Sủng mị

Chương 1351: Người xâm nhập Vân Cảnh


Vạn Vật thành, tam đại cung điện.

Trong đại điện hội nghị, Liễu Băng Lam cau mày, có vẻ có chút u buồn.

Trong thời gian gần đây thường xuyên có người từ Vân Cảnh đến Vạn Vật Cảnh, những người kia không hề tuân thủ quy củ, hơn nữa cướp đoạt tài nguyên hỗn loạn, quả thực chẳng khác gì một đám cường đạo xâm lấn.

Liễu Băng Lam đã giết chết một nhóm xâm nhập nhưng lại có thêm người mạnh hơn xuất hiện, đòi công đạo, nếu không sẽ gây loạn ở những thành thị khác.

Liễu Băng Lam cũng không có thuật phân thân, chỉ có thể đem bọn cường đạo kia gọi tới Vạn Vật thành, hỏi xem bọn hắn muốn đòi điều kiện gì.

Theo Cư Hàn lão nhân biểu lộ, Đông Cuồng Lâm xuất hiện một ít náo động, cấp bậc Cấm Vực giảm xuống nghiêm trọng, làm người bên ngoài lại càng dễ tiến vào Tân Nguyệt Địa.

Liễu Băng Lam thật lo lắng càng có thêm nhiều người tràn vào, vì vậy không thể áp dụng thủ đoạn cường ngạnh quá mức.

- Thánh Vực Nguyệt Tịch, Vạn Đoạn Triết Cốc lại không an phận, đông Cấm Vực còn không ngừng có người ngoài xâm lấn!

Liễu Nguyên Lão vuốt vuốt chòm râu của mình, bộ dạng mặt ủ mày ê.

- Đi thôi, đi ngoài thành nhìn xem!

Liễu Băng Lam biết người bên ngoài đã tới dưới Vạn Vật thành.

Những người đó cũng thông minh, không dám mạo muội tiến vào tòa thành thị này, Liễu Băng Lam cũng không cùng bọn hắn tính toán, tự mình đi ra một chuyến, xem bọn hắn muốn nói ra yêu cầu gì, nếu như quá đáng Liễu Băng Lam cũng không cần giảng đạo lý với bọn hắn.



- Nha, là một vị nữ cảnh chủ!

Một thanh âm cợt nhả truyền tới.

Đứng ngoài cửa thành tổng cộng có hơn tám mươi người, đây là những người Vân Cảnh đã tiến nhập Tân Nguyệt Địa trong thời gian gần đây.

Ở trong Vân Cảnh, bọn hắn đều là những mạo hiểm giả phi thường giữ quy củ. Nhưng bọn hắn tận hết khả năng đi tới Vạn Vật Cảnh phong bế này, lại làm ra bộ dạng núi cao hoàng đế xa, giống như đã tiến vào địa phương không ai trông giữ, muốn làm gì thì làm.

- Ngươi nói đúng, là một vị đại mỹ nữ!

Người nói chuyện là phó thủ lĩnh đội ngũ mạo hiểm giả kia.

Phó thủ lĩnh đầu nhỏ, thân hình gầy gò, hoàn toàn có thể dùng từ cây gậy mà hình dung. Đôi mắt nhỏ vừa nhìn thấy Liễu Băng Lam mang theo một nhóm thánh vệ thật đoan trang cao quý bay tới, ánh mắt đều trợn thẳng.

Hơn tám mươi người lịch lãm phần lớn đều là nam giới, trong nhóm người này cũng có cao thủ nhưng tính tình côn đồ cũng không ít, nhìn thấy đại mỹ nữ như Liễu Băng Lam xuất hiện, không ngừng phát ra đủ loại tiếng cười, tựa hồ không hề xem vị nữ chủ nhân Tân Nguyệt Địa vào trong mắt.

Bất quá bọn hắn còn chưa cười được bao lâu, khi cả tòa thành thị bỗng dưng xuất hiện tam đại cung điện quân đoàn khổng lồ, nụ cười trên mặt bọn hắn lập tức cứng ngắc lại.



Trên bầu trời bình nguyên phía đông, Triêu Thái Tử đứng trên thân Vân Tiên Giao Vĩ Loan, từ rất xa nhìn về Vạn Vật thành.

Người này đang có chút khẩn cấp, dùng lời nói trêu chọc của Diệp Hoàn Sinh chính là hài tử này hiếm có dịp đi xa nhà, nên tưởng niệm.

- Hắc, các ngươi mau nhìn xem, bọn hắn không ngờ đi ra hoan nghênh chúng ta!

Triêu Thái Tử bỗng nhiên vui vẻ kêu lên.

- Không thể đâu, bọn hắn làm sao biết chúng ta trở về?

Sở Mộ nói.

- Chính các ngươi xem đi, có hơn vạn người ở ngay tường thành kia, Vân Tiên Điểu quân đoàn trên không trung, ta còn nhìn thấy nữ tôn điện hạ…

Triêu Thái Tử nói.

Triêu Thái Tử vừa nói như thế, mọi người đều dùng hồn niệm nhìn ra xa.

Quả nhiên bên ngoài tường thành có hơn vạn người xuất hiện, trên không trung cũng có mấy vạn tinh nhuệ quân đoàn, bên trong bắt mắt nhất là Vân Tiên Điểu quân đoàn với lông vũ màu trắng, nhìn chúng nó thật giống như từng đám mây xếp hàng thật chỉnh tề. Ở chỗ cao nhất là một vị lãnh mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp lại cao quý.

Sở Mộ thấy được Liễu Băng Lam, trong lòng chợt buồn bực: chẳng lẽ mẫu tử tâm linh cảm ứng, bằng không làm sao nàng biết được mình đã trở lại, còn long trọng tiếp đãi chính mình.

- Ánh mắt các ngươi ra sao vậy!

Diệp Khuynh Tư hết chỗ nói mấy người này. Ít nhất theo nàng xem, đó là đội hình chuẩn bị chiến tranh, không hề có chút quan hệ tới nghi thức hoan nghênh!



Trong lòng Liễu Băng Lam mơ hồ nổi giận, những người ngoài kia khẩu khí thật sự không nhỏ, xem ra cần phải cho bọn hắn chút giáo huấn nhìn xem, miễn cho bọn hắn thật dám nghĩ Tân Nguyệt Địa là quả hồng mềm, ai cũng có thể đến khi dễ!

Liễu Băng Lam đang định ra tay, bỗng nhiên nàng cảm nhận được một cỗ khí tức phi thường cường đại đang hướng Vạn Vật thành bay tới.

Liễu Băng Lam ngước mắt nhìn lên, quả nhiên phát hiện trong mây mù có một đạo không khí tuyến xẹt qua không trung, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Ngoại trừ Liễu Băng Lam, gần mười vạn người đều không phát hiện sinh vật kia đã bay tới, thẳng tới khi nó ngừng lại trên không trung, ngay phía trước Vân Tiên Điểu quân đoàn, mọi người mới ý thức được có một sinh vật có cánh cường đại đã đến gần bọn họ.

- Đây là…

Trong lòng Liễu Băng Lam căng thẳng, với tốc độ kia mà xem, thực lực hồn sủng đã vượt qua khả năng chống cự của nàng, chẳng lẽ đây cũng là người xâm nhập đến từ Vân Cảnh?

Liễu Băng Lam rất nhanh liền phát hiện người đứng trên thân hồn sủng bị mây mù lượn lờ bao quanh có cảm giác quen thuộc.

- Sở Mộ?

Tuy rằng tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng Liễu Băng Lam vẫn lập tức phát hiện được thân ảnh quen thuộc kia.

Sở Mộ từ trên lưng Vân Tiên Giao Vĩ Loan nhảy xuống, trực tiếp bước trên không trung, lộ ra hàm răng cười trắng tinh nói:

- Là con, mẹ!

Thấy dáng tươi cười của Sở Mộ, Liễu Băng Lam thở ra một hơi nhẹ nhõm, trên mặt lập tức hiện lên dáng tươi cười xinh đẹp ôn hòa.

- Sao mọi người nhanh như vậy đã quay trở lại?

Liễu Băng Lam nhìn thấy Sở Mộ, những người khác liền không thèm để ý tới, thậm chí kể cả hơn tám mươi kẻ xâm nhập dưới thành đều đã quên.

- Ách…việc này nói ra thì dài dòng, vì sao thành thị lại tiến vào trạng thái đề phòng, đã xảy ra chuyện gì sao?

Sở Mộ thay đổi đề tài.

Nói thật là do Sở Mộ ngại ngùng nói mình bị người của Thần Tông trục xuất trở về.

- Đoạn thời gian gần đây người xâm nhập từ bên ngoài đến không ít, nhóm người kia là những kẻ xâm nhập, bọn hắn muốn cùng chúng ta đàm điều kiện!

Liễu Băng Lam đáp.

- Đàm điều kiện gì, cho bọn họ đi chết thì tốt lắm!

Sở Mộ nói.

Liễu Băng Lam trừng mắt liếc hắn, trách cứ hắn lệ khí quá nặng.

Sở Mộ liếc mắt nhìn hơn tám mươi kẻ xâm nhập, nói thật, Sở Mộ cũng không để bọn hắn vào trong mắt.

- Đường Quan, không phải đã nói trong vòng sáu tháng không thể có kẻ xâm nhập bên ngoài tiến vào địa bàn của chúng ta sao?

Sở Mộ hỏi.

- Việc này…những người này ngươi tùy tiện xử trí đi, chúng ta đã sớm thông tri không cho phép ai đi qua Đông Cuồng Lâm, phỏng chừng bọn hắn có ý đồ đi tới khu vực không có quản hạt làm xằng làm bậy mà thôi, cũng không phải người tốt gì!

Đường Quan cũng rất thẳng thắn.

- Cũng tốt!

Sở Mộ gật gật đầu.

Tiểu Chập Long đang thiếu linh hồn, thực lực những kẻ xâm nhập kia cũng không tệ lắm, toàn bộ cung cấp cho Tiểu Chập Long hấp thu, có thể để cho linh hồn Thiên Thương Thanh Chập Long sớm tiến vào giai đoạn đê đẳng chủ tể.

- Nơi này giao cho Tiểu Chập Long đi, chúng ta đi về trước, bàn chuyện trọng yếu hơn.

Sở Mộ nói.

Nói xong cũng ý bảo mọi người về trong đại điện của tam đại cung điện.



Dưới cổng thành, phó thủ lĩnh của nhóm người kia còn chưa ý thức được người của Thần Tông kỳ thật vừa rồi đang ở trên bầu trời, bọn hắn triệu hồi ra hồn sủng, tùy thời chuẩn bị cùng mọi người chiến đấu một trận.

Nhưng bọn hắn rất nhanh liền phát hiện những người cầm đầu, kể cả vị nữ cảnh chủ xinh đẹp tôn quý kia không biết vì sao lại quay vào trong thành thị, hoàn toàn đã xem thường sự tồn tại của bọn họ.

- Thật quá đáng, bọn hắn ngay cả điều kiện cũng không cùng chúng ta nói!

Phó thủ lĩnh nhóm mạo hiểm giả phẫn nộ nói.

- Bàn điều kiện bản thân trước tiên cần chém giết một trận, làm cho bọn hắn biết được thực lực của chúng ta, điều kiện mới có thể bàn tới!

Một gã mạo hiểm giả nở nụ cười, ánh mắt khinh thường nhìn lên nhóm thành vệ trên tường thành.

- Bọn hắn muốn dùng quân đoàn đến xử lý chúng ta sao? Vậy trong này cần phải máu chảy thành sông, thực lực những quân đoàn này thật bình thường ah!

Mấy vạn quân đoàn dưới thành rất nhanh đem hơn tám mươi người bao vây lại trung tâm.

Trên không trung đồng dạng cũng bao trùm lên thật nhiều lông vũ, rậm rạp, che phủ cả ánh mặt trời.

Nhưng làm đám mạo hiểm giả cảm thấy khó hiểu chính là người của quân đoàn chỉ vây quanh bọn hắn, tựa hồ không có ý công kích.

Bỗng nhiên cửa thành nặng nề chợt mở ra.

Một con Chập Long toàn thân tản ra u lam sắc quang mang bước ra những bước chân mạnh mẽ, đang hướng chỗ tám mươi người bị vây quanh đi tới.

Tiểu Chập Long đang có vẻ hưng phấn, dáng tươi cười đầy ý xấu, hàm răng nanh lộ ra, dưới ánh mặt trời lóe lên sáng bóng.

- Hống hống hống hống…

Tiểu Chập Long mở to miệng, một ngụm long tức cuồn cuộn cuốn theo cát bụi bao phủ trời đất, hung mãnh đánh lên trên mặt hơn tám mươi kẻ xâm nhập.

Nhóm xâm nhập giả lập tức thay đổi sắc mặt, theo lực lượng long tức là có thể cảm giác được thực lực cự long chỉ sợ đã tiếp cận trung đẳng chủ tể!

Theo bọn hắn xem ra, tam cấp địa cảnh có được một cường giả đê đẳng chủ tể đã là lợi hại, ai ngờ được bỗng nhiên chạy ra một Long tộc thực lực tiếp cận trung đẳng chủ tể cấp!

Chứng kiến cự long kia, cuối cùng những kẻ xâm nhập đã biết vì sao quân đoàn chỉ vây quanh mà không ra tay, bởi vì chỉ cần một đầu cự long đã đủ thu thập toàn bộ bọn hắn!

- Đây…tên hỗn đản kia lừa chúng ta, nơi này làm sao là tam cấp địa cảnh!

Phó thủ lĩnh là người thứ nhất hoảng sợ kêu lên.

Tam cấp địa cảnh sẽ chạy ra một Long tộc thực lực tiếp cận trung đẳng chủ tể sao?

Hiện tại sắc mặt của những kẻ xâm nhập đen không thể đen hơn, mà bọn hắn rất nhanh liền ý thức được một vấn đề càng trọng yếu, quân đoàn vây quanh rõ ràng là vì không cho bọn hắn chạy trốn!

Đương nhiên bọn hắn sẽ càng không ý thức được cự long là hướng linh hồn của bọn hắn mà tới, bọn hắn không chỉ nhận tử vong trừng phạt, ngay cả linh hồn cũng sẽ bị hấp thu, bị luyện hóa!



Tiếng kêu thảm thiết từ ngoài thành truyền vào, Sở Mộ lười quay đầu nhìn, mang theo Từ Đạo Phong cùng Đường Quan đi tới tam đại cung điện.

Sau khi trở lại trong cung điện, cuối cùng Liễu Băng Lam đã biết vì sao mọi người trở lại nhanh như vậy, nàng tức giận nhìn qua Sở Mộ.

Trước khi ra cửa Liễu Băng Lam đã căn dặn hắn ra bên ngoài phải điệu thấp một ít, mới vừa đi ra không bao lâu hắn lại gặp phải chuyện lớn như vậy!

Chuyện độc lập lãnh thổ cũng không cần phải gấp như thế, sáu tháng sau chỉ sợ Sở Mộ phải đối diện toàn bộ cao thủ Vân Cảnh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status