Ta đây trời sinh tính ngông cuồng

Chương 49



Chương 49.

“Tên Kỷ Du Du đó!” Vương Nhuy cười ha ha, nước mắt cũng sắp chảy ra: “Mọi người nói xem có trùng hợp không? Cô gái đó cũng tên là Kỷ Du Du, thật sự khiến bạn học Kỷ Du Du của lớp chúng †a gặp may mài” Đường Ân vội vàng nhìn về phía Kỷ Du Du, lại phát hiện trên chỗ ngồi của cô không có ai cả.

“Khi nấy tôi gặp Kỷ Du Du ngoài cửa, tôi còn-hỏi cô ta nữa, kết quả cô ta không nói gì hết! Không ít bạn học nữ ở toà nhà dạy học đang vây quanh cô ta đó, mau đi qua xem náo nhiệt nào!” Vương Nhuy kêu to rồi chạy ra ngoài cửa.

Đường Ân ngồi không yên, vội vàng đứng lên, nhanh chóng xông ra ngoài.

Vừa mới xuống toà nhà dạy học đã nhìn thấy một đám nữ sinh vây quanh Kỷ Du Du, một nữ sinh trong đó đi tới, hơi khoa trương nhìn cô ta: “Cô là Kỷ Du Du mà Vương Ngạn Siêu tìm hả? Ông trời ạ, cô xấu như vậy mẹ cô có biết không?” “Ha ha ha…” “Đúng thế, cô xấu như vậy cũng dám tên là Kỷ Du Du à?” Không ít nữ sinh xung quanh phát ra tiếng cười nhạo.

Đường Ân nhanh chóng xông tới, đồi mắt lạnh lùng nhìn một vòng đám người xung quanh, trong mắt đã có ngọn lửa giận dữ đang loé lên.

“Ố ồ…Tên này chạy từ đâu ra đấy? Anh hùng cứu mỹ nhân sao? Xấu như thế này cũng có người anh hùng cứu mỹ nhân hả? “Đúng vậy… có lẽ là một tên nghèo hèn ngay cả bạn gái cũng không tìm được,

 

 

Chương 49 Lời chế giêu vô tình.

cho nên bây giờ chỉ có thể tìm đứa xấu xí như vậy thôi!” “Đủ rồi!” Đường Ân lạnh lùng quát to.

“Đường Ân, cậu thật sự cho rằng mình là sứ giả hộ hoa à?” Vương Nhuy đi ra từ bên trong toà nhà dạy học, vẻ mặt châm chọc: “Các bạn sinh viên, tuy người này cũng tên Kỷ Du Du nhưng chắc chăn không phải Kỷ Du Du mà Vương Ngạn Siêu muốn tìm! Nếu Vương Ngạn Siêu nhìn trúng cô ta thì đúng là bị ngốc rồi!” “Đúng vậy, cho dù Vương Ngạn Siêu nhìn trúng ai cũng không thể nhìn trúng thứ xấu xí như vậy được!” “Ôi chao… Cô nhìn cô ta đi, khóc sướt mướt càng xấu hơn!” “Ha ha ha…” Đường Ân không nhịn được mà muốn ra tay, nhưng lại phát hiện cổ tay bị Kỷ Du Du giữ chặt, cô liên tục lắc đầu với anh.

“Đi về thôi!” Kỷ Du Du nhỏ giọng nói.

Anh hít một hơi thật sâu, híp mắt.

“Muốn đi à? Lúc này muốn đi có phải muộn quá rồi không?” Một nữ sinh dáng người cao gầy bước ra, kiêu căng nhìn Kỷ Du Du: “Tôi trịnh trọng nói cho cô biết, lập tức trở về bàn bạc với ba mẹ rồi nhanh chóng đổi tên đi! Kỷ Du Du? Gô cho rằng ai cũng có thể tên Kỷ Du Du hả? Người không biết còn tưởng cô là nữ thần của Vương Ngạn Siêu đó!” Đường Ân giơ tay muốn đánh cô ta, lại bị Kỷ Du Du kéo lại.

“Đi về thôi!” Kỷ Du Du nhỏ giọng nói.

“Ơ kìa, còn muốn ra tay nữa? Đến đi, đánh tôi đi này?” Nữ sinh cao gầy kia cười lố lăng, liếc Đường Ân: “Một tên yếu đuối mà thôi, còn ở đây giả vờ cái gì?” Đường Ân giận đến bật cười, nếu bây giờ không phải Kỷ Du Du kéo anh, anh thật sự sẽ nói chuyện đàng hoàng với nữ sinh này.

“Đi thôi..” Kỷ Du Du nhìn Đường Ân gần như cầu xin.

Đường Ân hít sâu, khó khăn nén cơn giận khi nấy vào sâu trong đáy lòng, kéo Kỷ Du Du đi về toà nhà giảng đường.

Đám nữ sinh phía sau cười thành tiếng, hi hi ha ha đứng bên ngoài toà giảng đường nhìn như một đám điên.

“Đường Ân, cậu phải bảo vệ Kỷ Du Du cho kỹ đó, một người xấu xí như vậy không thể để Vương Ngạn Siêu cướp đi được đâu!” Vương Nhuy đứng trước giảng đường cười ha hả nói với Đường Ấn.

Anh dừng chân, quay đầu nhìn chằm chằm vào cô ta.



“Sao? Tôi nói không đúng hả? Vậy tôi đổi lời được chưa, Đường Ân, cậu phải bảo vệ Kỷ Du Du cho kỹ đó, dù sao tiên nữ xinh đẹp như vậy không thể để Vương Ngạn Siêu cướp đi được đâu!” Vương Nhuy vừa nói xong đã tự mình cười đến khom lưng, dáng vẻ châm chọc.

“Ha ha ha…” Tiếng cười nhạo không ngừng vang lên khắp toà nhà dạy học.

Đường Ân lạnh lùng quay đầu lại, vẻ mặt châm chọc: “Cô nói đúng rồi, Kỷ Du Du thật sự là tiên nữ xinh đẹp đấy!” “Nhìn kìa, người tình trong mắt hoá Tây Thi hả!” Vương Nhuy cười ha hả.

Đường Ân lười quan tâm loại người ngu xuẩn này, xoay người rời đi.

Kỷ Du Du bặm môi, nước mắt liên tục rơi xuống, người ngơ ngơ ngác ngác.

Anh cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể xoa đầu cô: “Không thể không thừa nhận Vương Ngạn Siêu vẫn rất tinh mắt, chỉ là tên đó không khiến-người ta thích lắm mà thôi!” Kỷ Du Du cúi đầu không nói gì, lén nhìn Đường Ân, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay săn chắc của anh như đang chặn tất cả mưa gió cho cô, trong lòng thoáng thấy cảm động.

Sau khi trở về phòng học, Đường Ân vẫn trưng khuôn mặt lạnh lùng, thấy các sinh viên trong phòng học đều đang nhìn chằm chằm Kỷ Du Du, đáy lòng hơi lạnh lão.

Tiếng chuông vào học vang lên, mọi người nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

Đường Ân nhìn ra cửa, lại quay đầu lén nhìn Kỷ Du Du, phát hiện tuy đôi mắt cô đỏ lên nhưng cảm xúc đã tốt hơn rất nhiều rồi. Cái này chứng tỏ cô vẫn có năng lực khống chế, cũng không cần lo lắng quá.

Dương Cầm đi giày cao gót đi cộp cộp từ bên ngoài vào.

Khuôn mặt bốn mươi mấy tuổi vàng vọt và đầy nếp nhăn.

Đường Ân từng nghĩ có lẽ cuộc sống về đêm của giáo viên chủ nhiệm này không được thoả mãn, cho nên luôn mang cái dáng vẻ đó. Nhưng cái này cũng không trách người ta được, bà ta cứ ra vẻ kiêu ngạo, khinh thường tất cả mọi người, có thể được thoả mãn mới là lại “Mọi người im lặng một chút, tôi có vài chuyện muốn nói…” Dương Cầm chống hai tay, vẻ mặt lạnh lùng.

Mọi người ngồi thẳng lên, dáng vẻ chú ý lắng nghe.

“Chuyện này liên quan đến bạn học Kỷ Du Du!” Dương Cầm liếc Kỷ Du Du một cái rồi ghét bỏ dời mắt đi: “Hôm nay bạn học:Vương Ngạn Siêu của trường chúng ta tìm một cô gái tên Kỷ Du Du trên diễn đàn của trường, có lẽ mọi người đều đã biết rồi! Là một giáo viên, tôi không nói nhiều về chuyện này, nhưng tôi muốn nhắc nhở bạn học nào đó, không phải có cùng một cái tên đã có thể tưởng mình là người Vương Ngạn Siêu muốn tìm! Làm người phải tự mình biết mình, đừng ảo tưởng lung tung!” Dứt lời, bà ta nhìn Kỷ Du Du với ánh mắt sâu xa.

Sắc mặt Đường Ân trở nên khó coi, không phải lời này đang nhằm vào Kỷ Du Du hay sao? Để cô hiểu người Vương Ngạn Siêu muốn tìm không phải mình, muốn bảo cô đừng tự mình đa tình? “Cô ơi, chúng em đều hiểu cả, chỉ sợ người nào đó không hiểu thôi!” Vương Nhuy vội nói, cười nhạo nhìn Kỷ Du Du: “Vẻ ngoài xấu xí chưa tính, còn nghèo như vậy, lại tham ô kinh phí hoạt động của lớp chúng ta. Nếu em là Vương Ngạn Siêu, ngay cả hứng thú nhìn cô ta một cái cũng không có nữa!” “Đúng vậy, cho nên cô chỉ có thể là chiếc xe buýt công cộng ai cũng leo lên được thôi…” Đường Ân lười nhác nói.

Bầu không khí trong lớp trở nên hơi kỳ lạ, một vài người có quan hệ không tốt với Vương Nhuy đều thầm cười trộm.

“Đường Ân, cậu nói ai hả?” Vương Nhuy hơi giận dữ…

“Đường Ân, có ai nói chuyện với bạn học như trò sao?” Dương Cầm hơi tức giận: “Trò không biết Vương Nhuy là bạn học cùng lớp với mình à?” Đường Ân quay đầu nhìn bà ta, thầm thấy lạnh lễo.

“Thẩm mỹ của cậu ta không giống với người khác, trong lòng chỉ có Kỷ Du Du thôi, có lẽ vẻ ngoài như Kỷ Du Du mới khiến cậu ta thấy hứng thú được!” Vương Nhuy cười nhạo.

“Chúng ta không cần phải bình luận thẩm mỹ của người khác, người nào đó không giống với người bình thường!” Dương Cầm nói một câu, sau đó lạnh lùng cất lời: “Đừng nói nữa, bây giờ bắt đầu học thôi!” Đường Ân nhìn chằm chăm bà ta, thâm cười nhạo trong lòng, bà già chanh chua này có thể tìm thấy đàn ông mới lạ! Lúc này, trong hành lang vang lên tiếng hỗn loạn.

Bạn học trong lớp nhanh chóng nhìn ra bên ngoài, sau khi nhìn cả buổi, vẻ mặt chợt trở nên hưng phấn: “Cô ơi, Vương Ngạn Siêu đến đây…” Dương Cầm hơi sửng sốt, mày đã nhíu chặt.

“Vương Ngạn Siêu đến đây?” Vương Nhuy lập tức đứng lên, vẻ mặt hưng phấn: “Thật sao? Anh ấy đến đây thật à? Anh ấy đến đây làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 36 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status