Vô thượng sát thần

Chương 1741: Chiến Hồn Thượng Cổ Chu Tước


Đến tận khi thân ảnh Huyết Yêu Nhiêu biến mất, Tiêu Phàm mới hồi phục lại tinh thần, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào bờ môi của mình, trong lòng thoáng chút thất vọng xen lẫn mất mát.

Hắn không ngờ mình lại bị Huyết Yêu Nhiêu cưỡng hôn, hắn không thể không thừa nhận, trong thời khắc kia, hắn có một loại xúc động muốn phát điên.

Nhưng khi nghĩ lại bộ dáng Huyết Yêu Nhiêu rời đi, tâm của Tiêu Phàm tựa như bị kim châm.

Tiêu Phàm không rời đi, mà vẫn ngồi một mình trong vườn hoa, một lần ngồi xuống chính là cả đêm, hắn dốc sức tu luyện đông thời đầu óc hắn cũng suy nghĩ vài vấn đề.

Ngày thứ hai, khi trời còn tờ mờ sáng, Tiêu Phàm đã bị một tiếng kêu đánh thức, hắn chậm rãi mở ra hai mắt.

“Huyết tỷ tỷ, muội không đi, muội muốn gặp ca ca!”

Đây là tiếng của Tiêu Niệm Niệm, tai của Tiêu Phàm khẽ rung một cái, lách mình biến mất, chớp mắt đã xuất hiện trong đại sảnh.

“Yêu Nhiêu, ngươi muốn làm gì?” Tiêu Phàm nhìn đám người trong sân, không khỏi cau mày một cái

Bên trong tiểu viện đứng đầy tu sĩ Tu La điện, tất cả đều cung kính đứng ở đó. Huyết Yêu Nhiêu chắp tay đứng ở cửa đại sảnh, thần sắc lạnh lùng, so với bộ dáng ngày hôm qua, hiện tại nàng như là hai người.

Hôm qua Huyết Yêu Nhiêu nhu tình như nước, còn hiện nàng lại băng lãnh như sương.

“Khi nữ nhân trở mặt thực khủng bố.” Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm bổ sung một câu.

“Ca ca, ngươi tới thật đúng lúc, Huyết tỷ tỷ nói muốn rời khỏi thành Chiến Hồn Thánh.” Tiêu Niệm Niệm nhìn thấy Tiêu Phàm đến, vội vàng tránh khỏi tay một nữ tu sĩ đang kéo nàng.

“Rời đi?” Tiêu Phàm khẽ cau mày một cái, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu được ý của Huyết Yêu Nhiêu, lông mày chậm rãi giãn ra.

Hôm qua có nhiều người phản bội như vậy, ai biết những kẻ này có đi mật báo hay không, nếu để cho người của Chiến Thần điện phát hiện ra nơi này, chắc chắn bọn chúng sẽ động thủ.

“Ca ca, muội không đi, muội muốn ở cùng một chỗ với ca ca.” Tiêu Niệm Niệm vội vàng nhào vào ngực Tiêu Phàm.

“Niệm Niệm, điện chủ một ngày trăm công ngàn việc, ngươi ở bên cạnh hắn sẽ càng thêm nguy hiểm, nghe lời tỷ tỷ nói.” Khuôn mặt băng lãnh của Huyết Yêu Nhiêu chỉ khi nhìn thấy Tiêu Niệm Niệm, mới khẽ lộ ra nụ cười.

“Muội không đi, nếu đi, lần sau phải thật nhiều năm nữa mới có thể thấy gặp được ca ca.” Tiêu Niệm Niệm gắt gao ôm lấy Tiêu Phàm, sợ Tiêu Phàm rời đi.

Dù đã qua nhiều năm, nhưng Tiêu Niệm Niệm đối với Tiêu Phàm vẫn luôn có một sự ỷ lại.

“Niệm Niệm.” Tiêu Phàm cúi xuống khẽ vuốt tóc Tiêu Niệm Niệm nói: “Nghe lời Huyết tỷ tỷ, lần này ca ca cam đoan, nhất định sẽ thường xuyên đến thăm ngươi, có được không?”

“Ta không tin.” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Niệm Niệm khẽ lẩm bẩm

Tiêu Phàm bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một khối truyền âm ngọc phù giao cho Huyết Yêu Nhiêu nói: “Yêu Nhiêu, đồ vật này ngươi biết rõ cách dùng phải không?”

“Biết rõ.” Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện bản thân không biết nói gì, một khi nữ nhân đã trở mặt sẽ nhanh hơn cả lật sách, nhưng Tiêu Phàm cũng không biết nói gì thêm, hắn rất rõ ràng, Huyết Yêu Nhiêu biến thành bộ dạng này, hắn có trách nhiệm rất lớn.

“Ca ca, sao ngươi chỉ đưa cho Huyết tỷ tỷ, ta cũng muốn, ta cũng muốn.” Tiêu Niệm Niệm sợ bỏ lỡ cái gì, vội vàng nói.

Tiêu Phàm không từ chối, chỉ là Tiêu Niệm Niệm vẫn chưa thức tỉnh được Chiến Hồn, như vậy sẽ không thể sử dụng được truyền âm ngọc phù.

Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, Tiêu Phàm nói: “Niệm Niệm, tử thần châu kia muội vẫn còn giữ chứ?”

Tiêu Niệm Niệm không biết Tiêu Phàm có ý gì, tay nhỏ luồn vào trong cổ áo, lấy ra một hạt châu màu tím, cười nói: “Đây là đồ vật ca ca đưa cho Niệm Niệm, Niệm Niệm vẫn một mực mang trên người.”

“Niệm Niệm, muội có muốn tu luyện không?” Tiêu Phàm sờ hạt châu màu tím, trong đầu đang nhớ lại một màn ở Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, chớp mắt thôi mà đã đi qua thật nhiều năm.

Tiêu Niệm Niệm bây giờ cũng đến tuổi có thể tu luyện rồi.

“Đương nhiên muốn, Niệm Niệm nằm mơ cũng muốn! Niệm Niệm nhất định phải trở thành một tu sĩ cường đại như ca ca!” Ánh mắt Tiêu Niệm Niệm kiên định nói, nhưng chỉ lát sau sự kích động trong mắt nàng nhanh chóng hạ xuống, nàng thấp giọng nói: “Thế nhưng Niệm Niệm không thể thức tỉnh Chiến Hồn, không thể tu luyện.”

“Tại sao không thể tu luyện?” Tiêu Phàm nghi ngờ nói, sau đó linh hồn lực phóng ra, thẩm thấu vào kinh mạch và đan điền của Tiêu Niệm Niệm mà tìm kiếm.

“Tiêu... Điện Chủ, Niệm Niệm đã từng thử thức tỉnh Chiến Hồn, nhưng thất bại, về sau tìm Luyện Dược Sư nhìn qua, họ nói kinh mạch của Niệm Niệm bị chặn, đan điền không có cách nào ngưng tụ hồn lực, nên không thể thức tỉnh Chiến Hồn.” Lúc này, Huyết Yêu Nhiêu đột nhiên nói, chỉ là trong giọng nói của nàng có thể nhìn ra nàng đang cố gắng giữa khoảng cách với Tiêu Phàm.

“Ca ca, có phải Niệm Niệm rất vô dụng hay không.” Tiêu Niệm Niệm cúi đầu nhỏ giọng nói.

Tiêu Phàm khẽ xoa đầu Tiêu Niệm Niệm, cười nói: “Niệm Niệm làm sao có thể vô dụng, người khác nói Niệm Niệm không có cách nào tu hành, đó là do bọn hắn không hiểu, ca ca nói cho muội biết, Niệm Niệm không những có thể tu hành, còn nhất định trở thành một thiên tài.”

“Thật sao?” Tiêu Niệm Niệm lập tức trở nên kích động, có thể tu luyện là việc nàng nằm mơ cũng muốn.

"Thật!" Tiêu Phàm khẳng định gật đầu, sau đó đứng dậy, nhìn về phía Huyết Yêu Nhiêu nói: “Chờ ta thời gian nửa chén trà nhỏ.”

Không đợi đám người kịp phản ứng, Tiêu Phàm đã biến mất tại chỗ, khiến đám người nhìn nhau không biết xảy ra việc gì.

Sau thời gian không đến nửa chén trà nhỏ, Tiêu Phàm lần nữa trở về, lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra tay một viên đan dược màu vàng kim óng ánh trong suốt.

Huyết Minh cùng tu sĩ trong đại sảnh thấy cảnh này trong lòng kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ Tiêu Phàm vừa mới đi luyện chế đan dược?

Kim sắc đan dược tản ra một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, đám người trong sân ngửi một cái, lập tức cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.

“Ăn đi!” Tiêu Phàm đưa Đan Dược vào trong miệng Tiêu Niệm Niệm.

Đám người kinh ngạc không thôi, không ít người đều biết rõ Tiêu Niệm Niệm là một phế vật không thể tu luyện. Chẳng lẽ ăn một viên đan dược sẽ có thể như Tiêu Phàm nói, có thể khiến nàng biến thành thiên tài sao?

Tiêu Niệm Niệm không do dự nuốt viên đan được kia, nàng luôn khát vọng bản thân có thể tu luyện đã hai năm rồi, mỗi lần nhìn người khác tu luyện, trong lòng nàng đều cảm thấy khó chịu.

Khi Tiêu Niệm Niệm ăn hết viên đan dược kia, Tiêu Phàm lại lấy ra một kim châm cắm vào đan điền của Tiêu Niệm Niệm, sau một khắc, từng sợi sương mù màu đen dọc theo kim châm chảy ra.

Thiên địa linh khí ở bốn phía không ngừng cuồn cuộn tràn vào thân thể của Tiêu Niệm Niệm, sau một thoáng thời gian, quanh thân Tiêu Niệm Niệm phát ra từng đạo hỏa diễm màu đỏ.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đứng trong sân đều có cảm giác bị hỏa diễm dày vò, cảm giác này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh

Lúc này không ít người vẻ mặt mịt mờ không hiểu, chỉ có Kiếm La và Võ Nhược Phong dường như nhận ra điều gì đó, nhưng cũng không quá chắc chắn.

“Đây là?” Lông mày Tiêu Phàm khẽ nhíu lại, trong lòng kinh ngạc vô cùng.

Trong đan điền của Tiêu Niệm Niệm, có một tiểu điểu màu đỏ lớn cỡ bàn tay, toàn thân tiểu điểu hừng hực hỏa diễm, đang giương cánh muốn bay.

Nếu khi nãy Tiêu Phàm không kịp khống chế thì cỗ hỏa diễm nãy đã trực tiếp từ trong đan điền Tiêu Niệm Niệm bắn ra.

Hỏa điểu nhìn qua rất nhỏ, nhưn khí thế phát ra của nó, đến cả Tiêu Phàm cũng cảm thấy khiếp sợ, hỏa diễm này tuyệt đối không kém gì Thiên Hỏa.

“Chẳng lẽ là một con Thiên Phượng?” Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm suy đoán, nhưng lại lập tức bác bỏ suy đoán này.

Hắn gặp qua Phượng Hoàng Chi Hỏa trên người Lăng Phong, cùng tiểu điểu này khác biệt rõ ràng, rất hiển nhiên, Tiểu Điểu màu đỏ và Phượng Hoàng Nhất Tộc rõ ràng khác nhau.

Tiêu Phàm cau mày một cái, trong đầu liên tục suy nghĩ, như nhớ tới cái gì, Tiêu Phàm suýt thì kêu lên sợ hãi: “Đây không phải Phượng Hoàng, mà là Thượng Cổ Chu Tước, Thượng Cổ Chu Tước Chiến Hồn?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status