Thuận thiên kiếm - Rồng không đuôi

Chương 213: Hồi hai mươi mốt (14)


Nhưng Gia Luật Sở Tài không lấy làm ngạc nhiên. Trái lại, môi gã khẽ nhếch lên. Ấy là điệu cười của một gã thợ săn thấy con mồi bước thêm một bước gần vào cái bẫy hắn đã giăng sẵn ra.

Trương Tam Phong mở miệng chỉ điểm…

Tức là lão không tiện xuất chiêu.

Cũng có thể lão khinh thường không muốn động thủ…

Nhưng kẻ cao ngạo như Gia Luật Sở Tài, hắn tin rằng chỉ có trường hợp thứ nhất mới là đúng. Hắn có đủ lòng tin vào chính mình…

Cho nên hắn vui.

Quyền thứ hai cũng theo đó mà phát!

Từ cực tĩnh, chuyển thành cực động!

Chiêu thứ hai của Thiên Hạ Bá Quyền: Thiên Quân Vạn Mã!

Nếu chiêu thứ nhất hắn phát ra là vững vàng, ổn trọng, sừng sững, không thể lay chuyển…

Thì chiêu thứ hai là hung mãnh, cuồn cuộn, dữ dội, thần tốc…

Như đại quân xung trận!

Nhưng Tạng Cẩu quen thuộc với khí thế của chiêu thứ hai hơn.

Chớ quên, thằng nhỏ từng trải qua chiến tranh Đại Ngu – Đại Minh.

Tạng Cẩu từng đứng trước thiên quân vạn mã thực sự, thì một chiêu quyền sao có thể dọa được nó? Thằng nhóc trầm hông, dậm chân xuống, đoạn tung ra một quyền.

Người động, nó cũng động!

Cực động đấu với cực động!

Nhưng khí thế đối phương như thủy triều tràn đê, thành thử, Tạng Cẩu lựa chọn tiếp tục dựa thế mà tiến.

Nó đánh ra một chiêu trước giờ nó chưa lần nào hoàn toàn đốn ngộ được…

Chó Ngáp Phải Ruồi!

Gia Luật Sở Tài chỉ thấy khí thế như cầu vồng của y đánh vào khoảng không. Còn nắm đấm của đối phương lại nương theo thế tiến của gã, cũng nương theo bước chân của Tạng Cẩu mà tống thẳng vào sống mũi của gã!

Rắc!

Gia Luật Sở Tài trúng quyền, lệch hẳn sống mũi.

Dưới bụng hắn tiếp tục trúng thêm một chiêu Chó Cắn Áo Rách.

Rồi bên má trái trúng tiếp một đòn Hàm Chó Vó Ngựa.

Dựa vào lối đánh của túy quyền, hai chiêu sau một thì nó đánh bằng chỏ, một thì nó đánh bằng gối. Chó say cắn bừa, không thể đoán trước.

Bịch! Bịch!

Gia Luật Sở Tài lui nhanh, thầm chửi…

Hắn không thể nào ngờ được chỉ một lời chỉ điểm của Trương Tam Phong, mà Tạng Cẩu lại có thể đánh thăng hoa đến như thế.

Gã lau máu ở khóe môi, rồi nói:

“ Xem ra tao xem thường mày rồi! ”

Hắn vốn nghĩ đối phương chỉ là đứa nhỏ, mình đánh hết sức thì thật quá mất thân phận. Nhưng bây giờ thì hắn hiểu, tại sao con hổ vồ con thỏ cũng sẽ dùng toàn lực. Chỉ một phút bất cẩn mà trúng đến ba chiêu nặng, thiếu chút là bị thằng nhóc nó lật ngược thế cục.

Gia Luật Sở Tài đánh chiêu thứ ba…

Nhanh!

Chiêu không nhanh, nhưng thế cực nhanh!

Thế bùng nổ nhanh đến nỗi Tạng Cẩu chỉ thấy đầu óc trống rỗng, trắng xóa!

“ Cẩu! Đỡ mau! ”

Tiếng thét thất thanh của Hồ Phiêu Hương đánh động thằng bé, nhưng đã muộn nửa nhịp…

Thụp!

Quyền của đối thủ đánh ngay vào đôi tay đang bắt chéo trước ngực của nó.

Liên tục ba lần…

Tạng Cẩu bật máu ở miệng, đôi tay đau buốt như muốn gãy. Nó lui nhanh tám bước, mãi đến lúc gót chân đụng vào tảng đá Trương Tam Phong đang ngồi nó mới ngừng lại được.

Chiêu đó là chiêu thứ ba của Thiên Hạ Bá Quyền!

Tên gọi: Nhất Cổ Tác Khí!

Câu này nghĩa là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm Theo “ Tả Truyện ” Trang Công thập niên: “ phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt ”. Hiểu là khi đánh trận dựa vào sĩ khí, đánh một tiếng trống, sĩ khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, sĩ khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, sĩ khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.

Nên thực ra, chỉ cần Tạng Cẩu phá được chiêu đầu tiên, thì nó sẽ phá giải được chiêu này.

Nhưng sĩ khí trên chiến trường, đến nhanh, đi cũng nhanh…

Ấy cũng là một cách khả dĩ để hiểu câu “ binh quý thần tốc ”.

Gia Luật Sở Tài không để nó định thần, phát tiếp chiêu thứ tư…

Cũng là chiêu hắn tin tưởng nó sẽ không sao đỡ nổi.

Chiêu thứ tư của Thiên Hạ Bá Quyền: Vạn Phu Mạc Địch!

Chiêu này lấy cái dũng mãnh bá đạo, khí thế vô địch làm chủ đạo. Quyền xuất, tưởng như mãnh tướng ra trận quá quan trảm tướng, không ai địch nổi.

Một chiêu mà nếu đối phương thu tay phòng thủ, thì ắt phải thua…

Đây là một chiêu không thể đỡ, cũng không được phép đỡ!

Tạng Cẩu giờ đã biết đọc khí thế của đối phương, tự nhiên cũng nhận ra điểm này. Đây là chiêu nó không thể nào nương theo thế của Gia Luật Sở Tài được, mà buộc phải đấu cứng! Một chiêu ép đối phương phải ngạnh kháng chính diện…

Nhưng ngẫm kỹ, thì loài chó tuy là hung hăng, lại rất sợ kẻ mạnh.

Cũng như con chó dữ bên đường, càng tỏ ra khiếp nhược thì nó càng sấn tới, nhưng một khi nhặt viên đá lên, thì lại cúp đuôi mà chạy.

Người xưa nhìn cái thần vận ấy, hợp với ca dao tục ngữ mà tạo thành võ chó, thành ra võ chó lại không có chiêu nào để ngạnh đấu!

Tạng Cẩu bỗng nhớ một câu chuyện cười…

Về một con chó xuống gặp Diêm Vương.

(Có một con chó bị người ta giết thịt, xuống âm phủ chầu Diêm Vương. Diêm Vương hỏi:

- Ở trần gian mày mắc tội gì mà bị người ta giết thịt?

- Dạ, không biết, chỉ nhớ là con đang đứng bổng bị người ta dùng búa đập vào đầu con đến chết.

- Thế rồi sao?

- Rồi người ta đưa con vào nồi, dùng nước nóng làm lông trắng phiếu.

- Rồi sao nữa?

Người ta cho con thuôn vào cái trui dài rồi thui vàng, mổ bụng lấy lòng con súc rửa trắng phau đem đi làm dồi rồi nướng lên thơm phưng phức. Thịt con họ nướng chả thơm điếc mũi, xương sườn bắp vế nấu dựa mận đặc quánh, cho thêm răm hành... gan con họ đem bọc mỡ...

Nghe đến đây, Diêm Vương xua tay bảo:

- Thôi thôi! Đủ rồi... đừng nói nữa tao thèm...)

Tạng Cẩu bèn dựa vào đó, tung ra một chiêu…

Một chiêu đầy cái ý say.

Có câu “ Thế gian ba sự khôn chừa. / Rượu nồng, dê béo, gái vừa đường tơ. ”

Có là anh hùng cũng sẽ say…

Có là hào kiệt cũng khó mà qua ải mỹ nhân…

Đôi lúc, cái lưỡi đao có tung hoành ngang dọc chiến trường cũng sẽ rủ đầu xuống vì hồng nhan…

Đã say, thì đến phải trái trắng đen cũng không phân rõ, lấy đâu ra cái dũng vạn phu mạc địch nữa?

Lại nói, cơm no rượu say thì còn đánh làm gì?

Cái chí cương của Gia Luật Sở Tài rốt cuộc bị chiêu quyền chí nhu của Tạng Cẩu hóa giải bằng sạch.

Cả hai cùng lui một bước…

Gia Luật Sở Tài bèn nhíu mày, hỏi:

“ Đó là chiêu gì mà phá giải được Vạn Phu Mạc Địch của ta? ”

Lần đầu tiên kể từ khi xuất đạo, chiêu Vạn Phu Mạc Địch của gã bị người ta phá giải theo kiểu này. Gã từng gặp cao thủ dùng cương phá cương, lấy động chế động. Nhưng chưa một lần nào, chiêu Vạn Phu Mạc Địch của gã lại thất bại trong việc ép được đối thủ ngạnh đấu như lần này…

Tạng Cẩu gãi tay:

“ Chắc nếu phải có tên… thì nó là Cầy Tơ Rựa Mận. ”

Hồ Phiêu Hương:

“ … ”

Trương Tam Phong bèn thấp giọng, hỏi:

“ Ny tử, cái “ cầy tơ rựa mận ” thằng nhóc này nói là cái gì thế? ”

Gia Luật Sở Tài cũng cảm thấy không sao hiểu nổi. Nhất là khi chiêu thức này Tạng Cẩu đặt bằng tiếng Việt thì hắn lại càng không hiểu.

Hồ Phiêu Hương thầm chửi thằng nhóc đặt cái tên củ chuối, nhưng cũng phải thấp giọng:

“ Ấy là một món ăn… nấu rượu. ”

“ À… ra thế. Nhưng đang tỉ võ, thằng nhóc sao lại đòi ăn? ”

Trương Tam Phong vẫn không hiểu.

Hồ Phiêu Hương lại phải muối mặt đi giải thích.

Nghe đến đây, thì Trương Tam Phong rốt cuộc không nhịn nổi, bật cười…

Quả thực, có lẽ trên thế gian Tạng Cẩu là người đầu tiên đặt tên chiêu thức bằng… tên món ăn. Lão cứ tưởng tượng hai cao thủ qua chiêu, kẻ thét Vịt Bát Bảo, kẻ kêu Gà Đông Cô, cứ thế so chiêu đọ thức chả khác nào vào quán ăn gọi món…

Thực là chuyện cười…

Thính lực của Gia Luật Sở Tài phi phàm, sau khi hiểu được nguồn cơn thì giận tím cả mặt.

Há lại có chuyện này???

Tạng Cẩu thì không cho là chuyện lớn, gãi đầu gãi tai:

“ Cổ nhân kể lại, ngày xưa Thạch Sanh lấy một niêu cơm đuổi được quân mười tám nước. Nguyễn Minh Không dùng một con chim sẻ thết tiệc cho mấy ngàn quân. Thế nên, thực ra đồ ăn cũng có cái dũng vạn phu mạc địch. ”

Trương Tam Phong ôm bụng, cười đến ná thở:

“ Ôi! Ôi cái thân già của ta. Ta sống trên đời một trăm năm mươi năm nay, chưa từng nghe qua cái đạo lí này. Đồ ăn cũng có cái dũng địch lại vạn người? Ny tử, tiểu tử này quả thực thú vị, thú vị lắm… ”

Gia Luật Sở Tài nghe thế thì càng tức điên cả lên, quát:

“ Tiểu tử, nhục mạ ta sao? ”

Hồ Phiêu Hương thì nghĩ:

[ Xong rồi. Lần này quốc thể bị thằng nhóc này đem đi chôn mất rồi… ]

Nói đoạn, hắn đánh ra nửa pho sau của Thiên Hạ Bá Quyền.

Diệt Tuyệt Tam Bộ!

Tam bộ chỉ có thức, không có chiêu, biến hóa để khắc chế nhất cử nhất động của đối thủ. Tam bộ không có một thức nào để phòng thủ, chỉ có tấn công…

Tạng Cẩu vừa đứng bất động, thì cẳng chân cứng như thép của Gia Luật Sở Tài đã quét tới…

Đứng… cũng tồn tại sơ hở.

Thực tế, thiên địa hữu khuyết, bản thân trời đất cũng không hoàn hảo. Thì con người, lại càng không hoàn hảo.

Diệt Tuyệt Tam Bộ là dựa vào điểm này, mà thành hình.

Liên tục biến hóa, khiến cho sơ hở nhảy loạn, đảm bảo kẻ địch không thể nhìn ra.

Bước đầu tiên: Sát Thần!

Tạng Cẩu đưa tay toan chộp lấy cổ chân của đối thủ, thì bỗng nhiên, chân trái của đối phương rút lại.

Nó chộp hụt.

Hư chiêu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status