Vạn cổ chí tôn

Chương 1464: Tế đàn (2)


Ở Thời điểm Viễn Cổ, thiên địa linh khí nồng nặc quá nhiều so với hiện tại, giống như là linh khí tăng trưởng bạo tạc, vì vậy lúc đó thực lực chường giả rất mạnh, còn tồn tại nhiều chân linh.

Đồng thời từng chủng tộc, thậm chí từng bộ lạc đều có vật tổ dùng để tế bái của riêng mình, tất cả đều giống nhau Tổ Tiên đều là tồn tại dị thường cường đại trong tộc.

Trong thời kỳ Viễn Cổ, Hải Tộc cũng là chủng tộc như vậy, có Thần của riêng chủng tộc mình, cộng thêm linh khí hải vực ổn định cao hơn trên địa vực cho nên thời gian dài trôi qua sự xói mòn linh khí cũng chậm hơn so với địa vực. Vì vậy nói về thực lực đỉnh tiêm Hải Tộc vẫn trội hơn so với chủng tộc trên đất liền, mà Hải Hoàng luôn là tồn tại như vậy.

Lý Vân Tiêu đừng trước tế đàn ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn một hồi, bên trong hai tròng mắt đỏ tươi tựa hồ dâng lên một loại tình cảm đặc biệt, một giọt huyết lệ đang từ từ ngưng tụ, theo khóe mắt chảy xuống.

– Hưm…? Ngươi là đang khóc sao?

Lý Vân Tiêu sắc mặt thập phần bình tĩnh, đạm nhiên nói:

– Vạn cổ tới nay, ai có thể bất hủ? Chủng tộc mạnh mẽ hơn Đồng Tộc nhiều lắm cũng từng cái mai một ở bên trong dòng sông lịch sử, đừng khóc.

Nguyệt Đồng từ lâu đã không có suy nghĩ của mình, hoàn toàn bị Cổ Phi Dương nắm trong tay, nhưng tựa hồ trong tiềm thức còn bảo tồn có một tia tình cảm, sau khi Lý Vân Tiêu nói xong, nước mắt bên trong cũng chậm chậm bốc hơi, tạo thành lãnh lệ.

– Lý Vân Tiêu, có thể có có phát hiện gì?

Phía sau cao thủ Thất Đại Phái cũng từng cái đuổi theo, tự mình một chút đều không điều tra, trực tiếp hỏi.

Lý Vân Tiêu nói:

– Ở đây chính là Cố hương Nguyệt Đồng, nếu là thiên tư thật sự tồn tại, hẳn là ở bên trong tế đàn này.

Mấy người bay nhanh vòng quanh tế đàn dạo qua một vòng, nói:

– Ngay cả một giao lộ cũng không có, chúng ta tới chậm lâu như vậy, sẽ không phải bị thành chủ Hồng Nguyệt thành nhanh chân đến trước đi?

Lý Vân Tiêu nhìn mấy người kia một cái, nói:

– Thành chủ Hồng Nguyệt thành chuẩn bị so với tất cả mọi người đầy đủ, thực lực cũng cao hơn tất cả mọi người, nếu thật sự có thiên tư, bị hắn đạt được cũng là chuyện đương nhiên. Không lẽ các ngươi cho rằng bằng thủ đoạn của các ngươi có thể tranh giành thiên tư cùng Thành chủ Hồng Nguyệt thành? Trừ phi thiên tư là một đám đồ đạc, vậy cũng có khả năng nhận lấy một phần.

Tất cả mọi người là hai mặt nhìn nhau, mỗi người không lên tiếng.

Trần Khai Hồng nói:

– Nếu thật có loại kỳ vật như thiên tư, tất nhiên cũng sẽ có những Dị Bảo hiếm quý khác, chư vị không cần nhụt chí. Cho dù không chiếm được cái nào, ít nhất là kiến thức một phen, cũng không hề thua thiệt.

– Khai Hồng huynh nói rất đúng, đừng ở chỗ này làm lỡ thời gian, không bằng nhanh lên một chút vào xem tình hình thế nào đi.

La Nguyên Khải cũng có chút nóng nảy, nói:

– Vân Thiếu có nhìn ra mánh khóe tế đàn này không?

Lý Vân Tiêu nói:

– Không có phát hiện mánh khóe làm sao đi vào, lại phát hiện một điểm vật có ý tứ.

Hắn chỉ vào chút vết tích trên mặt đất, nói:

– Thành chủ Hồng Nguyệt thành chắc là đã đến nơi này, các ngươi xem một khối chỗ trống kia, có Nguyên Lực phóng ra ngoài vết tích, nói rõ Thành chủ Hồng Nguyệt thành động tới ra tay ở chỗ này.

Trần Văn hừ lạnh nói:

– Động tới ra tay? Vậy làm sao ngay cả một điểm dấu vết hư hại cũng không có. Phải biết thực lực Thành chủ Hồng Nguyệt thành đã đến mức đăng phong tạo cực, nếu là thật xuất thủ, toàn bộ di tích đều phải bị phá huỷ hơn phân nửa.

Bắc Minh Lai Phong đột nhiên nói:

– Ta tán thành quan điểm Vân Thiếu, lấy Thực lực thành chủ Hồng Nguyệt thành, đương nhiên là trong nháy mắt liền kết thúc chiến đấu, cho nên chỉ lưu lại một điểm vết tích Nguyên Lực phóng ra ngoài mà thôi, cái này phi thường chính xác.

Trần Văn đỏ mặt lên, hung hăng trợn mắt nhìn Bắc Minh Lai Phong một cái, lời nói của Bắc Minh Lai Phong khác nào tát hắn một cái.

Bắc Minh Đồng Phương ngưng trọng nói:

– Xác thực, lấy thực lực Khương thành chủ thực lực, có thể để cho hắn tự mình động thủ cũng đã là hạng người bất phàm, nhưng nơi đây cũng không có để lại bất kỳ thi thể nào, rốt cuộc tình cảnh lúc ấy làm sao.

Lý Vân Tiêu ngắm nhìn các loại đại hoa văn điêu khắc trên tế đài, mở miệng nói:

– Mọi người nghiên cứu một chút mấy thứ này, không chừng có thể tìm tới đáp án.

Trên tế đàn to lớn, ngoại trừ các loại nghi thức của tộc nhân Đồng Tộc cùng hoạt động của họ ra, còn số lớn hoàn cảnh, hoang mạc, hải dương, vùng quê, sơn lâm, tựa hồ bên trong tiên cảnh vậy, còn lại phía trên đồ án là một con con mắt thật to, giống như đang quan sát hết thảy.

– Mấy thứ này như là bên trong tiên cảnh, lại tựa hồ như là có điều gì đó khác lạ.

Lý Vân Tiêu rơi vào trầm tư, trước khi Nguyệt Đồng thu hồi, hắn đã cảm thấy tựa hồ những bức họa quyển này có vấn đề, chỉ là chưa kịp nhìn kỹ.

Trần Khai Hồng cũng là suy tư nói:

– Mấy thứ này miêu tả chỉ là chút sinh họat Đồng Tộc hằng ngày mà thôi, nhưng không hiểu sao? Ta luôn cảm thấy có chút cổ quái?

La Nguyên Khải nói:

– Xác thực, tựa hồ hết thảy phía trên đều trông như rất sống động, giống như là người thật vậy.

Sau khi hắn nói xong, đột nhiên làm cho không khí yên tĩnh như chết, trong nháy mắt đầu óc tất cả mọi người đều mộng một chút, cả kinh há to mồm, nhưng không phát ra thanh âm nào.

Lúc này thân thể bên trong tế đàn ở trước mặt bọn họ, như đang ở bên trong một vùng hoang mạc, bầu trời mở mang sáng sủa, cũng không có bất kỳ cảm giác âm trầm mờ tối này.

– Cái này..., đây là có chuyện gì?

Thừa Hạo Miểu sợ hãi nói:

– Chúng ta bị người ta bẫy a?

– Ùng ục.

Bắc Minh Lai Phong nuốt nước miếng, hoảng sợ chỉ vào phía trước nói:

– Cái này, đây không phải là tế đàn sao.

Ngay ở phía trước mặt bọn họ đột nhiên lại xuất hiện một tế đài cao chót vót đâm thẳng vào phía chân trời, mà trên tế đài cũng một mảnh Liệt Dương, tản mát ra Cực Dương lực, soi sáng vô pháp mở hai mắt ra, càng làm cho người khó có thể thấy rõ hình thái bên trong Liệt Dương.

Trần Khai Hồng cũng là cả kinh nói:

– Đây là có chuyện gì, đột nhiên liền thay đổi không gian? Một tia phát hiện đều không có.

Hắn nhìn lại mọi phía, ngoại trừ mấy vạn hình ảnh bên trên Đại tế đàn, bốn phía trống không một vật.

Lý Vân Tiêu cũng là thầm giật mình, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, ngưng thanh nói:

– Mọi người đừng hoảng, chúng ta đã đi vào bên trong tế đàn.

La Nguyên Khải nói:

– Lời Vân Thiếu giải thích thế nào?

Tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn đến, Lý Vân Tiêu tựa hồ trong mơ hồ thành hướng đạo dẫn đường.

Lý Vân Tiêu nói:

– Vị trí chúng ta bây giờ, đó là khung cảnh nhìn thấy bên trong bích họa lúc trước, chắc là lực lượng nào đó đem chúng ta hút vào bên trong bích họa.

Bắc Minh Lai Phong lo lắng nói:

– Cái này… làm như thế nào cho phải, còn có thể đi ra ngoài sao?

– Đi ra ngoài?

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:

– Vì sao phải đi ra ngoài, chúng ta đều muốn tìm thiên tư, chính là ở bên trong tế đàn. Nếu là ta không có đoán sai, Thành chủ Hồng Nguyệt thành cũng có thể vào được. Tuy nhiên thực lực hắn siêu quần, thời điểm cỗ lực lượng kia hấp dẫn hắn đi vào liền bị hắn phát hiện được, nên hắn để lại vết tích nguyên lực ba động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status