Tuyệt sắc đan dược sư: Quỷ vương yêu phi

Chương 234: Đan dược sư đỉnh địa giai (3)

Lúc này, Diệp Khâu đã hồi phục tinh thần, hắn cười lạnh nhìn dung nhan tái nhợt của Dạ Vô Trần, nói: "Không ngờ phế vật kia còn có một cường  giả bảo hộ, nha đầu kia dung mạo quả thật không tồi, khó trách ngươi muốn bảo hộ nàng, ha ha, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, đáng tiếc thể trạng ngươi hiện tại không tốt, nếu đánh cũng chưa chắc là đối thủ của ta."

Tâm Dạ Vô Trần khẽ run lên, hắn biết lão nhân này nói thật.

Nếu là ngày thường, bọn họ đã sớm chết trong tay hắn...

"Cho dù hiện tại ta trọng thương, vẫn dư sức đối phó các ngươi." Dạ Vô Trần nâng tay lên, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, "Ta sẽ không để bất kì kẻ nào quấy rầy nàng!"

------------------

Trong phòng, Mộ Như Nguyệt vùi đầu vào luyện chế, không hề biết đến tình huống bên ngoài, nàng chăm chú nhìn đan đỉnh phượng hoàng trước mặt, khuôn mặt tái nhợt mồ hôi nhễ nhại.

Giờ phút này, tinh thần lực của nàng đã tới cực hạn rồi, nếu không cẩn thận sẽ thất bại...

Mà dược liệu trân quý như vậy, nàng tuyệt đối không được có chút sai lầm nào!

Đột nhiên thân thể Mộ Như Nguyệt mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, nguyên lực trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, nếu còn tiếp tục nàng sẽ không chống đỡ được nữa...

Nàng không hề do dự lấy Phục nguyên đan ra dùng.

Một viên đan dược như hạt đậu bị nàng nhét vào miệng, khuôn mặt tái nhợt dần dần khôi phục hồng hào, trong lửa trong tay vốn ảm đạm lại bùng lên.

Nếu không có phục nguyên đan có lẽ nàng căn bản không thể thử luyện chế đan dược đỉnh địa giai được. Loại đan dược này cần lượng nguyên khí quá lớn.

Mộ Như Nguyệt cắn chặt môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm đan đỉnh phượng hoàng trước mặt...

Bên ngoài, nam nhân mặc áo bào tím đứng vững trước cửa, khóe môi có vết máu chảy xuống, hắn lau vệt máu bên khóe miệng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lão giả một thân chật vật.

Đương nhiên, chỉ bằng lão nhân này còn không có thực lực làm hắn bị thương.

Hắn chịu thương tổn như thế hoàn toàn là do lực lượng trong cơ thể đấu đá lung tung...

"Tiểu tử, nơi này là dược tông, không chấp nhận được ngươi làm càn như thế!" sắc mặt Diệp Khâu hơi trầm xuống, ra hiệu bằng mắt cho một đệ tử dược tông, ý tứ là muốn hắn mau đi mời tông chủ dược tông.

Thực lực nam nhân này quá cường đại, dù bị trọng thương nhưng hắn vẫn không phải đối thủ của hắn...

Dưới chân nam nhân dần dần tản ra một chút màu đen, lộ ra hơi thở âm trầm hủy diệt thiên địa, hắn vẫn không thể áp chế cỗ lực lượng này lâu lắm,đến bây giờ đã là cực hạn.

Hơn nữa, cho dù bây giờ muốn rời đi đã không còn kịp rồi...

"Cút ngay!"

Thấy Diệp Khâu còn muốn tiến tới, Dạ Vô Trần phẫn nộ thét lớn, lực lượng cường đại trong thân thể hắn bộc phát, trực tiếp khiến Diệp Khâu văng ra ngoài.Một bên, Phó Lâm trợn tròn mắt.

Sư phụ là võ giả trung cấp thiên phú, vậy mà không so được với nam nhân trẻ tuổi này?

Ánh mắt Dạ Vô Trần tràn ngập sát ý nhìn về phía Diệp Khâu, nhẹ nhàng bước tới: "Nếu ngươi không tới đây quấy rầy nàng, có lẽ còn giữ được mạng, đáng tiếc là tự ngươi đưa mạng tới."

Sau khi loại bỏ được sự uy hiếp lão nhân này mang đến, hắn sẽ tự phế thực lực...

Hắn muốn có thực lực cường đại chỉ vì muốn bảo hộ nàng mà thôi, nếu cỗ lực lượng này đả thương nàng, hắn giữ lại có ích gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status