Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi

Chương 186: Tình yêu mỏng manh (20)


Tân Hoành vừa lên tiếng, trong xe lập tức dừng lại.

Dịch Tân sắc mặt đại biến.

Phong Dương không dám đùa giỡn nữa, cũng không quản bây giờ đang ở trên đường cao tốc, lập tức dừng xe khẩn cấp ở bên lề đường.

Xe vừa dừng lại, Tân Hoành cuống quít lao xuống xe, nhịn không được nôn mửa một trận ở ven đường.

Mệt

Dịch Tân đuổi kịp ngay ở sau lưng nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy, mặt mày tối sầm lại.

Cô vừa lên xe chuẩn bị đi tiếp, sắc mặt liền càng lúc càng tái nhợt. . .

Phong Dương và Tang Nhuế lúc này mới theo kịp, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Đợi Tân Hoành cảm thấy ổn hơn, Dịch Tân không nói lời nào liền ôm cô lên, trực tiếp lên xe, lạnh nhạt nói, "Đi bệnh viện."

Phong Dương lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cuống quít xoay người hướng chỗ tài xế ngồi đi đến.

Tân Hoành đẩy đẩy anh, thấp giọng nói, "Em không sao, có lẽ là viêm dạ dày còn chưa khỏe, không nên làm mọi người mất hưng."

Dịch Tân đem cô ôm vào trong ngực, thấy sắc mặt cô tái nhợt, sắc môi nhợt nhạt, trong lòng nhịn không được bất an, anh thấp giọng nói, "Không được, em bị viêm dạ dày đều đã quá khứ của hai mươi ngày trước rồi, lúc này lại còn chưa có khỏe, phải đi bệnh viện kiểm tra."

Anh nói đến đây, trong lòng khẽ nhúc nhích, có cái gì đó ẩn ẩn rõ ràng. Rồi lập tức bị chính mình phủ định.

Không, không có khả năng.

Trong bệnh viện, bác sĩ kiểm tra Tân Hoành xong, liền khẽ mỉm cười nói với Dịch Tân, "Dịch tiên sinh xin chúc mừng, Dịch phu nhân đã có thai."

Dứt lời, Dịch Tân Tân Hoành hai người đều chấn động.

Sao có thể?

Tân Hoành vô ý thức hỏi, "Đã bao lâu rồi bác sĩ?"

Bác sĩ thấy cô như vậy thần sắc ngưng trọng, cả kinh, lại cẩn thận nói, "Chừng một tháng."

Dịch Tân chân mày nhíu chặt, thanh âm cũng không nhịn được hỏi lại, "Ông chắc chắn chứ?"

Dịch Tân vừa nói sau, bác sĩ lập tức cảm giác sâu sắc áp lực nặng nề, anh vô ý thức giơ tay lên lau một chút mồ hôi lạnh trên trán xong mới nói, "Có bác sĩ Phong giám sát toàn bộ hành trình, lần trước chẩn khả năng tính. . . Cơ hồ không có."

Bác sĩ nói xong, thấy anh đứng ở chỗ kia, một đôi mắt mỹ lệ nhìn thật lâu trên giường bệnh nhân. Bác sĩ nhân cơ hội đó vội vàng rời đi.

Dịch Tân đáy lòng bất an, bác sĩ đã nói thời gian chính xác, trong lòng đã sớm kích động mạnh, chẳng qua là cẩn thận tra hỏi cho chắc chắn, nhưng lại không thể nói rõ vì sao cảm thấy bất an. Lúc này thấy Tân Hoành ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh mắt vô lực lại hoảng loạn, trong lòng anh tê rần, anh đi tới bên giường, đem cô ôm vào lòng, thấp giọng nói, "Tân Hiành, chúng ta có con."

Mặc dù bất an, nhưng vui sướng lại là thật, tới cũng nhanh lại thâm sâu, hắn nhịn không được khóe môi hơi nhếch lên, con mắt vui mừng không che được, "Thật tốt."

Tân Hoành đờ đẫn nằm trong lòng anh, ánh mắt đã sớm mất đi tiêu cự, đại não một mảnh mờ tối.

Bác sĩ nói, cô mang thai, chừng một tháng.

Từ khi trở lại thành phố B, cô và anh không có cuộc sống vợ chồng. Như vậy hẳn là có khi ở H thị, tính ngày, tựa hồ là hai ngày ở quán rượu kia.

Thế nhưng không đúng, không phải khi đó. Ở nhà hàng lúc đó, anh vì lấy lòng cô, cũng không làm cho cô thấy khó xử, liền không có thả ra ở trong thân thể cô. Mặc dù kịch liệt, lại một lần cũng không có.

Kia. . .

Nghĩ tới đây, Tân Hoành toàn thân hung hăng run lên, rùng mình, mạch máu toàn thân đều ở co rút lại.

Đêm hôm trước khi ở nhà hàng là ở đại trạch Dịch gia!

Chính là một đêm kia, một đêm kia anh không đếm xỉa đến cảm xúc của cô, mạnh mẽ chiếm hữu, vũ nhục cô, sau đó cố ý phát tiết bình thường cho tới trong thân thể cô.

Cô lo lắng quá, thế nhưng cuối cũng không có ăn dược.

Cho nên, đứa nhỏ trong bụng, đó là một đêm kia lưu lại sao?

Cô chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, mạch máu co rút lại đến toàn thân máu không thể lưu động được.

Cô ở trong lòng anh, lẩm bẩm nói, "Là một đêm kia, là đêm anh đem hắn lưu lại . . . Thế nhưng, em không biết anh là muốn để lại cho ai ."

Khi đó, anh một bên ở trong thân thể của em chạy nước rút, một bên lại nói với em, anh đối với một nữ nhân khác yêu và đau khổ, anh có phải hay không, lúc đó coi em là người đó?

Cô hoảng loạn, hoang mang lo sợ, đại não sớm không ngừng tự hỏi, trống rỗng, tất cả nói chẳng qua là vô thức thốt ra, cô thấp giọng, "Làm sao bây giờ. . . Em không biết."

Làm sao bây giờ, nếu như anhkhông phải là muốn cho mình, mà lại lưu tới chỗ này của mình, vậy mình nên làm cái gì bây giờ?

Dịch Tân nghe thấy cô nói một đêm kia, trong lòng trống rỗng, hối hận và cơ hồ tự trách làm anh hít thở không thông. Lại nghe thấy cô nói câu kế tiếp lúc đó, chỉ cảm thấy máu toàn thân chớp mắt một cái đã dâng lên, hai mắt màu đỏ tươi.

Anh dùng lực giật lại cô, chăm chú nhìn cô, ngoan giọng, "Làm sao bây giờ, là có ý gì? Em muốn làm gì?"

Bả vai của cô bị anh dùng lực nắm chặt, đau lắm, cô muốn anh nắm nhẹ chút, thế nhưng trong thân thể lại tựa hồ như không có dư thừa lực lượng đi ngăn cản hắn, nàng chỉ suy yếu nhìn hắn, nhẹ nói, "Em cái gì cũng không thể làm, em chỉ có thể tiếp thu."

Nhìn bộ dáng bi thương hối tiếc của cô, mang theo chính là tiềm thức chống cự và bài xích với anh. Cô vô lực, thống khổ, sâu tận xương tủy, sau đó, cô đem tất cả về ở trên người của anh.

Anh tiếp nhận được, tâm, chớp mắt lạnh lẽo.

Anh nheo con ngươi, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, "Em nói đúng, em cái gì cũng không thể làm! Em chỉ có thể tiếp thu, anh cho em đứa bé này, em việc duy nhất có thể làm cũng chỉ có hảo hảo bảo hộ nó, sinh hạ nó và yêu nó!"

Tân Hoành run lên, sợ hãi nhìn về phía anh, sau đó, hai mắt bỗng nhiên chua xót khổ sở.

Cô muốn cười, thế nhưng lại cười không nổi.

Cho nên, tình huống hiện tại là, cô đã yêu một người nam nhân, tự nguyện yêu anh, không hề bảo lưu. Thế nhưng nam nhân kia chiếm được lại không biết quý trọng, trái lại muốn dung phương thức ác liệt nhất, tàn nhẫn nhất, vô cùng tàn nhẫn, mạnh mẽ cướp đoạt —— của cô, mà cô lại đối với anh không ngừng, còn muốn sinh hài tử của anh. Cô, thậm chí cũng không biết anh có nguyện ý hay không nhìn thấy đứa bé này.

Cô nhìn anh, cười, lệ rơi đầy mặt, thanh âm khàn khàn đến cơ hồ mình cũng nghe không rõ, "Dịch Tân, anh tại sao có thể làm như thế với em?"

Anh nghe thấy, thân thể cao lớn cũng nhịn không được mà run rẩy. Tâm anh như là bị cái gì trầm trọng đó không lưu tình chút nào đè ép, trong nháy mắt, huyết nhục bắn toé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status