Tổng tài lẳng lơ, tình yêu xấu

Chương 141: Con người tàn ác


Thấy Lâm Phiên Phiên cầm con dao sắc nhọn sáng lấp lánh, Ninh Đà Đức rất sốc, mặt biến sắc, rồi bỗng nhiên cười: “Lâm Phiên Phiên, người khác không hiểu cậu, nhưng tôi thì lại hiểu rõ, từ nhỏ đến lớn cậu luôn lương thiện đến con kiến còn không nỡ dẫm chết, thì làm sao cậu dám giết người cơ chứ!”

Vừa nói, vừa tiến gần về phía Lâm Phiên Phiên.

Lâm Phiên Phiên hai mắt đỏ ửng, cắn môi: “Tên béo, đây là lần cuối cùng tôi gọi cậu là tên béo, kể từ giây phút này tình nghĩa lúc nhỏ giữa tôi và cậu coi như cắt đứt! Đừng nói như thể cậu rất hiểu tôi, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn tiến thêm một bước, tôi sẽ ra tay thật đấy, bởi vì hành vi của cậu bây giờ chính là loại cưỡng hiếp vô nhân tính, tôi giết cậu chỉ là phòng vệ chính đáng, tôi sẽ không vì chuyện này mà phạm tội phải ngồi tù đâu, nhưng ngược lại, khi cậu chết, danh tiếng bê bối, còn bố mẹ cậu sẽ bị người khác coi thường, đúng rồi, tôi nhớ là bố mẹ cậu chỉ có mình cậu nối dõi tông đường, cậu nói xem nếu cậu chết, có khi nào họ nghĩ không thông cũng đi theo cậu luôn không?”

Cuối cùng Ninh Đà Đức cũng bị lay động, lùi lại một bước, do dự không dám tiến về phía trước, không phải vì những lời Lâm Phiên Phiên nói, mà là vì biểu cảm và ánh mắt của Lâm Phiên Phiên lúc này, thật lạnh lùng, thật tàn nhẫn, đó là biểu hiện của việc hoàn toàn xem cái chết như không, hơn nữa còn là sự điên cuồng cùng chết chung nữa.

Ninh Đà Đức chưa bao giờ thấy Lâm Phiên Phiên như vậy, khoảnh khắc này, hắn ta bắt đầu sợ sệt.

Thành công dọa được Ninh Đà Đức, Lâm Phiên Phiên không vì thế mà thả lỏng cảnh giác.

Đêm vẫn còn dài, cửa phòng ngủ lại bị khóa ngoài, chỉ có thể đợi đến sáng mai khi trời sáng bà Lâm đến mở cửa phòng thì cô mới được xem là thoát khỏi sự nguy hiểm, trong lòng Lâm Phiên Phiên hiểu hơn ai hết, đêm nay, dây thần kinh bắt buộc phải căng ra không được ngủ và luôn luôn phải cầm chiếc dao như lúc này, trông chừng Ninh Đà Đức từng giây từng phút.

Nhưng mà ngay sau đó, Lâm Phiên Phiên bắt đầu cảm thấy toàn thân rất lạ.

Cổ họng khô rát, máu trong người sôi sục, nóng toàn thân, dần dần mất hết sức lực.

Cảm giác này thật sự rất quen thuộc, giống như... đêm đầu tiên cô gặp Sở Tường Hùng ở quán rượu, thuốc kích dục.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã bị bỏ thuốc.

Bị bỏ thuốc kích dục!

Lâm Phiên Phiên chợt nhớ ra trước đó mẹ cô có chuẩn bị cho cô một bát canh an thần.

“Mẹ, mẹ thật tàn độc!”

Lâm Phiên Phiên cảm thấy đau đớn, đau đến mức không thể thở nổi.

Chính là mẹ của cô, người mẹ đã bỏ thuốc kích dục cho chính con gái mình, người mẹ đã giúp cho người đàn ông khác chiếm đoạt con gái mình.

Trên thế gian sao lại có người mẹ như vậy?

Lâm Phiên Phiên đột nhiên oán hận, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ còn tin bà Lâm nữa!

Còn Ninh Đà Đức thấy Lâm Phiên Phiên hai má bắt đầu đỏ ửng khác thường, hít thở ngày càng mạnh và gấp, quan tâm hỏi: “Lâm Phiên Phiên, cậu sao vậy?”

“Không phải việc của cậu!”

Lâm Phiên Phiên cắn chặt môi dưới, ánh mắt sáng như con dao cô đang cầm ở tay vẫn cảnh giác Ninh Đà Đức.

Bị bỏ thuốc thì sao? Cô nhất định không chịu khuất phục.

Nhưng mà, thuốc mà lần này bà Lâm bỏ vào mạnh hơn rất nhiều so với lần trước, chỉ một lúc sau, Lâm Phiên Phiên đã cảm thấy đau đầu chóng mặt, đầu nặng trĩu, toàn thân nóng như bị ai đó đặt trên lò lửa, máu trong người sôi sục như nước bị đun sôi, trán Lâm Phiên Phiên không ngừng chảy mồ hôi, mồ hôi chảy đầm đìa.

Nhưng mà Lâm Phiên Phiên vẫn cắn chặt răng, không nói một lời.

“Có phải cậu... bị bỏ thuốc rồi không?”

Ninh Đà Đức dù sao cũng là một người đàn ông, đàn ông luôn nhạy bén với một số chuyện như thế, vì thế, Ninh Đà Đức cũng đã đoán được chân tướng sự việc.

“Vậy... thì sao?”

Lâm Phiên Phiên cười lạnh lùng nhìn khuôn mặt người đàn ông đang tràn đầy khát vọng: “Hôm nay... dù tôi có chết... tôi cũng không để cậu đạt được ý muốn.”

Vừa nói, Lâm Phiên Phiên vừa giơ con dao gọt hoa quả rạch một vết vào tay trái của mình để kích thích thần kinh, để bản thân luôn giữ được đầu óc minh mẫn.

“Cậu... cậu đúng là điên rồi...”

Lâm Phiên Phiên ra tay vô cùng tàn nhẫn, dao cắt, lớp thịt nổi lên, máu chảy thành dòng, nhìn Ninh Đà Đức hoảng hốt, mặt trắng bạch.

Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên cười một cách đau thương, nếu như có thể, thì cô thực sự thà bị điên còn hơn.

Những ngày không có Sở Tường Hùng, cô sống không bằng chết!

Cảm giác này, so với ngày mà Hoắc Minh Lang phản bội cô và Lâm Tinh Tinh còn khiến cô chán sống hơn nhiều.

Cứ nghĩ rằng về nhà sẽ có được sự an ủi từ bố mẹ, thật không nghĩ rằng, đợi chờ cô lại là một kế hoạch ép buộc.

Phải nói là, thuốc lần này của bà Lâm thực sự quá mạnh, ngay sau đó, nêm trong cơ thể Lâm Phiên Phiên lại trống rỗng và nóng lên điên cuồng, từng thớ thịt trên cơ thể đều lắc lư, làm cho Lâm Phiên Phiên cực kì khó chịu, thậm chí mất lí trí và bắt đầu thư giãn.

“Ưm...”

Lâm Phiên Phiên đau đớn rên lên, giơ con dao lại một lần nữa cắt vào cánh tay, nhát dao lần này sâu hơn dài hơn lần trước, sự đau đớn ngay tức khắc khiến Lâm Phiên Phiên tỉnh táo ra bao nhiêu, máu chảy theo cánh tay cô, rỏ xuống mặt đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status