Tiểu phu lang của Vân thợ săn

Chương 44: Bỏ rơi Lý lão thái!



Thấy bà ta còn cười được, vẻ mặt Tào Trần ngờ nghệch, "Bà cười cái gì? Chẳng lẽ muốn chơi xấu hay sao? Đừng tưởng các người nhiều người mà ta sợ các người, các hương thân đều nhìn vào đây, bà nếu muốn chơi xấu, chúng ta liền lên quan đi."

Lý lão thái lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vì một tiếng, "Từ đâu đến một tên dã tiểu tử, dám lừa bịp trên đầu ta! Không sợ lão nương tìm người giết chết ngươi sao? Lão nương dù có muốn bán tên tiểu nghiệp chướng kia cũng chắc chắn sẽ không tìm ngươi cái đồ tôn tử ba ba* để hợp tác, cũng không biết bắn nước tiểu được bao xa mà dám đi nói tới đạo đức người khác."

*tôn tử ba ba = cháu nội của con ba ba

Thấy bà ta mở miệng đầy thô tục, Lý lão hán tức đỏ cả mặt.

Đáy lòng Vương Xuân Lan cũng có chút không vui, cảm thấy mẹ nàng thực sự là càng ngày càng quá phận, chuyện mất mặt như vậy mà cũng làm ra được! Tham lam chút tiền như vậy cũng không thêm cho nhà được bữa cơm. Hiện tại lại bị người tìm tới nhà, khiến cho cả nhà cùng bà mất mặt.

Tào Trần cũng không phải người tốt lành gì, nếu không cũng sẽ không chạy tới lừa bịp bà ta, đáy mắt gã tràn đầy phẫn hận.

"Đã sớm nghe nói miệng bà không sạch sẽ, không nghĩ tới lại bẩn đến như vậy, còn muốn tìm người giết ta sao, bà có gan này sao? Lý lão thái bà thành thật khai báo, có phải là có ý muốn đem bán nó cho người khác không? Ta cho ngươi biết, cho dù có người ra giá cao hơn ta thì ngươi cũng không có cửa nhận tiền, muốn chơi xấu cũng không được. Mọi người nhanh phân xử cho ta, Tào Trần ta cũng không ép người bán hài tử, bà ta nếu như muốn đổi ý, ta cũng không miễn cưỡng, thế nhưng bạc nhất định phải trả lại gấp đôi cho lão tử, một đồng cũng không thiếu."

Khi thấy Cẩn ca nhi cùng Uyển tỷ xuất hiện trong đám người, trên mặt Lý lão hán liền chảy đầy mồ hôi, cả mặt đỏ lên.

Lan đại nương là người trước đây giúp Vương Tuấn làm bà mai, bà cũng là người Trúc Khê thôn, nghe thấy động tinch cũng đi ra xem kịch vui. Lúc này bà ta vểnh môi, giễu cợt nói, "Cõi đời này thật không có gì bà ta không làm, chuyện trước đây cầu thân cũng chính là bà ta giở trò, muốn gả Cẩn ca nhi cho chỗ không tốt nên mới tìm Vương Tuấn, việc kết thân không thành lại muốn đem Cẩn ca nhi bán đi, thật chưa từng thấy nãi nãi nào như thế, người gì đâu đó."

Đoàn người đột nhiên sôi sùng sục, "Chuyện hôn sự bà ta cũng có một chân?"

"Lý lão thái này đầu quả thật không dùng được, Cẩn ca nhi lợi hại như vậy, cũng không biết đối xử với y tốt một chút."

"Thật có một chân sao?"

Lan đại nương liếc Lý lão thái một cái, đối với bà ta đã sớm chán ghét cực kỳ. Vốn đã nói rõ ràng chuyện cầu thân thành công sẽ cho bà ta ít nhiều chỗ tốt, chuyện không thành ít nhất cũng phải cho một ít tiền khổ công cũng được. Kết quả bà ta ngược lại chỉ quăng cho bà cái sắc mặt, cho nên Lan đại nương đã sớm khó chịu với bà ta rồi.

"Không phải chứ, chính mình lộ cho Vương Tuấn rằng Cẩn ca nhi có ý đối với hắn, đây không phải là làm bại hoại danh tiếng y sao?"

Thấy bà ta bỏ đá xuống giếng, Lý lão thái xấu hổ, "Ngươi cái miệng dài này, chuyện không thành, ngược lại còn nói ta không đúng, xem ta có xé cái miệng ngươi không."

Gián tiếp thừa nhận.

Nét mặt Lý lão hán âm trần lợi hại, kéo bà ta lại một cái, "Ngươi câm miệng cho ta! Nháo cái gì mà nháo, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?"

Lý lão thái sửng sốt.

Tào Trần nói tiếp, "Không trách cố ý đến xin ta cần phải bán nó xa chút, nguyên lai trước đó còn có một chuyện xấu này. Không phải là sợ Lý Cẩn tìm ngươi gây phiền phức chứ? Ta không quan tâm các ngươi có ân oán gì, ngày hôm nay hoặc là đem người cho ta, hoặc là lấy tiền ra đền gấp đôi, bà ta nhận của ta chính xác một lượng bạc, bảo đảm không bán cho người khác, nói chuyện như đánh rắm. Lý Thọ Tài, bà ta chơi xấu, ngươi đến tột cùng có quản hay không? Không được thì chúng ta liền đi gặp quan."

Sắc mặt Lý lão hán có chút khó coi, thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, Cẩn ca nhi bọn họ cũng đứng cách đó không xa nhìn vào, cảm thấy cực kỳ mất mặt. Ông quay đầu đối Vương Xuân Lan nói, "Tức phụ lão nhị, ngươi đi vào nhà lấy tiền nương ngươi ra đây, đưa cho hắn."

Ông nhớ ra lão nhị mới vừa cho bà ta tiền.

Lý lão thái nhất thời không bằng lòng, đôi mắt trừng lên, ánh mắt bà ta nhỏ, trừng nửa ngày cũng không to lên, còn thích khóc lóc om sòm, "Dựa vào cái gì muốn lấy tiền của ta? Đó là lão nhị cho ta! Miệng hắn phun phân các người cũng tin? Tào Trần đồ cháu con rùa, khốn kiếp, dám tới đây dọa dẫm ta, ta thấy ngươi không muốn ăn nữa mà!"

Nói miệng người khác phun phân, mà miệng bà ta so với ai cũng bẩn hơn.

Thường ngày bà ta cũng ba ngày gây sự hai đầu, Lý lão hán căn bản cũng không tin tưởng lời bà ta. Thấy miệng bà ta đầu lời lẽ thô tục, ông càng xấu hổ không thôi, không biết sao mình có thể cùng bà ta trải qua nhiều năm như vậy.

Ông căn bản không nguyện ý tiếp tục nghe Lý lão thái nhiều lời, chỉ muốn sớm giải quyết để sớm vào nhà, miễng cho đứng ở đây mất mặt.

Vương Xuân Lan không muốn về lấy tiền, ngốc ngốc không muốn động, tiền kia là Lý Trì nhọc nhằn khổ sở kiếm được, dựa vào cái gì mà muốn đưa cho hắn ta! Muốn đưa cũng phải lấy của nương nàng mà đưa, dùng cái tiền đã tham lam đó.

Thấy không sai khiến được nàng, Lý lão hán giận vểnh râu, biết đến trong nhà này chỉ có Kiều tỷ là biết lý lẽ nhất, ông liền nhìn Kiều tỷ liếc mắt một cái.

Kiều tỷ cắn cắn môi, nghe lời mà đi vào nhà.

Lý lão nhìn thấy, đột nhiên trợn to mắt, quay người muốn đi cản Kiều tỷ, cảm thấy ngày thường quá thương nàng, một đứa tiểu bạch nhãn lang, tức giận đánh vào đầu nàng một cái.

Lý lão hán trực tiếp tóm chặt cánh tay bà ta, dưới tình thế cấp bách lại vô tình tóm trúng cánh tay bị thương kia, Lý lão thái đau nhăn chặt mày lại la lên, "Ai u, ông cái lão già đáng chết, ông có phải bị ngốc không? Ông coi tiền như rác, ông nhiều tiền quá nên đốt loạn đúng không? Chính mình không có bản lĩnh kiếm tiền, con trai ta cho ta tiền ông còn lấy đi, ông dám lấy, ta liền mạng với ông!"

Bà ta giơ tay muốn đánh Lý lão hán, tát một cái làm bị thương mặt ông.

Lý lão hán giận đến cơ hồ thở không nổi, tóm chặt cánh tay bị thương của bà ta, kéo thẳng bà ta đi vào nhà. Lý lão thái đau đớn gào thét lên, liền lấy chân đá ông.

Kiều tỷ bị đánh một cái, có chút chóng mặt, thấy người xung quanh xem trò vui càng lúc càng nhiều, nàng cắn răng một cái, trở về nhà.

Vương Xuân Lan đã sớm bị dáng vẻ hung hãn của Lý lão thái dọa sợ, nhất thời có chút ngốc. Ngày thường tuy rằng Lý lão thái thích cố tình gây sự, nhưng đó đều là đối với người ngoài. Đối với người trong nhà, bà ta tuy rằng thường thường hùng hùng hổ hổ, nhưng lại rất ít khi động thủ.

Ngày thường, bà ta coi trọng nhất chính là bạc, khoảng thời gian vừa rồi đã lâu không được ăn thịt, thèm đến sắp chết rồi, nếu như đem tiền này giao ra, bà ta lại bị một tháng không được ăn thịt nữa, đây không phải là muốn mạng của bà ta sao?

Ai đối ngịch với bà ta, bà ta sẽ tính sổ với người đó.

Tay bị xoay lên, bà ta đau đớn kêu gài, bất chấp tất cả mà đá Lý lão hán, "Ngươi cái đồ ngu ngốc, ngươi nhanh chóng buông ta ra, ta cho ngươi biết, ngươi nếu dám đem tiền giao ra, lão nương ta liều mạng với ngươi!"

Lý lão hán tức giận công tâm, kém chút nữa đã không thở nổi, "Không cần ngươi liều mạng với ta, ta hôm nay liền hưu ngươi, ngươi cút cho ta, sau đó cũng đừng ở lại Lý gia chúng ta nữa."

Nói xong tức không chịu nổi, buông mạnh tay bà ta ra.

Lý lão thái đứng không vững, đặt mông ngồi trên mặt đất, "Cái gì? Ngươi dám bỏ ta? Ngươi cái lão già đáng chết ngươi gan rồi đúng không?"

Lý lão hán cơ hồ nhẫn khôn nổi nữa, toàn bộ gân xanh nổi lên, "Tức phụ lão nhị, ngươi đi thu thập y phục bà ta, để bà ta ngay hôm nay liền cút đi cho ta!"

Ngoài cửa còn nhiều người xem trò vui, thấy Lý lão hán thật thà cả đời, rốt cục cũng phát uy, đều cảm thấy đã ghiền, "Loại độc phụ này nên sớm bỏ bà ta đi, cha Trì tử ông cũng không thể lại mềm lòng nữa."

"Đúng vậy, từ mười năm trước lúc Cẩn ca nhi bị ngã hỏng đầu bị đuổi khỏi nhà thì đã nên bỏ bà ta rồi!"

"Ông lại mặc bà ta làm càng, Trạm tiểu tử ở thế giới bên kia nhất định sẽ thống khổ lắm chứ."

Lý lão hán càng lúc càng xấu hổ, không nhịn được liếc mắt nhìn vị trí Cẩn ca nhi cùng Uyển tỷ.

Lý Cẩn còn chưa từng gặp lão thái bà có thể điên cuồng như vậy, sớm đã trợn mắt há mồm, càng không nghĩ tới lão bá mình gặp trên đường lần trước lại chính là gia gia ruột thịt của mình, bất quá mới chỉ mười năm mà thôi, sao lại già thành như vậy rồi.

Ánh mắt Lý Cẩn cực kỳ phức tạp.

Lý lão hán sau khi nhìn thấy liền như bị thứ gì đó đâm một cái, nhất thời lão lệ chảy dài.

Ông có lỗi với bọn chúng, xin lỗi Trạm tiểu tử a!

Trong lòng Lý lão hán một trận đau đớn.

Trong lòng Lý lão hán một trận đau đớn.

Kiều tỷ đem một lượng bạc vụn ra, đưa cho Tào Trần. Tào Trần thấy quả thực là lấy được tiền, đáy lòng sớm hồi hộp, nhưng trên mặt gã vẫn hung ác nói, "Bà ta lúc trước nhận ta một lượng bạc, không đưa hai lượng ta sẽ không đi."

Vương Xuân Lan tức giận nói, "Một lượng này đã là toàn bộ tích góp của nhà ta, ngươi lại muốn một lượng nữa là muốn bức chết chúng ta có đúng hay không?!"

Tào Trần đã sớm nghĩ xong đối sách, gã cung không phải kẻ ngốc, cũng nhớ tới lời Vương Tiểu Miêu bàn giao, "Không đưa bạc thì liền đưa phiên xa trong sân các ngươi cho ta!"

Gã có nghe Vương Tiểu Miêu nói, đây là đồ tốt!

Lý Kiền cắn cắn môi, đương nhiên có chút không vui.

Lý lão hán mệt mỏi nói, "Để cho gãn lấy đi, lấy rồi thì đi nhanh lên, sau đó chúng ta không ai nợ ai, Cẩn ca nhi đã sớm ra khỏi Lý gia, chúng ta không ai có thể ca thiệp chuyện của nó được, ngươi đi đi. Kiều tỷ đóng cửa lại, tất cả mọi người giải tán đi. Tức phụ lão nhị còn không nhanh đi thu dọn đồ đạc cho bà ta."

Trong sân văng vẳng đều là âm thanh của Lý lão thái, "Lý lão đầu ngươi dám bỏ ta, ta liều mạng với ngươi!"

Cửa bị đóng lại rồi.

Tào Trần thật cao hứng đẩy phiên xa rời đi.

Mọi người cũng tản đi, nhìn một hồi trò khôi hài kia, tất cả mọi người thổn thức không thôi.

Lý Cẩn cũng dự định cùng tỷ tỷ rời đi, nhưng quay người lại mới phát hiện Vân Liệt cư nhiên đứng ở sau lưng y. Y bị hắn dọa sợ đến mức tim suýt chút nữa ngừng đập, "Ngươi đến từ lúc nào?"

Vân Liệt không hé răng, Cẩn ca nhi vừa tới thì hắn đã tới rồi.

Hắn hạ mắt nhìn vết đen trên mặt Cẩn ca nhi, chỉ muốn đưa tay lau cho y một chút.

Lý Uyển phát hiện ánh mắt của hắn không đứng, kéo đệ đệ ngốc một cái, rồi đối Vân Liệt cười nói, "Vân thợ săn cũng tới đây? Trong nhà đã làm cơm xong, để lâu sẽ nguội, chúng ta đi về trước."

Vân Liệt gật đầu.

Mai Chi hướng Vân Liệt cười cươi, "Ngươi cũng mau trở về ăn cơm đi, về sớm chút."

Vân Liệt lần thứ hai gật đầu, thế nhưng ánh mắt vẫn chung thủy dõi theo Cẩn ca nhi.

Lý Cẩn bị hắn nhìn đến thần sắc có chút không tự nhiên, làm bé ngoan đi theo phía sau tỷ tỷ, thêm vào vết nhọ nồi màu đen trên mặt, cực kỳ giống con mèo mướp nhỏ.

Trên đường trở về, Mai Chi tỷ thở dài, "Lý lão hán lần này cuối cùng cũng coi như không hồ đồ."

Lý Uyển mím mím môi, cũng không vì vậy mà thay đổi suy nghĩ về ông. Ông nếu như là trưởng bối đúng đắn thì mười năm trước đã không tùy ý lão thái đã làm thương tổn đến Cẩn ca nhi.

Muốn nói hôm nay ai là kẻ vui nhất, đương nhiên là Vương Tiểu Miêu rồi.

Y sướng đến phát rồi rồi, tuy rằng lúc Lý lão hán muốn bỏ rơi Lý lão thái có làm cho y nháy mắt chột dạ một chút, thế nhưng vừa nghĩ tới Lý lão thái đã làm chuyện xấu gì, y liền bắt đầu khinh bỉ chính mình, thật là rỗi rãnh mới đồng tình với người xấu mà "hừ!"

Tối hôm ấy Vương Tiểu Miêu ngủ đặc biệt thoải mái, sau giấc ngủ tỉnh lại cảm thấy tinh thần sảng khoái. Sáng ngày hôm sau, ca y lại đến Trúc Khê thôn.

Hết chương 44 – 23/10/2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status