Tuyết Ưng Lĩnh chủ

Chương 931: Phân biệt (2)


“Ngươi còn chưa thật sự thi triển, một khi thi triển, cấp độ lực lượng của quả cầu lửa này quá cao, mặc dù một tia lực lượng, cũng có thể khiến bản tôn thần tâm của ngươi bị cắn trả! Mặc dù ngươi có pháp môn thao túng, ta lấy trình độ cường đại của bản tôn thần tâm ngươi để phán đoán... Thương thế bản tôn thần tâm của ngươi, cần vạn năm thời gian mới có thể khôi phục.” Đứa bé yếm đỏ nói, “Thi triển một lần, đã cần vạn năm khôi phục.”

“Thương thế gì, cần lâu như vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng nghi hoặc khó hiểu. Hắn cũng đoán được mạnh mẽ đi thao túng có thể sẽ làm tổn thương đến mình, nhưng cho dù là linh hồn tách làm hai tu luyện phân thân, trong thời gian ngắn cũng có thể khôi phục, chỉ linh hồn bị thương, cần vạn năm?

“Ngươi muốn rời khỏi thế giới này, phải thi triển hắc hồ lô, đến lúc đó ngươi tự mình cảm thụ, chẳng phải sẽ biết?” Đứa bé yếm đỏ nói, “May mắn cảnh giới tu tâm của ngươi coi như không tệ, nếu cảnh giới tu tâm thấp, chỉ sợ mạnh mẽ thao túng sẽ làm linh hồn trực tiếp tán loạn!”

Đông Bá Tuyết Ưng thầm thở phào.

Khó trách muốn lấy hắc hồ lô, đối áp bách với linh hồn lớn, thừa nhận không nổi áp bách như vậy, căn bản là không thể thao túng hắc hồ lô.

“Vậy tương lai luyện hóa hắc hồ lô, sẽ không lọt vào cắn trả chứ?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi

“Một khi luyện hóa, ngươi chính là chủ nhân của hắc hồ lô, nó là hộ đạo chi bảo của ngươi, tự nhiên sẽ không thương tổn đến ngươi.” Đứa bé yếm đỏ nói.

Đông Bá Tuyết Ưng gật gật đầu.

Vậy thì tốt.

Nếu năm tháng dài lâu về sau dùng một lần đã thương tổn vạn năm, thì quá đáng thương. Nhưng hiện tại nghĩ những cái này cũng quá sớm, dù sao cần trong trăm vạn năm luyện hóa hắc hồ lô này... Tuyệt đối không phải chuyện dễ! Không có pháp môn chuyên môn, dù là chúa tể cũng không thể khống chế nó. Độ khó luyện hóa cũng có thể nghĩ.

“Còn có trăm vạn năm.” Đông Bá Tuyết Ưng thực ra cũng không vội.

“Ngươi chuẩn bị khi nào rời khỏi thế giới này?” Đứa bé yếm đỏ nói, “Chỉ cần thi triển là hắc hồ lô có thể rời khỏi.”

“Ta thu một đồ đệ ở thế giới này, chung quy không thể mặc kệ không hỏi như vậy.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Ừm, ngươi một khi rời khỏi sẽ không về được, trừ phi ngươi trở thành hư không hành giả.” Đứa bé yếm đỏ nói.

“Đúng vậy... rất có thể sẽ không còn được gặp lại đồ đệ kia của ta.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu. Tiểu Thất tiểu gia hỏa kia từ sáu tuổi trở đi đã ở trước mắt mình, ngàn năm, đối với tiểu đồ đệ này cảm tình của Đông Bá Tuyết Ưng tự nhiên cũng thâm hậu.

...

Sùng thị thế gia.

Nay địa vị Sùng thị thế gia mơ hồ đã khác, vì tồn tại mạnh nhất thế giới này ‘Phi Tuyết giới thần’ từng là khách khanh gia tộc bọn họ, hơn nữa còn là sư phụ của thất điện hạ ‘Sùng Ngôn’ trong gia tộc. Ngay cả ba đại thánh địa nay đối với ‘Sùng thị thế gia’ cũng không dám có chút ức hiếp, sợ chọc giận vị Phi Tuyết giới thần cường đại khủng bố kia.

“Cũng sắp năm năm rồi, sư phụ vẫn chưa trở về.” Ngồi ở trước bàn sách trong tay cầm một quyển sách kiếm thuật, tâm tư Sùng Tiểu Thất không ở trên sách.

“Nghe phụ thân nói, sư phụ rất có thể sắp rời khỏi thế giới này, vĩnh viễn không trở lại.” Trong lòng Sùng Tiểu Thất có chút khó chịu, “Không thể một lần cuối cùng cũng không gặp, đã rời khỏi chứ.”

Năm ấy sáu tuổi.

Hắn còn non nớt ngây thơ, nhìn thấy kiếm thuật của Đông Bá Tuyết Ưng lúc trước, liền khóc lóc kêu gào muốn bái sư.

Đảo mắt đã ngàn năm... Thời gian hắn theo sư phụ, so với theo phụ thân còn nhiều hơn! Nghĩ đến sư phụ có thể một đi không trở lại, Sùng Tiểu Thất tự nhiên khó chịu không nỡ.

“Vù.”

Một bóng người xuất hiện ở trong thư phòng.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn thiếu niên áo trắng ngồi ở trước bàn sách ngẩn người, cười cười: “Tiểu Thất.”

Sùng Tiểu Thất đột nhiên quay đầu, nhìn thấy thanh niên đồ đen lãnh khốc như trước ở phía sau, tuy dung mạo hơi thay đổi, chỉ có sáu bảy phần tương tự trước đây, nhưng khí tức quen thuộc đó, nụ cười quen thuộc, Sùng Tiểu Thất vẫn không chút nghi ngờ. Dù sao dung mạo cường giả dễ dàng có thể biến hóa, hắn vội đem sách buông xuống, nhanh chóng đứng lên vui mừng nói: “Sư phụ.”

“Ừm, chuẩn bị chút đi, ngày mai bắt đầu, ngươi theo ta ra ngoài du lịch thế giới này.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

Mắt Sùng Tiểu Thất sáng rực lên, hắn còn tưởng sư phụ đến nói một tiếng sẽ cáo biệt rời đi, bây giờ còn mang mình du lịch thế giới?

“Vâng!” Sùng Tiểu Thất vội đáp.

...

Hôm sau, ở dưới Sùng thị lão tổ nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn, Đông Bá Tuyết Ưng mang theo đồ đệ Sùng Tiểu Thất bắt đầu hành tẩu thế giới này. Tới thế giới này lâu như vậy, hắn cũng còn chưa thật sự cẩn thận quan sát thế giới rộng lớn này.

Mà Sùng Tiểu Thất thực lực yếu năm tháng tu hành ngắn, nơi từng đi là càng ít.

Thầy trò hai người hành tẩu các nơi, dọc theo đường đi, Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm lặng lẽ dẫn đường đệ tử tu hành, thậm chí cố ý đặt ra một số nhiệm vụ vân vân.

Đương nhiên chỉ điểm đồ đệ cần thời gian rất ít, chín chín phần trăm thời gian hắn vẫn đặt ở trên luyện hóa hắc hồ lô!

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã một vạn ba ngàn năm qua đi.

“Ầm ~~~ “

Thiếu niên áo trắng khoanh chân ngồi ở bên hồ, phía trên trời cao lại hình thành hư ảnh hải dương vô cùng khổng lồ, rộng lớn chừng trên ức dặm.

Một thanh niên đồ đen đứng ở bên cạnh chính là Đông Bá Tuyết Ưng.

“Rốt cuộc đã thành giới thần.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu, nhìn đồ đệ mình thành giới thần, cũng coi như xong một tâm sự.

Hồi lâu sau.

Sau khi đột phá kết thúc Sùng Tiểu Thất đứng dậy, trên mặt tràn đầy nét vui mừng.

Đông Bá Tuyết Ưng lại là ngón tay khẽ điểm, một luồng sáng bay ra chui vào trong mi tâm Sùng Tiểu Thất, lượng lớn tin tức ùa vào, chính là phân tích chi tiết về đủ loại ‘Nhất phẩm thần tâm’ khác, cũng là lĩnh ngộ nắm giữ của Đông Bá Tuyết Ưng đối với những nhất phẩm thần tâm này, đều truyền cho đồ đệ mình.

“Tạ sư phụ.” Sùng Tiểu Thất sau khi khôi phục tỉnh táo liền nói.

“Ngươi tự mình ngộ ra Khai Thiên Thần Tâm, chỉ điểm tám loại nhất phẩm thần tâm khác ta cũng đều truyền cho ngươi, sau này tu hành phải dựa vào chính ngươi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói xong lấy ra một cái vòng tay trữ vật đưa qua, “Trong vòng tay này có chút ngoại vật, cũng có trợ giúp đối với ngươi tu hành. Đương nhiên Sùng thị thế gia ngươi nội tình thâm hậu, tin tưởng phụ thân ngươi cũng sẽ toàn lực bồi dưỡng ngươi, chút ngoại vật này của ta cũng chỉ là một chút tâm ý.”

“Vâng.” Sùng Tiểu Thất tiếp nhận vòng tay trữ vật, trong mắt lại có chút ướt át. Hắn hiểu, rốt cuộc phải chia lìa rồi.

“Ngươi đã là giới thần, nếu là có thể thành đại năng, tuổi thọ càng thêm dài lâu, tương lai nếu là có cơ hội, ngươi ta có lẽ còn có thể gặp lại.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Còn có một việc, ở trước khi rời khỏi ta phải nói cho ngươi.”

Sùng Tiểu Thất sửng sốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status