Tứ đại tài phiệt: Gặp gỡ nhân vật lớn hàng tỷ

Chương 232: Sự mê hoặc của tình yêu (4)

Cơ thể nam tính đầy sức quyến rũ hoàn toàn hiển lộ trước mắt Liên Kiều …

Làn da màu đồng cổ dưới ánh đèn vàng càng thu hút ánh nhìn, cơ thể tráng kiện như một pho tượng điêu khắc Hy Lạp, cơ bắp rắn chắc chắc chắn là kết quả của nhiều năm rèn luyện mà có, tuấn tú lại mang theo vẻ mê hoặc trí mạng …

Liên Kiều kinh ngạc kêu lên một tiếng, ánh mắt cô không biết nên đặt chỗ nào, ngực của hắn, cơ bụng của hắn … còn có …

Tuy cô rất muốn xoay đầu sang hướng khác, bản tính hay xấu hổ vốn có của một cô gái không ngừng nhắc nhở cô rằng không nên nhìn lung tung, như vậy rất không lịch sự nhưng … đối diện với cái đẹp, cô không thể kềm chế được sự hiếu kỳ, mắt không rời đi được cơ thể đàn ông hấp dẫn trước mắt …

Khi ánh mắt rơi xuống đôi chân thon dài hữu lực của hắn, đôi ngươi màu tím chợt trợn to, bàn tay nhỏ vô ý thức đưa lên bụm miệng ngăn lại một tiếng kêu …

Trời ạ … Nào có phải là súng, rõ rằng đó là …

Nhưng … chỗ đó của hắn so với những cái xác trong phòng thực nghiệm không biết lớn hơn bao nhiêu lần … mà còn … hùng dũng đứng dậy …

‘Anh … anh …’ Cô chỉ tay về phía hắn, ngón tay trắng như ngó sen bởi vì bị thứ trước mắt làm cho chấn động mà không ngừng run rẩy.

‘Anh thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước biết rõ cô nghĩ cái gì nhưng vẫn cố ý hỏi, hắn áp sát cô, không thèm để ý đến sự phản đối của cô, trực tiếp áp cô dưới thân.

Cơ thể cùng cơ thể trực tiếp tiếp xúc với nhau khiến Liên Kiều run rẩy càng lợi hại, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại hớp một hớp không khí lạnh như muốn trấn áp bản thân …

Cổ họng hắn thô ráp như vừa nuốt một cây đinh …

Trước giờ hắn chưa từng muốn một phụ nữ đến mức này!

Trời ạ, cơ thể cô đẹp đẽ đến thế, làn da trắng mịn vì xấu hổ mà phủ lên một màu hồng nhạt, thân hình mềm mại như nước với những đường cong quyến rũ. Khi tay hắn chạm đến bầu ngực đầy đặn của cô, bụng dưới của Hoàng Phủ Ngạn Tước căng thẳng tưởng chừng sắp nổ tung, hắn quyết định không đè nén khát vọng của bản thân nữa, tùy ý cúi đầu lần nữa chiếm trụ đôi môi cô, cùng cô triền miên dây dưa, hắn thậm chí có thể cảm giác được,

cho đến bây giờ chưa bao giờ hắn hao phí tâm tư như tối nay!

"Hoàng Phủ..."

Cái cảm giác xa lạ đó lại ập đến, Liên Kiều vừa định nói tiếp chợt thấy ánh mắt thị uy của hắn quét qua, chỉ đành yếu ớt cầu xin.

"Ngạn Tước... đừng..."

Trực giác của Liên Kiều cho cô biết có nguy hiểm nhưng cô không biết mối nguy đó đến đâu, trực giác cũng cho cô biết hắn muốn làm gì, nhưng cụ thể thì cô cũng không rõ ràng lắm...

Có trách thì trách cô trước giờ không chịu học tốt môn sinh lý học đi! Mà hình như... chẳng có môn nào cô học cho đàng hoàng đâu mà.

Sớm biết như vậy, lúc đầu cô nên nghiên cứu kĩ một chút cấu tạo cơ thể và sinh lý của phái nam thù đỡ hơn nhiều!

"Nha đầu, lúc này mà hồn vía lại bay đi đâu rồi... phải chịu phạt thôi!" Hoàng Phi Ngạn Tước cười tà tứ, đôi môi nóng rực tham lam thăm dò mỗi một chỗ trên cơ thể cô sau đó tham lam lướt xuống...

Liên Kiều chưa kịp giãy dụa thù đã cảm giác đôi chân mình bị tách ra...

Dưới ánh đèn mông lung, vùng tư mật của thiếu nữ như một đóa hoa run rẩy nở rộ dưới mắt hắn.

"Thật đẹp..."

Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm than một câu, trong đôi ngươi đen láy, lửa nóng càng lúc càng bùng cháy, không tự chủ được hắn cuối người đặt xuống một nụ hôn nóng rực...

"Aaaaa...."

Liên Kiều cảm thấy máu toàn thân đều dồn xuống một nơi nào đó vừa bị đôi môi nóng rực ủi đến, sau đó một cỗ nhiệt lưu cuồn cuộn chảy xuyên qua mỗi một tế bào trên người...

Cả người chợt trở nên bủn rủn, mềm nhũn như bùn không còn chút sức lực nào, đôi tay nhỏ nhắn vốn muốn đẩy Hoàng Phủ Ngạn Tước ra không biết sao lại trở thành bán chặt lấy bờ vai rắn chắc của hắn, đôi mắt màu tím dần trở nên mê ly!

Cô vô pháp khống chế cảm giác tê dại do kích thích mang tới, vừa muốn phản kháng lại vừa như một đứa bé tham ăn không nỡ buông rời, chỉ có thể trầm luân trong vòng tay Hoàng Phủ Ngạn Tước!

Thấy cô vừa vô lực vừa luống cuống bám lấy mình, môi hắn khẽ câu lên một nụ cười hài lòng.

Đôi môi anh đào chợt phả ra một tiếng kêu mà chính cô cũng xa lạ... là một tiếng rên rỉ khe khẽ...

Ý tgức được hành động vừa rồi, Liên Kiều vừa ngượng vừa sợ, tay muốn đưa lên bụm miệng nhưng đã bị hắn kéo xuống...

"Anh thích nghe tiếng kêu của em, đừng nén lại..." Hoàng Phủ Ngạn Tước thì thầm bên tai cô, đọng tác xâm nhập của ngón tay càng dùng sức hơn. Kỹ xảo điêu luyện của hắn khiến cô hoàn toàn sụp đổ!

"Ưm... Ngạn Tước..."

Cơ thể của Liên Kiều như không nghe theo ý thức của cô, đôi mắt màu túm khép chặt lại, hàm răng trắng bóng cắn nhẹ môi dười, chiếc đầu nhỏ giống như vì hết sức khó chịu mà hết lắc sang trái lại lắc sang phải, miệng phát ra tiéng kêu như một tiếng rên...

"Em... em muốn..."

Cô yếu ớt nỉ non, tất cả đều là bất tri bất giác bởi vì chính bản thân cũng không biết mình muốn cái gì.

Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước ngày càng sâu, hắn có ý dừng lại động tác trên tay, từ trên cao nhìn xuống gương mặt đỏ hồng đã phủ một lớp mồ hôi mỏng của cô.

"Nha đầu, muốn cái gì?" Giọng hắn thật trầm bởi vì ham muốn đã bị cô khơi gợi đến đau đớn đang hành hạ hắn.

Nhìn thấy phản ứng non nớt của cô, trong lòng hắn cảm nhận được một sự hưng phấn lẫn vui mừng chưa từng có.

"Em... em không biết... hu hu..."

Liên Kiều hé đôi mắt mê ly, dưới sự kích thích của hắn, dục vọng khiến cho đôi mắt cô như phủ một lớp sương mù, rơi vào đáy mắt của hắn quả thực là một sự dụ hoặc không cách nào kháng cự.

"Có phải là muốn thế này không?" Hắn mạnh mẽ tiến vào.

"Aaaa..."

Đau đớn kêu lên một tiếng, toàn thân cô như cứng lại.

Hắn chỉ đành ngừng lại động tác tiến vào, trên khóe môi treo một nụ cười khổ, cô quá chặt chẽ khiến hắn không cách nào tiến vào, chỉ có thể cúi thấp đầu nhẹ hôn lên môi cô như trấn an.

"Hu hu..." Liên Kiều cuối cùng cũng chịu không nổi bật khóc, "Đau quá... khó chịu quá..."

Cảm giác đau đớn như cơ thể bị xé rách cộng với cảm giác được lấp đầy trong cơ thể khiến cô luống cuống!

"Nha đầu, ngoan! Đừng khóc, thả lỏng một chút sẽ không đau nữa..."

Lên tiếng an ủi một cô gái như vậy là chuyện mà trước giờ Hoàng Phủ Ngạn Tước chưa từng làm qua.

Chỉ bởi cô là Liên Kiều!

Là cô gái mà hắn yêu nhất!

Cô gái đơn thuần mà đáng yêu nhất...

"Không... anh gạt người... em bây giờ rất đau rất đau... hu hu... anh là đồ xấu xa..." Cô khóc đến hụt hơi, "Anh bắt nạt người ta... hu hu..."

Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng ghét, hắn khiến cô cảm thấy như chính mình bị xé ra làm hai vậy!

Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng hôn lên từng giọt nước mắt của cô. Đây là lần đầu tiên của cô, hắn biết, hắn rất trân trọng nhưng cùng với sự run rẩy của cô, tiếng nỉ non của cô lần nữa kích phát dục vọng của hắn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status