Sinh tồn thời mạt thế

Chương 42: Tai nạn mạt thế 28


Sau khi trở lại thành phố Bích Thương, Du Hành vẫn tìm một công việc gieo trồng cây nông nghiệp, hiện tại đại nghiệp gieo trồng tiến hành với khí thế bừng bừng, tuy rằng mệt mỏi một chút nhưng thấy nội bộ công nhân có thể mua gạo với giá nội bộ (rẻ), cậu lại rất vừa lòng với công việc này.

Phòng côn trùng, nhổ cỏ, bón phân, cậu đều làm rất nghiêm túc, bởi vì cách quản lý là chia tổ chia mẫu (*đơn vị tính diện tích đất) để tính điểm, sản lượng của tổ cậu đã hai lần đạt được hạng nhất, giúp cậu cũng được thưởng một ít tiền.

Hôm nay, khi Du Hành đang múc nước giếng tưới tiêu bỗng nhiên phát hiện màu sắc của thùng nước có hơi kỳ quái, cậu ngồi xổm xuống xem, mũi hơi động khẽ ngửi.

“Hằng Nhạc xong chưa?” là tiếng đồng nghiệp đang thúc giục cậu.

“ Ah, xong rồi.”

Cậu đứng lên đem thùng nước đổ vào két nước trên xe, cùng đồng nghiệp lái xe đi tưới nước, cậu nhắc tới thùng nước trông khả nghi vừa nãy, cuối cùng ghé vào bên cạnh miệng giếng nhìn xuống. Nhưng miệng giếng bởi nạn hạn hán mấy năm trước, đào rất sâu, vì an toàn nên chỉ chừa ra một chỗ trống để múc nước cho nên căn bản không nhìn thấy gì cả, chỉ ngửi thấy một mùi lạ rất nhạt.

Sau khi tan việc cậu đạp xe về nhà, ở trên đường gặp được người chăn trâu xuống núi, bỗng nhiên trong lúc đó, mấy con trâu đang đi tới đột nhiên lao nhanh chạy trốn, đâm vào rất nhiều người tan việc đang về nhà.

Trên đường cái lập tức loạn lên. Du Hành xuống xe đạp, lùi về bên cạnh rồi cùng những người khác đỡ người bị ngã xuống đất dậy, có một người bị thương đến bụng, ôm bụng không dậy nổi, mọi người nhanh chóng gọi điện thoại cho xe cứu thương.

Chờ khi về đến nhà cậu kể lại chuyện này cho Ngũ Thường Hân, Ngũ Thường Hân liên tục nói may mắn, nhắc cậu về sau tan tầm gặp được đàn trâu không cần đứng gần quá tránh bị thương.

Sau đó, Du Hành cũng không đem chuyện này để trong lòng, chỉ là ban đêm trong khi ngủ, nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm thấy không quá thoải mái, mơ thấy nạn lụt mấy năm trước và những năm tháng gian nan chèo thuyền tới mức tay bị chuột rút. Sau đó thuyền bị đầu sóng đánh nghiêng, người bị rơi vào trong nước, lạnh đến mức run rẩy.

Cậu bừng tỉnh, mở to mắt, vài giây sau liền kinh ngạc phát giác giường thật sự đang rung.

Động đất*! Ba chữ này nảy ra trong đầu cậu vừa to vừa thô.
  • 地震了: Trong tiếng trung động đất là 3 chữ


Du Hành bật dậy, đứng trên mặt đất phát hiện độ rung càng ngày càng rõ ràng.

“Thường Hân! Bình an!”

Trương Thao còn chưa trở về, Ngũ Thường Hân và Bình An ngủ ở cách vách, Du Hành kêu một tiếng lập tức tỉnh.

Mở đèn trong phòng lên, Du Hành rõ ràng nhìn thấy cửa tủ mở ra, nhẹ nhàng lung lay.

“Động đất! Mau mang theo Bình An đi ra.”

Cậu vừa gọi vừa mặc quần áo, sau khi mở cửa phòng, Ngũ Thường Hân cũng vừa lúc ôm Ngũ Bình An đi ra, cậu nhanh chóng ôm qua:

“Mau xuống tầng.”

Có thể là bóng ma của trận lũ lụt lúc trước, hai người mua nhà đều ở tầng tám.

Có không ít người bị rung chấn đánh thức, Du Hành ôm đứa trẻ mở cửa ra, lúc chạy xuống tầng dưới ở hành lang gặp được không ít người, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.

Còn có người đang đợi thang máy, Du Hành và Ngũ Thường Hân bám vào tay vịn cầu thang chạy xuống.

Chấn động càng thêm rõ ràng, Du Hành thậm chí nghe được âm thanh tường vỡ ê răng, đã chạy đến tầng ba, nơi này rất nhiều người, cầu thang nhỏ hẹp bị chen lấn đến không còn kẽ hở. Cậu bị người khác mãnh liệt va vào, nặng nề mà đạp vào tường, cánh tay truyền đến cơn đau nhức.

“Anh”

Ngũ Thường Hân muốn chen qua, Du Hành lớn tiếng quát cô: “Em đi ra ngoài trước. Nhanh lên. Mau đi!”

Cậu trì hoãn, đôi mắt Ngũ Bình An hồng lên, dùng tay nhỏ xoa bờ vai của cậu: “Cậu không đau.”

“Bình An cúi đầu thấp xuống, ôm chặt cậu.”

Hai chân Ngũ Bình An siết chặt ôm lấy Du Hành, Du Hành kêu một tiếng lấy lại tinh thần rồi hăng hái vùi đầu chen vào đám người, theo dòng người chạy xuống dưới tầng lại có người muốn đẩy cậu ra, cậu liền đạp một cái qua.

Cám ơn trời đất, tòa nhà này mới xây không quá bốn năm, chất lượng còn tốt, chờ đến lúc mọi người đều chạy xuống, tòa nhà vẫn còn kiên cường đứng thẳng.

“Em gái, em gái.”

“Ba, mẹ!”

Trong đám người vẫn kinh hãi đứng ở chỗ trống trải dưới tầng truyền ra vài tiếng gọi tìm kiếm người nhà, tìm không thấy thì lo sợ hô to lên.

“Khả năng bị đẩy đến chỗ khác, tiếp tục tìm xem?”

“Anh, anh không sao chứ? Bình An mau xuống dưới.” Ngũ Bình An trượt nhanh xuống dưới.

Du Hành nhéo chính mình, lắc đầu: “Không có việc gì, không có bị thương tới xương cốt, chắc là chỉ bị bầm mà thôi.” Cậu ôm đứa bé, chỉ có một bàn tay cố định thân thể nên lúc đó mới bị xô đẩy.

Có người chạy thật nhanh về hành lang, chắc là đi tìm người thân.

Vừa rồi hỗn loạn như thế, rất có khả năng bị dẫm đạp còn ở lại trong tầng. Nếu không phải cậu kịp thời thay đổi phương hướng đụng vào trên tường, bị đẩy ngã trên đất, phía sau nhiều người như vậy dám chắc cậu không thể đứng lên được.

Hiện tại nhớ tới vẫn thật sợ.

“Sao lại đột nhiên lại xảy ra động đất?”

“Ai da trong nhà còn rất nhiều lương thực. Tôi trở về lấy.”

“Mẹ đừng đi. Không thể đi.”

Chấn động càng ngày càng mạnh, người đứng trên mặt đất đều lung lay.

Du Hành lại lần nữa bế Ngũ Bình An lên, mang theo Ngũ Thường Hân đi đến hướng thưa thớt người.

Trong bóng đêm ánh đèn lập loè, cuối cùng cũng bị cắt điện, xung quanh đều rơi vào bóng tối. Không biết nhà ở nơi nào đổ, cả một đêm đều nghe được đến ầm ầm trầm đục.

Ngũ Bình An có hơi hoảng sợ, ghé vào trên người Du Hành nhỏ giọng khóc, sau đó liền ngủ mất.

Những người chạy ra được tự động tìm sân phơi lúa, yên lặng chờ hỗn loạn qua đi.

“Anh, Trương Thao sẽ không sao chứ?”

“ Cậu ta lanh lợi như vậy, chắc chắn sẽ tránh được. Chúng ta không phải còn từ tầng tám chạy xuống sao?”

Ngũ Thường Hân thở phào một hơi, dựa vào tay của Du Hành, ngăn chặn bất an trong lòng mình.

Du Hành vươn tay ra vỗ đầu cô.

Trời còn chưa sáng, động đất ngừng, có người liều trở về nhà thu dọn đồ đạc, nhưng đại đa số mọi người vẫn không di chuyển. Quá tối, ai biết nơi nào có hố có động, chỉ sợ không may bị thương.

Chờ đến trời sáng, Du Hành mới nhìn đến tổn thất cơn động đất tối qua gây ra, dõi mắt nhìn lại, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống không còn cảng tượng hân hoan vui sướng, phòng ốc đổ nát, trên mặt đường đầy dây điện đứt gãy, văng tung tóe trên mặt đất……

“Ai da, đất đã nứt thành như vậy, hoa màu trong đất phải làm sao bây giờ!”

“Phòng của tôi vừa mới mua, động đất làm sụp có thể bồi thường ư?”

Có người lục đục về nhà thu dọn đồ đạc, Du Hành quan sát hồi lâu, xác định sẽ không có chấn động nữa mới quyết định đi lên thu dọn. Mà lúc này, mảnh đất trống người đứng đã vơi hơn phân nửa.

Cậu nói với Ngũ Thường Hân: “Em và Bình An ở đây chờ anh, anh đi lên dọn dẹp đồ đạc một chút.” Còn nói bọn họ ở dưới lầu chờ.

Ngũ Thường Hân gật đầu: “Anh phải cẩn thận một chút.” Ngũ Bình An vuốt bụng đang kêu ùng ục, mắt trông mong nhìn cậu đi xa, con mắt trừng lớn tràn đầy sợ hãi.

Du Hành chạy lên lầu, tới trước nhà Trương gia. Cậu có chìa khóa của Trương gia, tiến vào đi tới trước phòng ngủ của Ngũ Thường Hân, ở trong ngăn tủ tìm được sổ hộ khẩu của nhà bọn họ, CMND và các loại giấy chứng nhận, còn có khóa mấy khối vàng rồi lại từ trong ngăn tủ lấy vài bộ quần áo.

Trong phòng bếp có mười ba túi gạo, Du Hành đều cất vào nhẫn trữ vật, làm xong lập tức tranh thủ thời gian chạy nhanh ra cửa.

Chờ thu dọn xong đồ đạc nhà mình, khi ra khóa cửa cậu cảm giác được mặt đất lại hơi hơi chấn động.

Chỉ là rất nhỏ mà thôi, Du Hành lại trực tiếp quẹo xuống lầu. Đồ đạc của cậu, những thứ có giá trị đều ở trong nhẫn trữ vật, còn dư lại trong phòng bếp mấy túi gạo. Vì thế cậu dứt khoát không có về nhà mình mà trực tiếp chạy xuống tầng.

Khi chạy đến tầng bốn, mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt, người dưới tầng truyền đến tiếng thét chói tai hoảng sợ.

Du Hành bị chấn động mãnh liệt ngã trên mặt đất, cho dù nắm được lan can, thế nhưng lan can đã biến dạng, cả người lăn xuống ùng ục.

Cậu nắm thật chặt lấy một khe hở ở cửa sắt của một nhà, dùng rất nhiều sức mới khống chế được thân thể. Một nắm cát rơi vào mặt cậu, trong lòng cậu căng thẳng, thân thể tự động lui về phía sau vài bước rồi lùi đến một góc tường hình tam giác, giây tiếp theo có vài hòn đá rơi xuống.

Trán đổ mồ hôi, dán vào tường, cúi thấp người chạy xuống, tường không ngừng biến dạng, hòn đá lăn xuống ào ào. Khi đến tầng một cậu phát hiện cửa cầu thang đều bị chặn lại, vài người đang ở đó sốt ruột mà chuyển đá đi. Nhìn thấy cậu hô to: “Mau tới hỗ trợ...!”

Mọi người đồng lòng hợp lực đào ra một cái hang, trong tay cũng không công cụ gì, mỗi người đều dùng tay đào đến mức máu tươi đầm đìa. Thế nhưng tại thời khắc sinh tử, sao còn cảm giác được đau đớn?

Thật vất vả mọi người mới giúp nhau chui ra, Du Hành mới vừa chui ra đã bị ôm lấy, bên tai vang lên tiếng khóc nức nở: “Anh”

“Cậu hu hu hu.”

“Các người sao lại ra đây. Chạy mau!”

Ở phía sau tiếng phòng ốc biến dạng sụp xuống vẫn còn tiếp tục, Du Hành vội vã nắm chặt Ngũ Thường Hân chạy ra bên ngoài.

Đỉnh đầu bỗng nhiên có một bóng râm, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng.

Du Hành không ngẩng đầu nhìn, trực tiếp tránh theo một hướng khác.

Ầm ầm ầm ——

Hòn đá đạp vào lưng nhưng cậu lại không cảm giác được đau đớn, nhiều năm lao động ngoài ruộng, tố chất thân thể tự nhiên mạnh hơn không ít, ôm đứa bé chạy xa như vậy nhưng cũng không cảm thấy mệt lắm.

Hai người ôm đứa bé một hơi chạy vào trong đất.

Dừng lại thở dốc rồi quay đầu nhìn, tòa nhà mình ở đã sập, phòng ở đã sụp đổ ngổn ngang.

Dưới lòng bàn chân còn kịch liệt rung động, cả người như trên tấm bèo, không chỗ nào dựa vào.

“Nằm sấp xuống!”

Du Hành kêu, ôm Ngũ Bình An nằm xuống ruộng lúa. Ngũ Thường Hân lập tức nằm theo.

Đồng ruộng tháo nước nằm không thoải mái, nhưng lại tạo cho người ta một loại cảm giác an toàn. Ngũ Bình An ngoan ngoãn nằm trong ngực Du Hành, nắm chặt quần áo của cậu.

Tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, ở trước mặt thiên tai, con người lại nhỏ bé đến thế.

Du Hành quỳ rạp trên mặt đất, cảm giác được thân thể đang không ngừng nhấp nhô, cậu bám trụ thật chặt vào đất, bỗng nhiên bên tai nghe được âm thanh. Cậu cảnh giác áp lỗ tai đè ở trên mặt đất —— ầm ầm ầm ——

Cả người Du Hành giống như lò xo nhảy bật lên.

Ruộng lúa xanh um tươi tốt, chỉ là bị cư dân chạy nạn lại đây dẫm đạp lôn xộn.

Vài cái khe nứt xuất hiện trong ruộng lúa đang không ngừng mở rộng, thậm chí có một vết nứt hướng về phía chỗ bọn họ đang nằm.

“Chạy mau, đất nứt!”

Cậu ôm Ngũ Bình An thật nhanh, suy nghĩ rồi bế lên cõng trên lưng: “Nhất định phải ôm chặt cậu!”

Ngũ Bình An ghé vào trên lưng cậu ôm chặt, dùng hai chân vòng trên hông Du Hành, làm mình dán thành một cái bánh nướng áp chảo.

Ngũ Thường Hân sát sao chạy theo Du Hành, Du Hành vừa chạy vừa chú ý dưới chân, nhìn đồng ruộng một giây trước rõ ràng vẫn êm đẹp, giây tiếp theo cậu dẫm xuống, một vết nứt thình lình xuất hiện.

Nếu đây là mặt đất ổn định, thế nào Du Hành cũng có thể tránh thoát được. Chỉ là hiện tại mặt đất lắc lư kịch liệt, các động tác đều mất chính xác, cậu dẫm hụt, cả người rơi xuống.

Cũng may cậu cầm đao cắm vào mặt bên vết nứt, tuy rằng người vẫn không ngừng rơi xuống nhưng đến cuối cùng đao đã cắm chặt, người treo lơ lửng.

“Anh!” Ngũ Thường Hân nằm xuống muốn lôi cậu lên nhưng lại cách quá xa.

Cát đất rơi xuống vào mặt Du Hành, cậu run rẩy một chút cũng không dám, mắng cô: “Cách nơi này xa một chút!!”

Ngũ Thường Hân cảm giác được dưới chân bùn đất sụp đổ, chạy nhanh đứng lên không ngừng lui ra phía sau, nước mắt tuôn như mưa.

“Anh! Bình An!”

Cứ lui về sau như vậy, hình như cùng người thân phải vĩnh viễn chia lìa.

“Anh! Bình An!”

Cô đứng tại chỗ nhìn xung quanh, nơi nơi đều là người chạy đi lánh nạn, chỉ có thể dựa vào chính mình. Cô chạy nhanh, hướng về phía giếng nước trong trí nhớ của mình.

Chạy nhanh lên, nhanh hơn nữa!

Khi tới gần giếng nước, miệng giếng đã sụp xuống, cô ngồi xổm xuống cầm dây thừng múc nước từng chút một ra. Cuối cùng thùng nước chống đỡ ở chỗ sụp xuống, phần đuôi dây thừng không cởi ra được cô dùng toàn lực không ngừng cọ xát dây thừng vào mặt vết gãy, mài đứt dây thừng.

Ngũ Thường Hân vui sướng ôm dây thừng chạy trở về.

Chỗ vết nứt kia đã không mở rộng nữa, cô chậm rãi tới gần, dây thừng một đầu cột vào eo của mình một đầu ném xuống: “Anh, mau bắt lấy.”

Lúc này, Du Hành cũng bò lên được một nửa, cậu bắt lấy dây thừng, nương dây thừng duy trì, tốc độ càng thêm nhanh.

Chờ khi đi lên, Ngũ Thường Hân đã bị kéo dài tới biên của vết nứt, thiếu chút nữa cũng ngã xuống.

Cô vội vàng kéo Du Hành lên, anh em hai người thở phì phò, dìu nhau rời xa chỗ này.

Mặt đất rung chuyển, cỗ khí thế kia tựa hồ muốn nghiêng trời lệch đất. Du Hành thật sự rất mệt, nhìn đến đâu cũng là cảnh tượng lắc lư, như là đang xem một bộ phim nhựa màn ảnh lay động, mắt nhìn mỏi mệt đầu óc trướng đau.

Thật vất vả tìm được một chỗ không có vết nứt mới dừng lại.

Du Hành nằm liệt trên mặt đất thở dốc, Ngũ Thường Hân ôm lấy Ngũ Bình An xoa đầu của bé.

Trận động đất này qua đi, cảnh hoang tàn khắp nơi.

Mấy năm nay thành phố Bích Thương xây dựng lại bị hủy chỉ trong chốc lát.

Lúc này muốn xây dựng lại lần nữa không biết phải hao phí bao nhiêu công sức.

Du Hành lấy ra một cái bánh bột ngô nhét vào trong miệng Ngũ Bình An: “Ăn từ từ.” Lại nói với Ngũ Thường Hân: “Cũng may tối hôm qua toàn bộ bánh em làm anh đều mang theo.” Đây là Ngũ Thường Hân chuẩn bị cho bữa sáng ngày hôm sau của Du Hành, có bỏ thêm trứng gà, hàm khẩu (????).(bánh mặn)

Ngũ Thường Hân làm tám bánh bột ngô, hai người lớn ăn ba cái, Ngũ Bình An ăn hai cái.

Anh trai nhà mình có bản lĩnh cao cường, Ngũ Thường Hân đều biết, bởi vậy cũng không đi hỏi đồ vật lấy ra ở đâu.

Ăn bánh xong Ngũ Thường Hân hỏi: “Anh, chúng ta trở về sao?”

“Trước hết chờ một chút, sợ còn có dư chấn.”

Cứ như vậy chờ tới buổi tối, không có dư chấn, nhưng đêm hôm khuya khoắt càng thêm không dám đi về phía tòa nhà.

Theo bóng đêm buông xuống, độ ấm cũng giảm xuống rõ ràng, lúc trước cậu tùy tay lấy vài bộ quần áo, hiện tại ba người đều mặc vào.

Hai người lớn cũng chưa dám ngủ, Ngũ Thường Hân nói: “Anh ngủ một lát trước đi, có chuyện em sẽ gọi anh.”

Du Hành xác thực mệt đến hoảng sợ, chịu đựng không nổi ngả đầu liền ngủ.

Buổi tối lại có lục tục mấy đợt dư chấn, đều không nghiêm trọng nhưng Du Hành vẫn không ngừng bừng tỉnh, kiểm tra bốn phía có vết nứt nào không.

Cứ như vậy cho tới rồi hừng đông.

Sau hừng đông, Du Hành mang theo Ngũ Thường Hân và đứa bé vào quầy tạp hóa ở phụ cận đi tìm đồ vật.

“Là đi đào bảo vật sao?” Ngũ Bình An nắm tay Du Hành, ngửa đầu hỏi.

“Xem như thế đi. Chút nữa con ở bên ngoài chờ cậu và mẹ, nếu có động đất lập tức chạy ra bên ngoài, chạy đến chỗ đất trống hiểu không?”

“Hiểu.”

Tới chỗ phế tích của quầy tạp hóa nơi đó đã có không ít người tới tìm đồ vật, Du Hành cùng Ngũ Thường Hân tìm một góc hẻo lánh đào, sau đó lại gia nhập một ít người, thật nhanh đã đào xong nửa gian quầy tạp hóa, đồ đạc lộ ra ngoài mọi người cùng hô hoán nhau lên

Du Hành cũng không có lòng tham, ôm nhặt được mấy túi bánh quy cùng mấy bình nước rồi lui về bên cạnh.

Sau khi ăn xong, bụng mới dễ chịu một chút.

Tới giữa trưa, có người phụ trách nông trường lớn đến kêu mọi người cùng nhau hỗ trợ đào cứu người.

Ngũ Thường Hân ôm Ngũ Bình An, nhìn theo rồi vẫy tay với Du Hành, hòa nhập vào bên trong đoàn dân chúng đi cứu viện.

Lều cho dân chạy nạn được dựng lên rất nhanh, quần áo lương thực lần lượt đúng chỗ, công tác cứu viện có thứ tự mà triển khai. Tuy rằng lúc sau vẫn thường có dư chấn nhưng cũng may đều rất nhỏ, không tạo thành thương tổn lần nữa.

Bên ngoài có tin tức truyền đến, sở dĩ đội cứu viện chậm trễ không đến bởi vì phạm vi của cơn động đất cực lớn, lưu truyền tin tức, xung quanh thành phố Bích Thương quanh có 3 tỉnh với 27 thị trấn đều nằm trong phạm vi của cơn địa chấn.

Tự kiềm chế việc toàn cầu khô hạn liên tiếp khởi đầu giai đoạn mạt thế, mạt thế năm thứ bảy, bởi vì không rõ nguyên nhân toàn cầu bị động đất xâm nhập, theo đời sau nghiên cứu thống kê, cường độ địa chấn cao nhất đạt tới mười hai độ.

Mạt thế năm thứ tám, thành phố Bích Thương bởi vì địa cầu biến hóa quá lớn, sau cơn động đất lưu lại những vết nứt đang không ngừng mở rộng đã không có cách nào trở thành nơi sinh sống của con người. Bởi vậy cư dân toàn thành phố dời đi, Du Hành là nhóm cuối cùng dời đi, nhưng lại không đợi được Trương Thao trở về, cuối cùng ở địa chỉ cũ chỗ phế tích lưu lại một ký hiệu trên tấm bia đá, kỳ vọng người về có thể thấy.

Bởi vì động đất dẫn đến vùng duyên hải có sóng thần, phía nam vùng duyên hải lục địa bị ngập, người sống sót di dời về phía bắc hoặc là phía tây. Bởi vậy ở khu vực trung tâm thành phố Bích Thương dời sang phía tây, cuối cùng ở lại thành phố bên ngoài cách 4600 dặm. Bên này động đất không nghiêm trọng, sớm đã được xây dựng lại.

Nhờ giấy chứng nhận Du Hành trở về lấy, bọn họ ở lại chỗ này rất thuận lợi.

Đã là động đất năm thứ hai, giai đoạn cứu viện đã qua một thời gian, việc quan trọng trước mắt chính là vật tư, con người không còn cách nào để sản xuất các thiết bị khai thác.

Du Hành đăng kí tham gia dân viện quân, người thân được bảo vệ, đưa đến nơi an toàn và cung cấp đồ ăn.

Động đất năm thứ tư, khi Du Hành trên đường xuống nam, tình cờ gặp một đội tìm kiếm khu khác, cũng gặp lại Trương Thao.

Sau đó một nhà đoàn tụ.

Đây nhất định là những năm tháng trôi dạt lênh đênh, mạt thế năm thứ mười lăm, nhiệt độ toàn cầu liên tục thấp xuống, hai năm băng tuyết bao trùm, số người chết đếm không hết. Mạt thế năn thứ mười bảy, băng tuyết tan chảy, dẫn tới lũ lụt. Vùng duyên hải trải qua bảy năm mạt thế động đất dẫn đến sóng thần mới tạm yên bình lại một lần nữa gặp phải thiên tai.

Đến tận mạt thế năm 45, đã có hai mươi năm an ổn.

Mạt thế, dường như đã kết thúc.

Chờ đến khi con gái của Ngũ Thường Hân và Trương Thao kết hôn, sinh mệnh của Du Hành cũng đi tới hồi cuối.

Ngũ Thường Hân tóc hoa râm, khóc đến mức không thở nổi.

Ba đứa con của cô, đều được nghe chuyện xưa của cậu mà lớn lên. Trong lời nói của Ngũ Thường Hân, cậu của bọn họ rất lợi hại, trong ba năm tai họa, xuất hiện giống như thiên sứ bảo hộ cô, vừa dũng cảm lại thông minh. Toàn bộ bọn họ có thể còn sống cũng là lúc anh cả sinh ra.

Ngay cả Trương Thao luôn thích ăn dấm cũng chưa từng phủ nhận.

Về sau, thiên tai vẫn không dừng, dường như không bao giờ kết thúc. Mà trong thời gian đó, cả ba đều có ấn tượng, đặc biệt là Ngũ Bình An, khi đó cậu đã lớn, hỗ trợ chăm sóc em trai em gái, ký ức càng được khắc sâu.

Sau khi Du Hành chết chín năm, Trương Thao và Ngũ Thường Hân cũng lần lượt qua đời.

Ở năm Ngũ Bình An 69 tuổi, thời tiết đặc biệt nóng bức, thậm chí khi vào mùa đông, nhiệt độ thấp nhất 27-28 độ C.

Trong ba tháng cuối cùng, Ngũ Bình An suy nghĩ một ngày một đêm, ở nơi khác em trai và em gái đã gả ra ngoài cũng nhận được điện thoại của cậu.

Trong xã hội chủ yếu cho rằng thời đại thiên tai đã trở thành quá khứ, rất nhiều người cho dù trải qua gian khổ năm đó nhưng sau nhiều năm sống an nhàn dưỡng lão giống như hoàn toàn chưa bao giờ trả qua thời gian gian khổ đó, không để tâm lắm đến sự nóng bức bất thường của mùa hè, ba nhà ở nhà của Ngũ Bình An đã bắt đầu làm chuẩn bị.

Sau khi cách 44 năm, thiên tai một lần nữa xuất hiện.

( hệ liệt của chính văn xong)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status