Tứ đại tài phiệt: Gặp gỡ nhân vật lớn hàng tỷ

Chương 326: Đánh cuộc (1)

Liên Kiều nghe hắn nói vậy, suy nghĩ một chút rồi cười nhìn Lãnh Thiên Dục nói: ‘Anh là tay súng thần mà, sao lại bắn trúng đầu của em được chứ?’

‘Không được!’ Lãnh Thiên Dục loại bỏ ngay tính giả thuyết này.

Hắn đúng là có khả năng bắn bách phát bách trúng, không sai, nhưng dù sao Liên Kiều cũng là người phụ nữ của Ngạn Tước, chuyện này truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì.

‘Vậy như thế này đi …’

Đôi mắt màu tím của Liên Kiều không ngừng đảo quanh, vừa nhìn đã biết trong lòng có quỷ kế. ‘Hay là anh đặt quả táo trên đầu anh, em bắn thử có được không?’

‘Em nói cái gì?’

Lần này thì Lãnh Thiên Dục bị cô làm cho chấn động thật sự, hắn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Liên Kiều. Cô gái này, đúng là không biết trời cao đất dày, cũng không biết khả năng mình đến đâu lại dám đề ra cái ý kiến ngu xuẩn này.

Liên Kiều còn cho rằng hắn nghe không rõ lời mình, cô mỉm cười, nhấn mạnh lần nữa: ‘Em nói là … anh đặt quả táo lên đầu anh, xem em có thể bắn trúng quả táo hay không.’

Lãnh Thiên Dục bật cười nhìn cô một lúc lâu sau mới nói: ‘Nha đầu em, ngay cả tấm bia cũng không dám bắn lại còn dám đòi bắn quả táo?’

‘Ai nói không dám bắn tấm bia chứ? Em chỉ là muốn dùng đạn thật để bắn thôi mà.’ Liên Kiều nghe vậy vội lên tiếng phản đối.

Lãnh Thiên Dục nhìn cô đầy ẩn ý sau đó cười nói: ‘Em biết không, những đứa trẻ thành tích học tập không tốt vẫn thường dùng những lý do khách quan như vậy để biện hộ đấy.’

Gì chứ????

Liên Kiều ngớ ra: ‘Ý anh là sao? Thành tích học tập của em rất tốt nha! Nhất là sau khi Ngạn Tước giúp em bổ túc tiếng Anh, thành tích của em tốt đến không thể ngờ đó!’

Trên mặt Liên Kiều không giấu được vẻ kiêu ngạo.

‘Nha đầu, anh chỉ là đưa ra một ví dụ mà thôi.’

Lãnh Thiên Dục rốt cuộc đã hiểu, nói chuyện với Liên Kiều tốt nhất là trực tiếp một chút, bằng không cô nhất định sẽ không hiểu được.

‘Em không phải là thật sự muốn dùng đạn thật để bắn mà là sợ mình dùng đạn chì bắn không trúng tấm bia sẽ mất mặt cho nên mới ở đây kéo dài thời gian chứ gì?’

Liên Kiều sững sờ, nhìn hắn rồi rống lên …

‘Này, Lãnh Thiên Dục, anh đừng xem thường em có được không? Ai nói là em không dám dùng đạn chì bắn chứ? Em chỉ là muốn dùng đạn thật bắn thôi mà!’

‘Ồ? Thật vậy sao? Nếu em đã nói mình dám dùng đạn chì bắn vậy thì bắn thử một phát xem. Anh dám nói là em sẽ không bắn trúng tấm bia đâu, nói không chừng ngay cả cạnh của tấm bia cũng không bắn trúng nữa là.’

‘Anh …’

Liên Kiều dù sao tuổi cũng còn nhỏ, chỉ là thông minh lanh lợi bẩm sinh mà thôi, làm sao bì được với Lãnh Thiên Dục tâm kế nhiều, bị hắn kích thích một hồi, quả nhiên là trúng kế. Cô lên tiếng: ‘Được, vậy em dùng đạn chì bắn cho anh xem. Hừm!’

Lãnh Thiên Dục thấy mưu kế đã thành đắc ý cười, hắn đưa tay chỉ về phía tấm bia ở xa xa, nói: ‘Như vậy đi, anh không yêu cầu em bắn trúng hồng tâm, chỉ cần phát súng đầu tiên em bắn trúng tấm bia là được rồi.’

Liên Kiều bĩu môi, vẻ mặt đầy bất mãn nhìn Lãnh Thiên Dục: ‘Này Lãnh Thiên Dục, lúc anh chịu huấn luyện đặc biệt người tôi có yêu cầu anh như vậy không?’

Lãnh Thiên Dục nghe cô nói vậy trong lòng có chút không vui, hắn khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt cười: ‘Nha đầu, ý em là sao?’

‘Dừng …’

Liên Kiều nhìn hắn đầy kiêu ngạo nói: ‘Nếu em không bắn thì thôi, nếu đã bắn nhất định sẽ trúng hồng tâm!’

‘Ồ???’

Lãnh Thiên Dục nghe cô nói vậy cảm thấy rất buồn cười, ‘Ngay cả súng em cầm còn chưa chắc nữa, vậy mà còn dám nói bắn trúng hồng tâm, khẩu khí quả không nhỏ nha.’

‘Anh không tin?’ Liên Kiều chau mày nhìn hắn.

Cô ghét nhất là ai không tin năng lực của cô.

‘Đương nhiên là không tin rồi. Em mà bắn trúng tấm bia đã là khá lắm rồi! Bắn trúng hồng tâm hả, quên đi!’ Lãnh Thiên Dục xem như cô đang nói dỗi mà thôi, tùy tiện trả lời một câu.

Một câu nói này khiến cho Liên Kiều tức tối vô cùng, cô suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Như vậy đi, hai chúng tôi đánh cuộc một ván được không?’

‘Đánh cuộc thế nào?’

Lãnh Thiên Dục nghe cô nói vậy lập tức tỉnh táo nay, hắn ngược lại muốn thử xem cô còn chiêu trò gì.

‘Ừm …’

Liên Kiều giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Ạnh phải hứa trước với em là nếu anh thua nhất định phải nhận thua, không được nuốt lời. Người nào nuốt lời là chó con!’

Lãnh Thiên Dục nhướng mày, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nghe kiểu hứa hẹn nào như thế.

‘Được thôi!’

Liên Kiều lúc này mới bằng lòng, cô hắng giọng nói: ‘Anh nghe rõ, nếu như em bắn trúng hồng tâm, anh phải đặt một quả táo lên đầu cho em bắn, nếu như em còn có thể bắn trúng quả táo trên đầu anh, anh phải cho em bắn bằng đạn thật. Thế nào?’

Lãnh Thiên Dục không ngờ cô lại to gan đến mức đề xuất đánh cuộc như vậy, hắn nhìn tấm bia phía xa xa rồi lại nhìn Liên Kiều …

‘Em xác định?’

Nha đầu này, vừa nhìn đã biết chưa từng cầm qua cây súng, sao khẩu khí lại lớn đến như thế chứ?

‘Đương nhiên. Thế nào? Anh sợ rồi sao?’ Liên Kiều ngược lại rất bình thản.

Lãnh Thiên Dục nhún vai, nếu em đã có hứng thú đánh cuộc như vậy, anh đương nhiên là rất vui được chơi ván này với em. Anh có thể cho em ba cơ hội, ba lần bắn, bất kỳ lần nào bắn trúng hồng tâm cũng kể như em thắng.’

‘Oa …’

Liên Kiều hưng phấn nhảy nhót hò reo, ‘Đây là anh nói đó nhé, chúng ta bắt đầu thôi.’

Nói xong không chần chừ một giây nào cầm cây súng lên, làm đúng theo những điều Lãnh Thiên Dục đã dạy, cực kỳ nghiêm túc nhắm vào tấm bia.

Lãnh Thiên Dục đi đến bên cạnh cô, nhướng mày nhìn theo từng cử động của cô, trong lòng không khỏi cười thầm bản thân, hắn từ lúc nào lại có tâm tình cùng cô nhóc chơi trò chơi nhàm chán này chứ?

Có thể bắn trúng hồng tâm ngay phát đầu tiên? Điều này sao có thể chứ, trừ phi là … mèo mù với phải cá rán.

Liên Kiều làm sao biết những suy nghĩ trong đầu Lãnh Thiên Dục, cô tập trung tinh thần, nghiêm túc nhắm tấm bia …

Phanh …

Một tiếng súng khô đanh vang lên đánh động cả khu rừng.

‘Hô hô …’ Liên Kiều hưng phấn nhảy lên, ‘Trúng rồi, trúng rồi …’

Lãnh Thiên Dục đứng bên cạnh nhịn không được dội cho cô một chậu nước lạnh …

‘Em bắn trúng rồi, nhưng mà là … bắn trúng thân cây kìa!’

Gì chứ????

Vẻ mừng rỡ trên mặt Liên Kiều lập tức biến mất không còn dấu vết, qua một lúc lâu cô mới có phản ứng lại, chạy vội đến bên cạnh tấm bia, khi cô thấy quả là mình không bắn trúng hồng tâm, trên mặt liền hiện lên vẻ nghi hoặc.

Hả? Sao lại thế chứ? Cô rất tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, lúc nãy cô hoàn toàn để giác quan thứ sáu của mình dẫn dắt mà bắn ra phát súng kia mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status