Sủng mị

Chương 1507: Nam nhân đều hạ tiện như vậy


Sở Mộ cũng không dùng tinh thần truyền âm trao đổi với Vũ Sa, chính vì hắn càng không nói gì Vũ Sa càng không biết hắn muốn làm thế nào.

Nhưng Vũ Sa cũng không yếu thế, Sở Mộ không nói lời nào nàng cũng kiên quyết không nói nửa câu với hắn.

Nhất nhất giới thiệu xong, chính là phán định do ai đạt được vĩnh cửu chúc phúc, lúc này trên mặt mỗi người đều lộ ra vài phần chờ mong.

Cơ hội như thế chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cho dù là vài vị nhân tài của thế lực lớn cũng thế, nếu như có thể đạt được vĩnh cửu chúc phúc đối với bọn họ mà nói cũng là một lần tăng thực lực trong phạm vi lớn.

Ánh mắt mọi người đều rơi lên trên người thánh nữ, chỉ thấy nàng ghé bên tai Cao phu nhân, nói nhỏ vài câu, Cao phu nhân rất nhanh liền rõ ràng, gật gật đầu.

- Thanh Cương Vạn Tây Đồng, Ốc Cương Trần Hiến, Nguyên Tố Tông Thác Vân, Trạch Cương Hoàng Vũ Phi, thỉnh bốn vị tiến lên, Du thánh nữ sẽ đem vĩnh cửu chúc phúc ban cho các vị!

Cao phu nhân nói.

Bốn người nhất thời mừng rỡ như điên, bật người đứng lên!

Bốn người này không biểu hiện xuất chúng trong cuộc thi nhân tài kiệt xuất, từ chỗ ngồi của bọn họ liền có thể nhìn ra được, nhưng làm cho bọn họ hoàn toàn không thể tưởng được chính là bọn hắn đã trở thành người may mắn, được thánh nữ lựa chọn trong những nhân tài kiệt xuất khác hôm nay.

Hoàng Vũ Phi càng không cách nào đè nén được nội tâm vui sướng, một khắc đứng lên hắn đột nhiên cảm giác mình giống như hạc trong bầy gà, ngẩng đầu ưỡn ngực!

- Ta đã nói như thế nào, Lý Thanh Thanh, ta đã có nói qua, thánh nữ luôn lưu ý ta, đây tuyệt đối không phải trùng hợp!

Cả người Hoàng Vũ Phi đều sôi trào, vô cùng kích động khoe khoang trước mặt Lý Thanh Thanh.

Lý Thanh Thanh nghe được kết quả cũng lộ ra thần tình không thể tin được, chẳng lẽ thật sự đúng như lời của Hoàng Vũ Phi, Du thánh nữ đối với tên tiểu tử thật sự nhìn trúng?

Thật không có lý do ah, có nhiều nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi đang ngồi nơi đây như vậy, Đường Trác, Tân Tín, Hàn Nhi Tinh đều danh chấn tứ phương, bốn người được lựa chọn có lẽ ở trên địa bàn của họ còn được người nhìn chăm chú, nhưng đặt vào trong nhóm nhân tài nơi này thật sự là ảm đạm…

Hiện trường nhất thời sôi trào, đủ tiếng nghị luận vang lên.

Ngay cả Đường Trác, Tân Tín cùng Hàn Nhi Tinh đều kinh ngạc không thôi, bọn hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới Du thánh nữ không tuyển chọn ba người bọn họ mà ngược lại đem cơ hội khó được giao cho mấy tên vô danh trong mắt bọn hắn!

- Du thánh nữ, xin hỏi ngài lựa chọn chúc phúc theo tiêu chuẩn gì?

Đường Trác chung quy không nhịn được mở miệng dò hỏi.

Cho tới nay những người như Đường Trác đều được tập trung sủng ái một thân, bất kỳ quang vinh gì cũng đều đặt lên người bọn họ, lần này vĩnh cửu chúc phúc bọn họ nhất định cần tới, những người khác nhiều lắm chỉ là làm nền, miễn cưỡng làm ra bộ dáng ban thưởng cho ra vẻ mà thôi.

Nhưng kết quả chúc phúc lại không có phần của bọn hắn, toàn bộ đều giao cho những người mà bọn hắn không xem vào trong mắt, loại cảm giác bị người vắng vẻ thật sự khó chịu.

- Đường Trác, đây là lựa chọn của Du thánh nữ. Ở trong mắt thánh nữ không có phân biệt giá trị, đẹp xấu, mạnh yếu gì cả, hết thảy đều chỉ dựa vào cơ duyên!

Cao phu nhân biết nhóm người Đường Trác bất mãn nên hờ hững giải thích.

- Cơ duyên? Vì sao ta có cảm giác giống như tùy tiện!

Lục Phân Tuyết nói thầm một câu.

Cao phu nhân nhìn lướt qua Lục Phân Tuyết, hừ lạnh một tiếng.

Lục Phân Tuyết có chút e ngại Cao phu nhân, không dám nói thêm lời nào.

Nhóm người Đường Trác đưa ra bất mãn, nhưng lại có thể làm gì, không người nào dám đưa ra dị nghị thất lễ thực sự.

Bốn người may mắn khởi lên tinh thần, đi tới trước mặt Du thánh nữ, thần tình hưng phấn lấy được chúc phúc, khi bọn hắn đi xuống liền cảm nhận được ánh mắt không cam tâm lẫn ghen tỵ của người khác. Tuy rằng bốn người tận lực làm ra bộ dạng bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã bán rẻ nội tâm của bọn hắn, không lấy được thứ tự cao trong cuộc thi đấu nhân tài kiệt xuất, không có được chú ý càng nhiều, nhưng đạt được vĩnh cửu chúc phúc đã xem như nở mày nở mặt!

Đầu óc Hoàng Vũ Phi thật đơn giản, khi đi ngang qua mấy người Đường Trác còn làm ra bộ dạng vẻ mặt cao ngạo.

Quách Thạch ngồi sau lưng Đường Trác không nhịn được mỉa mai:

- Phế vật chính là phế vật, được đến năng lực hạng nhất cũng là phế vật, chẳng lẽ nghĩ tới lấy được một lần chúc phúc thì có thể ngang vai ngang vế với Đường Trác sao?

Bước chân Hoàng Vũ Phi tạm dừng, nếu như lời này từ miệng Đường Trác nói ra, Hoàng Vũ Phi tự thấy mình không nói được gì, cũng không dám đi phản bác, nhưng Quách Thạch chẳng qua là một cẩu nô tài của Đường Trác, hắn nói như vậy với tính tình thẳng thắn của Hoàng Vũ Phi, làm sao có thể khoan dung, cả khuôn mặt trướng lên đỏ bừng!

- Ngươi vừa nói cái gì!

Hoàng Vũ Phi căm tức nhìn Quách Thạch.

- Như thế nào, lỗ tai còn không dùng được?

Quách Thạch tốt xấu cũng đã tiến tới cửa cuối cùng trong cuộc thi, thật sự không xem Hoàng Vũ Phi vào trong mắt.

- Ngươi…có tin ta hiện tại đánh ngươi!

Hoàng Vũ Phi phẫn nộ chỉ vào Quách Thạch nói.

- Chỉ bằng ngươi, đừng quên ở trong thi đấu là ai giống cẩu quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả một đầu hồn sủng của ta cũng đánh không lại…

Quách Thạch châm chọc nói.

Người như Hoàng Vũ Phi, Quách Thạch thật sự không để vào trong mắt, trong cuộc thi đấu Quách Thạch đã dễ dàng đánh bại hắn.

Trong lòng Quách Thạch bất mãn phế vật như vậy lại đạt được vĩnh cửu chúc phúc vô cùng trân quý, về phương diện khác chứng kiến hắn bãi diễn cảm trước mặt Đường Trác, tự nhiên muốn giáo huấn hắn một phen.

- Hoàng Vũ Phi ngu ngốc như đầu trư, cho dù trong lòng có ý nghĩ cũng không nên biểu hiện ra ngoài đi, trong lòng những người đó vô cùng cao ngạo, chúc phúc không có phần của bọn hắn vốn đã ôm lửa giận trong bụng, không ngờ còn chạy đi khiêu khích bọn họ, bị hắn làm tức chết rồi!

Lý Thanh Thanh vừa lo lắng vừa tức giận nói.

Cao phu nhân đương nhiên sẽ không để tranh chấp như thế phát sinh, ra lệnh cho họ quay về vị trí của mình.

Theo sau Cao phu nhân cho tỳ nữ đem vũ lộ ôn dưỡng đưa tới trên tay mỗi người, loại ôn dưỡng vũ lộ cũng là bảo vật khó kiếm, sẽ không ai ngu xuẩn không thu xuống đồ vật như thế.

Sau khi tặng xong đồ vật, Cao phu nhân liền mời mọi người rời khỏi, người không đạt được vĩnh cửu chúc phúc trên mặt đều tiếc hận, chỉ có thể cầm theo đồ vật an ủi rời đi, bốn người đạt tới vĩnh cửu chúc phúc thần tình đều thật vui sướng, lúc rời khỏi bên cạnh vây quanh không ít người, đều muốn nhìn xem vĩnh cửu chúc phúc bộ dáng như thế nào.

- Nga, Tân Nguyệt Địa Sở Mộ, thánh nữ mời ngươi lưu lại, có việc trao đổi!

Tất cả mọi người đã rời khỏi một khoảng cách, Cao phu nhân bỗng nhiên giống như nhớ ra việc gì đó, đặc biệt lên tiếng nói.

Lời này vừa nói ra, hơn trăm người toàn bộ quay đầu lại, ánh mắt rơi lên người Sở Mộ, sau đó lại nhìn qua Du thánh nữ.

Trong cả quá trình lựa chọn người nhận bảo vật, Du thánh nữ không hề nói một câu nào, ngay cả người được ban chúc phúc vĩnh cửu cũng chỉ dùng ánh mắt ra dấu mà thôi.

Khi mọi người có mặt đều cho rằng hôm nay không ai nghe được thanh âm của nàng, Cao phu nhân lại đưa ra đề nghị lưu lại một nam tử vô danh, còn nói là có chuyện trao đổi?

- Tân Nguyệt Địa Sở Mộ là ai?

Có người phát ra nghi hoặc.

- Không biết, không có nghe nói qua!

- Người dự thi nhân tài kiệt xuất của Tân Nguyệt Địa không phải là Mục Thanh Y Mục thượng quan sao?

Một thành viên Thần Tông nói.

- Sở Mộ kia vì sao xuất hiện tại đây, ai cùng hắn tỷ thí qua, thực lực thế nào?

Tân Tín cau mày hỏi.

- Chưa từng nghe nói qua. Nhưng vừa rồi ta nhìn thấy hắn ngồi chung một chỗ với Hoàng Vũ Phi, cũng không mạnh hơn bao nhiêu đâu.

Quách Thạch hừ lạnh một tiếng.

- Thánh nữ rốt cục sao lại thế này, những người như chúng ta không chọn, luôn coi trọng hạng người vô danh!

Ánh mắt Đường Trác nhìn chăm chú vào Du thánh nữ, nữ nhân này hoàn toàn nhìn không thấu. Đã nhiều lần vắng vẻ những người tài ba như bọn hắn, trong lòng Đường Trác không thoải mái chút nào. Hơn nữa tuy rằng hắn bảo trì phong độ không đi châm chọc Hoàng Vũ Phi, nhưng lời nói của Quách Thạch chính là suy nghĩ trong lòng hắn, bởi vì tu dưỡng cá nhân nên hắn không dễ dàng nói ra miệng mà thôi.

Đồng dạng Sở Mộ kia nếu đi cùng Hoàng Vũ Phi, thứ phế vật như vậy hà đức hà năng được thánh nữ xem trọng!

- Vị thánh nữ này thật đúng là bí hiểm. Bỏ đi, tiểu nhân vật luôn sẽ có may mắn của tiểu nhân vật, ảnh hưởng không được gì!

Tân Tín cười nhạt một tiếng, xoay người tiêu sái rời đi.

Đường Trác liếc mắt nhìn Sở Mộ thật sâu, khóe môi nhếch lên mỉm cười, đồng dạng điều chỉnh tốt tâm tính, xoay người rời đi.

Những người khác hoặc nhiều hoặc ít nói ra lời chua chát ghen tỵ, một đám người dần dần rời khỏi Nghiễm Nguyệt Cung.

Hoàng Vũ Phi cùng Lý Thanh Thanh đều ngây người thật lâu không kịp phản ứng, Hoàng Vũ Phi vốn đã cảm giác mình phi thường may mắn, đạt được ban cho trong khó khăn trùng điệp, ai dự đoán được cuối cùng người may mắn nhất là Sở Mộ vẫn luôn ngồi cạnh hắn không hề nói một câu nào.

- Hai vị ở bên ngoài chờ đợi đi!

Cao phu nhân đưa mắt nhìn Hoàng Vũ Phi cùng Lý Thanh Thanh, trực tiếp đuổi họ đi ra ngoài.

Hai người lưu luyến nhìn theo Sở Mộ đi ra hoa viên.

Bóng đêm liêu nhân, hương hoa mê người, cả vườn hoa diễm lệ dưới ánh đèn lung linh càng thêm quyến rũ.

Bên trong vườn chỉ còn lại Sở Mộ, Cao phu nhân cùng Du thánh nữ.

Du thánh nữ khoát tay áo, ý bảo Cao phu nhân lui xuống trước.

Cao phu nhân tò mò đánh giá Sở Mộ một phen, sau đó mới chậm rãi rời đi, nhưng khi sắp ra khỏi nàng chợt nghe được xưng hô của Du thánh nữ đối với nam tử kia, xưng hô kia làm thần tình Cao phu nhân vô cùng khiếp sợ, thật lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần!



Vũ Sa cắn răng, gương mặt tuyệt mỹ mang theo vài phần khuất nhục tức giận.

Nếu không phải nàng đã giao tâm hoa cho người kia, Vũ Sa tuyệt sẽ không dùng từ “chủ nhân” xưng hô hắn, điều này làm cho nàng cực độ ghét hận!

- Ngươi lại đang chơi trò gì vậy?

Sở Mộ chậm rãi đi tới vị trí thuộc về Du đại thánh nữ, không chút khách khí ngồi xuống.

Trước đó vì còn có rất nhiều người ngoài, Sở Mộ ủy khuất mình không vạch trần thân phận của nàng, hiện tại nếu mọi người đi rồi, Sở Mộ đương nhiên tùy ý một chút.

- Không liên quan chuyện của ngươi!

Vũ Sa lãnh diễm nói.

- Ta rất hiếu kỳ, vì sao ngươi phải đem vĩnh cửu chúc phúc cho những người thanh danh bình thường, theo ta thấy ngươi hẳn phải muốn nắm giữ những nhân tài kiệt xuất kia mới phải!

Sở Mộ nói.

Sở Mộ thấy Vũ Sa không trả lời, khóe môi hiện dáng tươi cười.

Vũ Sa chứng kiến nụ cười của Sở Mộ, toàn thân không thoải mái, cuối cùng vẫn giải thích:

- Đường Trác cùng Tân Tín bọn hắn tâm cao khí ngạo, không phải chỉ cho bọn hắn một ít ân huệ thì bọn hắn nguyện ý trung thành với ta. Trái lại càng vắng vẻ bọn hắn, càng dễ dàng kích thích nội tâm kiêu ngạo, chờ khi nào vắng vẻ tới mức làm bọn hắn tuyệt vọng, lại cho bọn họ chút ân huệ nho nhỏ, như vậy càng trực tiếp tạo được hiệu quả tốt hơn nhiều.

- Nguyên lai là như vậy, ngươi thật biết đùa bỡn tâm lý người khác!

Sở Mộ gật gật đầu, đây quả thật là thủ đoạn không sai.

- Rất nhiều nam nhân đều hạ tiện như thế!

Vũ Sa lãnh băng băng nói.

Những lời này đương nhiên là nhân tiện kéo cả Sở Mộ đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status