Sủng mị

Chương 240: Chúng ta là đồng đạo


Cành cây xâm nhập vào trong thân thể Dương Tiết, trực tiếp xuyên phá nội tạng, càn quét tứ tung một hồi, cuối cùng đâm xuyên ra ngoài cơ thể.

Tấm lưới cành lá xanh biếc chậm rãi nhỏ xuống từng giọt máu đỏ tươi, một giọt một giọt tràn ra từ từ biến thành vũng máu đỏ lòm.

"Xẹt!" Quỷ Sí Bạch Cốt Huyết Ma không còn cách nào giãy thoát, ngay sau đó bị Ma Thụ chiến sĩ và Bàn Mộc Linh hợp lực xé thành hai nửa, dần dần hóa thành một vũng máu đen dung nhập vào trong bóng đêm đen tối.

Sau khi giải quyết triệt để đối thủ, Sở Mộ mới cố ý nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư, xem xét thái độ của nàng.

Diệp Khuynh Tư đối mặt cảnh tượng tanh máu như thế lại vô cùng bình tĩnh, thấy Sở Mộ nhìn mình liền lên tiếng giải thích: "Bàn Mộc Linh của ta có Hủ Độc kết tinh, lực lượng Hủ Độc có lực sát thương rất lớn đối với Quỷ hệ Hồn sủng, có thể trực tiếp hòa tan thân thể chúng nó, đồng thời không bị Quỷ Độc ảnh hưởng."

Vừa nói dứt lời, Diệp Khuynh Tư bảo Thủy Nguyệt niệm chú ngữ ngưng tụ ra một tấm màn nước sáng lấp lánh bao phủ trên người Sở Mộ Ma Thụ chiến sĩ. Hai cánh tay Ma Thụ chiến sĩ lúc nãy bị máu đen Huyết Ma lây lan Quỷ Độc, Thủy Nguyệt buông thả kỹ năng xuống lập tức hóa giải hiệu quả Quỷ Độc ngay lập tức, tránh cho Sở Mộ hao phí một lọ dược tề kháng độc, xem như tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ.

Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư giải quyết xong Dương Đam và Dương Tiết, hai người Sở Hưng và Sở Trữ ở bên kia đã giết chết ba con Hồn sủng của Dương Thanh. Nhưng hai người bọn họ không có hạ sát thủ, chỉ để cho Khủng Lang ép sát sau lưng nàng dẫn tới trước mặt Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư.

"Ha ha ha, cô nàng Dương gia kia, sức ngươi cũng quá yếu đi, chịu không nổi Hồn sủng của ta hành hạ rồi. Còn con Hồn sủng nào không? Lấy ra đi, cho bổn đại gia tận tình giày xéo ngươi. Ha ha ha!"

Diệp Hoàn Sinh cười váng lên quanh quẩn khắp không gian, làm cho hai nữ Hồn sủng sư kia run rẩy sợ hãi nhưng không biết làm gì nữa.

Nguyên nhân Hai nữ Hồn sủng sư còn sống sót chủ yếu là do Sở Mộ không có xuất thủ với bọn họ, trước giờ Sở Mộ xuất thủ vốn không nhìn giới tính, đáng chết là giết. Về phần Sở Trữ, Sở Hưng cùng với Diệp Hoàn Sinh rõ ràng là không muốn hạ sát thủ với nữ tử đã mất đi khả năng phản kháng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Lăng bây giờ đã tái nhợt, nhất là tận mắt nhìn thấy Dương Đam và Dương Tiết bị mạt sát kinh khủng như thế. Tất cả Hồn sủng đã bị Diệp Hoàn Sinh giết sạch không còn một chút năng lực phản kháng. Vì thế nàng đành phải trơ mắt nhìn cái tên dâm đãng kia chậm rãi đến gần, bên cạnh còn có ba con Hồn sủng hung tàn đe dọa làm cho nàng bủn rủn tay chân, đứng còn không vững.

Diệp Hoàn Sinh đã thèm thuồng bộ ngực to lớn, trắng mịn mơn mởn của Dương Lăng từ lâu, lúc này cặp mắt hắn ngó chằm chằm vào đó, thậm chú thò tay vuốt ve không chút khách khí.

Dương Lăng khóc không ra nước mắt nữa rồi, cũng không dám có bất kỳ phản kháng nào, chỉ có thể để mặc cho Diệp Hoàn Sinh tùy ý giày xéo bộ ngực của mình.

Diệp Hoàn Sinh tựa hồ cảm thấy y phục ngăn cản không thoải mái lắm, dự định đưa tay vào sâu hơn mọt chút, kết quả còn chưa kịp vén áo Dương Lăng lên thì dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện mấy sợi dây leo.

"Hả?"

Nụ cười dâm đảng trên mặt Diệp Hoàn Sinh lập tức cứng ngắc, sau đó hét thảm một tiếng bị sợi dây léo kéo ngã xuống đất, dứt khoát lôi đi.

"Muội muội tốt, mau thả ca ra, ca chỉ là đùa giỡn cô nàng chút đỉnh mà thôi, không… cứu mạng a...aa..." Diệp Hoàn Sinh bị lôi kéo trượt trên mặt đất toàn đá tảng lởm chởm, dưới lưng đau rát đến mức liên tục kêu thảm.

Tám đoạn Diễm Vĩ há miệng định phóng hỏa diễm, nhưng mà chần chờ một lát cuối cùng vẫn không lý đến gã chủ nhân bị lôi đi, thậm chí ánh mắt nó nhìn sang Diệp Khuynh Tư có phần kiêng kỵ.

Dương Lăng thấy Diệp Hoàn Sinh bị kéo đi nên nghĩ rằng cơ hội chạy trốn đã tới, lập tức dùng hồn lực còn dư lại gia trì một đạo Ngự Phong cho mình, nhanh chóng quay người đào thoát.

Thế nhưng Dương Lăng quá mức ngây thơ rồi, Diệp Khuynh Tư không để cho ca ca mình làm chuyện khi dễ phụ nữ, cũng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua cho địch nhân.

Dương Lăng mới vừa bay lên thì rễ cây đã xuất hiện ở dưới chân, nhanh chóng trói chặt hai chân lại với nhau. Cuối cùng Dương Lăng vẫn bị kéo ngược ra sau giống y như tình cảnh của Diệp Hoàn Sinh.

"Có một muội muội thật là cản trở, bằng không hai nữ nhân này, bốn người nam nhân chúng ta...." Diệp Hoàn Sinh xoa xoa cái mông đứng lên, đang định oán trách mấy câu bỗng nhiên cảm giác được rễ cây dưới chân lại bắt đầu bò tới gần liền quyết đoán ngậm miệng lại.

Sở Hưng và Sở Trữ mỉm cười lúng túng, cố ý liếc sang Diệp Khuynh Tư thăm dò thái độ, thật ra bọn họ cũng không tán thành với hành động của Diệp Hoàn Sinh. Thứ nhất là Sở Hưng và Sở Trữ không bao giờ làm chuyện như vậy đối với nữ nhân, thứ hai là bọn họ cảm thấy nên giữ vững phong cách chính nhân quân tử trước mặt mỹ nữ Diệp Khuynh Tư mới là việc tốt, tránh cho đại mỹ nữ sinh lòng chán ghét.

Dương Lăng bị kéo đi hơn trăm thước, đầu tóc và y phục hỗn loạn rối tung đã không còn một chút ngạo mạn của đại tiểu thư nữa, mà biến thành bộ dáng vô cùng đáng thương.

"Được rồi, không cướp sắc, chỉ cướp tiền, cô nàng Dương gia, có thứ đáng giá đều giao ra đây, nếu không…" Diệp Hoàn Sinh đưa tay vuốt cằm, không ngừng nhe răng cười tà.

Dương Lăng bây giờ làm gì còn dám không tuân lệnh, vội vội vàng vàng giao nộp không gian giới chỉ của mình ra.

Dương Thanh ở bên cạnh cũng không dám chậm trễ chút nào, cùng lúc lột không gian giới chỉ ra đưa cho đối phương.

Sở Mộ đã quen với hành động cướp bóc này lắm rồi, hai cái không gian giới chỉ của Dương Đam và Dương Tiết vốn đang nằm trong tay hắn, thậm chí đã kiểm kê xong xuôi tài chính bên trong đó.

"Như vậy xử trí hai nữ nhân này như thế nào? Tiền dâm hậu sát hay là tiên sát hậu gian?" Ánh mắt Diệp Hoàn Sinh nhìn về phía ba huynh đệ Sở gia cực kỳ mờ ám.

"Tùy ngươi!" Sở Mộ cũng không rảnh để ý Diệp Hoàn Sinh muốn làm cái gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi quay mặt đi, chắp tay sau lưng nhìn lên bầu trời mông lung.

Về phần Sở Hưng và Sở Trữ đúng là khó xử, Diệp Hoàn Sinh nói chuyện không hề bó buộc tý gì, hoàn toàn là tùy tâm tùy ý, ngông cuồng càn rỡ, huống chi đang có muội muội mình ở bên cạnh mà vẫn cả gan ăn nói như thế.

"Sở Hưng, Sở Trữ, ta nhìn ra các ngươi đều là người phúc hậu, chuyện như vậy hẳn là không làm. Theo ta thấy Sở Thần huynh đệ rất có hứng thú với chuyện này hơn, hắc hắc!" Diệp Hoàn Sinh vẫn tiếp tục tìm lời dụ dỗ.

"Hừ, ngươi cho rằng người nào cũng có tính tình như ngươi sao?" Diệp Khuynh Tư hừ lạnh một tiếng, cặp mắt mỹ lệ lóe lên hàn quang rét lạnh. Chỉ cần Diệp Hoàn Sinh dám đụng tới hai nữ tử này, nàng khẳng định ra tay không chút khách khí.

"Sở Thần huynh đệ, ngươi đừng tưởng giả bộ là có thể lừa gạt muội muội ta, ta chỉ liếc một cái là có thể nhận ra ngươi thuộc loại người gì rồi. Chắc chắn ta và ngươi là người đồng đạo, hơn nữa còn rất am hiểu hành động thế này." Diệp Hoàn Sinh nhìn thoáng qua Sở Mộ, không ngừng kích thích.

Sở Mộ hoàn toàn bỏ lơ Diệp Hoàn Sinh, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn lên bầu trời đêm, làm như trên đó có thứ gì hấp dẫn hắn vậy.

"Sở Thần huynh đệ?" Diệp Hoàn Sinh đi tới trước mấy bước, bởi vì hắn cảm thấy Sở Mộ hành động hơi cổ quái.

Diệp Hoàn Sinh nhận ra Sở Mộ là người đồng đạo cũng có lý do chính đáng, những hành động trước giờ của Sở Mộ biểu lộ rõ ràng là thường xuyên giết người dưỡng thành thói quen. Hơn nữa ở đây có bốn Hồn sủng sư, hai nam nhân là do Sở Mộ tự tay giết chết. Vì thế Diệp Hoàn Sinh cho ra kết luận Sở Mộ tuyệt đối không phải là thanh niên bình thường, rất có thể là thường xuyên đi lịch lãm bên ngoài trau dồi kinh nghiệm, động một chút là giết người phóng hỏa, cướp tiền cướp sắc, chiếm đoạt tài nguyên để lấp đầy túi.

"Các ngươi có nghe thấy thanh âm gì không?" Sở Mộ nhìn vào bãi đất phía xa xa, nhỏ giọng nói.

"Thanh âm, có sao?" Diệp Khuynh Tư ngẩng đầu lên, dõi mắt nhìn theo hướng Sở Mộ chỉ.

"Ầm ầm ầm!"

Bỗng nhiên có một loạt thanh âm tiếng chấn động truyền vào trong tai Diệp Khuynh Tư, thanh âm mãnh liệt làm cho người ta cảm giác tinh thần vô cùng trầm trọng.

"Ầm ầm ~!"

Chốc lát sau, tất cả mọi người đã bắt đầu chính thức cảm thấy mặt đất chấn động liên hồi, chấn động càng lúc càng rõ ràng, mỗi lúc một mạnh hơn.

Nham thạch liên tục rơi xuống rào rào.

Năm người đã nhận ra thanh âm này có phần quỷ dị, ánh mắt lo lắng bất an tập trung vào bãi đất.

"Ầm!"

Đột nhiên một con quái vật khổng lồ từ trong đêm tối chạy ra, hai cái chân to lớn hung hăng dậm xuống bãi đất tạo thành những cái hố to đùng, tầng nham thạch phía dưới thi nhau vỡ vụn.

"Rống!"

Hai tròng mắt xanh biếc từ trên cao nhìn xuống vị trí năm người Sở Mộ, cái đầu rắn khủng khiếp đột nhiên mở ra gào thét phẫn nộ.

"Là con Hồn sủng bá chủ thủ hộ cấp sáu Hàn Đàm." Sở Mộ cả kinh trong lòng, nhìn thấy tám đoạn ba giai Ngô Vĩ Cự Nham Ma cấp thống lĩnh xuất hiện ở trước mặt liền hô lên cảnh báo.

Vùng đất này cách cấp sáu Hàn Đàm không tính quá xa, cuộc chiến lúc nãy hiển nhiên đã quấy nhiễu con tám đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh này nghỉ ngơi rồi, vì thế mới tức giận chạy tới hỏi tội.

Toàn thân Ngô Vĩ Cự Nham Ma có một tầng khôi giáp bằng nham thạch bao phủ, hình thể cao đến gần mười thước, đầu như rắn, đuôi như rết, thân thể giống với nhân loại.

Ngô Vĩ Cự Nham Ma tức giận gầm rống điên cuồng, cặp mắt xanh biếc khóa chặt thân ảnh năm người. Ngay sau đó Ngô Vĩ Cự Nham Ma đột nhiên nhảy thẳng lên trời trực tiếp công tới, cái đuôi Ngô Công hung hăng đâm mạnh xuống đất.

"Dạ, Tử Quang." Sở Mộ lập tức nói với Dạ Lôi Mộng Thú.

Dạ Lôi Mộng Thú nhanh chóng ngưng tụ một đạo Ám quang, dần dần biến thành tia sáng phóng tới Ngô Vĩ Cự Nham Ma.

"Ầm!"

Tử Quang nổ tung trên lồng ngực Ngô Vĩ Cự Nham Ma, nhưng mà Tử Quang uy lực cấp bảy không có tạo thành bất kỳ thương tổn gì đối với con Hồn sủng phòng ngự kiên cố này.

"Mọi người trước tiên lui ra sau, phân tán ra bốn phía." Sở Mộ lập tức nhảy lên trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú, nhìn lướt qua hướng bốn người khác xem xét tình hình. Sau khi thấy bọn họ đã nhảy lên thú cưỡi lui về phía sau, lập tức hạ lệnh cho Băng Không Tinh Linh thi triển kỹ năng.

"Đinh!"

Từng đạo Băng Tường nhanh chóng dâng lên, trong nháy mắt đạt tới độ cao hai mươi thước ngăn cản trước mặt Ngô Vĩ Cự Nham Ma, cản trở bước tiến của nó.

"Ầm ầm!"

Nhưng Băng Tường yếu ớt không có cách nào gây trở ngại quá lâu, Ngô Vĩ Cự Nham Ma khinh thường buông thả kỹ năng phá hủy, trực tiếp dùng thân thể khổng lồ của mình tông nát hàng loạt bức tường băng trước mặt.

"Căn Tu Võng."

"Căn Tu Võng."

Sở Mộ Ma Thụ chiến sĩ và Bàn Mộc Linh đồng thời thi triển ra hai kỹ năng giống nhau, hai đạo Căn Tu Võng một trước một sau bện thành tấm lưới rễ cây cực lớn bao trùm toàn thân Ngô Vĩ Cự Nham Ma.

Sau đó rễ cây Bàn Mộc Linh Thanh Mộc lập tức biến thành một mạng lưới Căn Tu Võng rộng lớn phủ xuống đầu đối phương.

"Rống!"

Thân thể Ngô Vĩ Cự Nham Ma hơi nghiêng sang một bên, giang rộng hai cánh tay ra trực tiếp phá nát tấm lưới quấn quanh người nó. Cho dù là Yêu Mộc Võng của Ma Thụ chiến sĩ hay là Thanh Mộc Võng của Bàn Mộc Linh đều không thể chịu nổi lực lượng kinh khủng của nó.

"Rống!" Sau khi thành công thoát ra ngoài, Ngô Vĩ Cự Nham Ma bỗng nhiên gia tốc, trên người tỏa ra quang mang đen nhánh biến thành một khối Tinh Nham cứng rắn, trực tiếp lao về phía năm người ở đối diện.

Tinh Nham có đường kính đạt tới ba mươi thước, năm người Sở Mộ đã khống chế Hồn sủng của mình lui về sau một đoạn khá xa. Nhưng Dương Lăng và Dương Thanh không có Hồn sủng, trong lúc năm người vội vã tản ra không rảnh để ý tới các nàng. Vì thế tình huống nguy hiểm dọa cho các nàng sợ hãi ngồi bệch dưới đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào bức tường khổng lồ lao đến.

"Vụt!"

Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, tám đoạn Hồn sủng câp thống lĩnh nhẹ nhàng lướt qua, nhất thời hai nữ tử xinh đẹp biến thành thịt vụn, máu tươi và nội tạng nát bấy trộn lẫn vào nhau tỏa ra mùi tanh nồng ghê rợn.

Hai người còn sống sờ sờ ra đó bị mãnh thú đạp dẹp lép như con tép, cảnh tượng này quá mức bi thảm rồi. Ngay cả Sở Hưng và Sở Trữ can đảm có thừa cũng phải rùng mình một cái, trong lúc nhất thời không biết làm gì để đối phó con Hồn sủng có lực phòng ngự và công kích cực kỳ cường hãn này.

"Giữ vững khoảng cách, người nào có Băng hệ Hồn sủng và Thổ hệ Hồn sủng lập tức triệu hoán ra, hạn chế tốc độ di chuyển của nó."

Đối mặt với Hồn sủng cường đại đột ngột xuất hiện, tình hình hiện tại quá nguy cấp nên Diệp Hoàn Sinh không dám tùy tiện đùa giỡn như trước, lập tức phân phối nhiệm vụ cho những người khác.

Trong lúc ra lệnh phối hợp chiến đấu, Diệp Hoàn Sinh cũng thu hồi Trùng hệ Kiếm Chập, lập tức gọi ra một con Hồn sủng do sương mù dày đặc bao phủ.

Vừa nhìn là biết con Hồn sủng này có thiên phú Băng hệ cực cao, mới được triệu hoán liền thi triển kỹ năng Băng hệ tiến hành trì hoãn đối phương.

Huyền Tinh từ từ hiện lên giữa không trung, trong lúc con Băng hệ Hồn sủng này ngâm nga chú ngữ, một cơn cuồng phong chứa đầy hàn khí thổi quét tới chỗ Ngô Vĩ Cự Nham Ma, khí thế vô cùng cuồng bạo.

Huyền Tinh phát huy hiệu quả băng hàn mạnh hơn Băng Tinh rất nhiều, cơn cuồng phong rét lạnh một đường bay tới, vừa chạm vào mục tiêu liền đóng băng hai chân Ngô Vĩ Cự Nham Ma ngay lập tức.

Băng sương do Huyền Tinh tạo thành có năng lực thẩm thấu xuyên qua lớp da Hồn sủng, tiến vào máu thịt, xương cốt, nội tạng triệt để đông cứng, làm cho tốc độ và phản ứng đối phương giảm xuống kịch liệt.

Con Băng hệ Hồn sủng của Diệp Hoàn Sinh bộc phát uy lực băng sương vô cùng mạnh mẽ, Ngô Vĩ Cự Nham Ma đang lao tới với tốc độ kinh khủng lập tức chậm lại, bước đi càng lúc càng nặng nề hơn.

"Rất tốt."

Sở Mộ rất hưng phấn đối với biểu hiện của Diệp Hoàn Sinh, lập tức cho Băng Không Tinh Linh thi triển kỹ năng Băng hệ gia tăng hiệu quả trì hoãn tốc độ.

Kỹ năng Băng hệ này có uy lực thua kém băng sương lúc nãy rất nhiều, từ đó có thể nhận ra tư chất thiên phú của Băng Không Tinh Linh có phần yếu hơn Băng hệ Hồn sủng của Diệp Hoàn Sinh.

Sở Hưng và Sở Trữ nhanh chóng thu hồi Hồn sủng cận chiến rồi triệu hồi ra Nguyên tố hệ Hồn sủng, bắt đầu tiến hành công kích từ xa.

Sở Hưng triệu hồi ra sáu đoạn một giai Nham Vẫn Tinh Linh cấp chiến tướng, Sở Trữ thì triệu hồi bảy đoạn tám giai Băng Tinh Linh cấp nô bộc. Đẳng cấp và giai đoạn của hai con Hồn sủng này không cao, không thể nào sát thương nổi tám đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh, vì thế bọn họ chủ yếu tạo ra tác dụng hạn chế.

"Rống!"

Ngô Vĩ Cự Nham Ma vung mạnh cái đầu rắn, liên tục gào thét giận dữ.

Tiếng gầm chấn động cả vùng núi, đại địa run rẩy từng đợt, lấy vị trí Ngô Vĩ Cự Nham Ma làm trung tâm, mặt đất dần dần nứt nẻ chằng chịt lan tràn ra bốn phương tám hướng như lưới nhện.

Rừng chông nham thạch cao tới gần hai mươi thước, phạm vi bao trùm hơn trăm thước.

Kỹ năng Nham hệ cấp bảy - Tử Vong Nham Lâm.

Kỹ năng cấp bảy do Ngô Vĩ Cự Nham Ma thực lực cao cấp thi triển bộc phát uy lực đạt đến cấp tám, chỉ một chiêu Tử Vong Nham Lâm này có thể biến cả vùng đất thành một mảnh phế tích.

"Ầm ầm ầm ~~~!"

Sơn băng địa liệt, vùng đất rộng lớn sụp đổ trong nháy mắt. Ba con Hồn sủng tám đoạn Diễm Vĩ, Lôi Đình Tinh Linh, Quang Minh Giác Thú bởi vì khoảng cách quá gần nên bị kỹ năng này tác động trực tiếp.

Tám đoạn Diễm Vĩ Diệp của Hoàn Sinh lực phòng ngự không thấp, tốc độ cũng nhanh, chỉ vì nhất thời sơ ý mới bị một cây Nham Tinh trong đó đánh trúng bay thẳng lên trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status