lớn rất thưa thớt, hội võ tổng tông lần này cũng không có mấy người đến dự. Hơn nữa bọn họ ai nấy trời sinh tính cổ quái, cũng không thích làm chuyện nhàm chán hò hét trợ uy bậc này. Cộng thêm từ trước đến nay nhân duyên của Khôi Lỗi tông không tốt lắm, các tông môn Trận tông, Luyện Khí tông... Cũng không có cảm tình gì với họ, đương nhiên cũng sẽ không cổ vũ cho Mộc Cổ Bặc Vực.

Tuy nhiên, tuy rằng không ít người cổ vũ cho Lâm Minh, nhưng người chân chính có tin tưởng Lâm Minh cũng không có mấy người.

Quả thật, thực lực của Lâm Minh vượt qua dự đoán của mọi người, đánh bại Phương Khải, Khương Lan Kiếm, Cầm Vô Tâm, Âu Dương Minh... Hết lần này tới lần khác từ hắn nảy sinh ra thực lực cực hạn mới.

Nhưng Mộc Cổ Bặc Vực cũng đâu kém gì, đầu tiên là hắn với cảnh giới Dung Nguyên, kế tiếp là năng lực cận chiến cường đại, hiện tại thanh thế của hắn không kém gì Khương Bạc Vân!

Trên lôi đài, Lâm Minh đứng cách xa Mộc Cổ Bặc Vực hơn mười trượng, hội võ tổng tông lần này, hắn coi như là mở rộng tầm mắt, trước sau kiến thức ba loại chức nghiệp chiến đấu đặc thù là, Cầm sư, Trận Pháp sư, Khôi Lỗi sư. Đây còn chỉ là ở Thất Huyền địa khu nho nhỏ, đợi đến khi mở rộng đến toàn bộ Thiên Diễn đại lục, không biết cn có thể xuất hiện bao nhiêu chức nghiệp kỳ dị cường đại hơn.

Mộc Cổ Bặc Vực mở ra túi đeo phía sau lưng, ba con rối nối tiếp nhảy ra. Con rối nhện lúc ban đầu, một khối xác ướp, cuối cùng lại là một con cự ngạc có tám cái chân móng vuốt dài.

Rốt cuộc Mộc Cổ Bặc Vực đã xuất ra các con rối khác, hơn nữa là ngay từ đầu liền đem ra:

- Ở thứ hạng trước, ta không nghĩ tới ngươi cũng đi đến một bước này, trận chiến ngươi đánh bại Âu Dương Minh ấy khiến ta rất kinh ngạc. Ngươi là người một thế hệ trẻ tuổi thứ nhất có thể làm ta kinh ngạc, nhưng đó là vì tốc độ trưởng thành của ngươi, cũng không phải thực lực của ngươi. Có thể ép ta ngay từ đầu dùng ra ba con rối, đủ để ngươi kiêu ngạo đó!

- Nhiều lời vô ích, chiến đi!

Vừa dứt lời, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương trong tay Lâm Minh hiện ra một tầng màu xanh da trời, chân nguyên chấn động sinh sôi không ngừng tùy ý bắn ra, xao động bầu không khí.

Đối mặt với Mộc Cổ Bặc Vực, Lâm Minh cũng không có chút sơ suất, đây là một đối thủ rất khó giải quyết, nói là đơn đả độc đấu, kỳ thật chẳng khác nào Lâm Minh đồng thời đối mặt với bốn năm tên cường địch.

“Xoạt!”.

Trong ba con rối, xác ướp đầu tiên nhích động, chậm rãi rút ra từ trong thân thể của chính nó một khúc xương. Khúc xương trắng bệch không có chút màu sắc, theo khúc xương rút ra, Lâm Minh có thể nghe được rõ ràng tiếng xương va chạm “rốp rốp”.

Đó là một khúc gai xương dài bốn xích, mũi nhọn gai xương lấp lánh sáng xanh biếc, dường như là có độc.

“Hơ!”.

Xác ướp hú lên quái dị, cầm gai xương trong tay, đâm thẳng tới Lâm Minh, tốc độ của nó vô cùng mau, khẳng định cũng không chậm bao nhiêu so với Khương Lan Kiếm.

Lâm Minh lật trường thương trong tay, quét ra một thương tới hướng xác ướp! Sau khi rót vào một vạn cỗ lực chấn động, có thể nói một thương của Lâm Minh quét tới chỉ chạm vào là chết!

Khúc gai xương trắng lạnh kia, tuyệt đối không có khả năng ngăn được một thương này của Lâm Minh.

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên gai xương trong tay xác ướp bùng nổ mở ra, không ngờ trong nháy mắt một cây gai xương dài bốn xích lại hóa thành mấy trăm cây cốt châm dài ba tấc, đồng loạt bắn mạnh tới hướng Lâm Minh. Mà trong những cốt châm này, rõ ràng có non phân nửa lấp lánh sáng bóng màu xanh biếc, hiển nhiên đều chứa kịch độc.

Công kích tới gần, đột nhiên bột phát ra ám khí có độc, có thể nói là chiêu thức âm độc đến cực điểm. Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, lực chấn động bùng phát, một vạn cỗ chân nguyên chấn động từ trên Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương thẳng hướng vọt ra. Trong lúc nhất thời, chung quanh hắn biến thành một mảng màu xanh da trời!

“Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...”.

Vang lên tiếng nổ giống như mưa rơi dày đặc lên lá chuối, mấy trăm cây cốt châm toàn bộ bị Thanh Thương chân nguyên chấn bể nát thành bột xương...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status