Phi thiên

Chương 385-1: Bản thân gánh vác (Thượng)

Nhưng Miêu Nghị không có biện pháp đến gần, ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể chạm được Thích Tú Hồng phía trên, hai bên gần trong gang tấc lại như xa tận chân trời.

Trơ mắt nhìn Thích Tú Hồng chết đi trước mặt mình, từ từ chết đi trong khoảng cách gần như thế ở trước mặt mình, mình lại không có cách nào cứu giúp. Cảm giác bất lực đó khiến cho toàn thân hắn tê dại, khó có thể hô hấp, ngay cả linh hồn cũng hít thở không thông.

Hắn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào sắc mặt xanh mét của Thích Tú Hồng bên trên, trong mắt hắn hiện lên tia máu càng ngày càng nhiều.

Hắn chưa bao giờ khát vọng vội vàng nâng cao thực lực của mình giống như hôm nay vậy, hô hấp dồn dập, thở hổn hển như trâu.

Hắn cảm thấy mình không cam lòng bất lực như vậy, ra sức tranh đấu với sợi xích trói buộc mình.

Hắn hận mình, hận mình tại sao khoảnh khắc cuối cùng lại ngây người ra đó… Tu hành nhiều năm giết không biết bao nhiêu người, bình sinh nói nhiều lời như vậy không tránh khỏi có lời nói dối, tại sao không thể nói một tiếng thật lòng thích nàng, đừng để cho nàng chảy nước mắt mang theo bất đắc dĩ cùng bi thương rời đi như vậy?!

Trong khoảnh khắc hai giọt nước mắt của Thích Tú Hồng rơi vào mặt hắn, cảm giác của hắn trở nên hết sức rõ ràng. Vĩnh viễn không quên được, trong nháy mắt khắc cốt minh tâm, hắn không cách nào tưởng tượng trong khoảnh khắc ấy Thích Tú Hồng đau lòng tới mức nào, cũng là do hắn gây ra cho nàng.

Trong khoảnh khắc hắn nhớ lại rõ ràng giây phút gõ cửa phòng nàng trên thuyền, một nữ tử xinh đẹp mặc trường quần màu vàng ở sau cánh cửa cẩn thận nhìn hắn, chính là tình cảnh hai người gặp mặt lần đầu tiên.

Hắn không biết chuyện tình ái là gì, từ trước tới nay chưa từng thưởng thức và thể nghiệm qua, u mê không biết, nhưng giờ khắc này hắn hiểu, nhưng cái giá để hiểu được là hết sức đau buồn, tan gan nát ruột.

- A….

Cuối cùng thất bại, Miêu Nghị cúi đầu phát ra tiếng gào thét trầm thấp như điên như cuồng, bất lực lắc đầu. Tiếng gào thét như phát ra từ linh hồn, như tới từ địa ngục, giống như một con ác ma bị trấn áp lâu đời dưới địa ngục muốn đột phá phong cấm, lao ra địa ngục, đập phá hồ lô này, xông ra hủy thiên diệt địa!

Hạt châu dưới cổ Miêu Nghị chợt lóe ánh sáng yếu ớt, bóng dáng phong hoa tuyệt đại khoác áo choàng xanh của lão Bạch đột nhiên hiện thân. Giống như một đóa hoa tuyết lê vừa hiện, ung dung đáp trên một sợi dây xích.

Tà áo bào trắng và áo choàng xanh, cùng với hai lọn tóc mai bạc trắng rũ xuống không gió mà lay trong nơi yêu khí tung hoành này.

Ánh mắt ngạo nghễ của y nhìn chăm chú vào Miêu Nghị đang gào thét, khẽ khép mắt thở dài nói:

- Nếu như ngươi thật sự có năng lực đi tới bước kia, hy vọng đến ngày đó ngươi sẽ không hận ta! Đây là con đường chính ngươi chọn, đau khổ, vui vẻ dọc trên đường đi phải do bản thân ngươi gánh vác. Đường tu hành dài đăng đẵng, bất cứ ai cũng không cách nào thành toàn cho ngươi cả đời!

Bóng dáng ung dung của lão Bạch để lại một tiếng thở dài phức tạp, sau đó lặng lẽ biến mất không thấy.

Tiếng gào thét kinh khủng mà trầm thấp của Miêu Nghị vẫn còn kéo dài, làm người ta nghe rợn cả tóc gáy, da đầu tê dại. Triệu Phi và Tư Không Vô Úy ngơ ngác nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được con người có thể phát ra thanh âm đáng sợ như vậy.

Triệu Phi và Tư Không Vô Úy không khỏi lo âu, lo âu Miêu Nghị sẽ tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng bọn họ đã quá lo xa.

Hai tay Miêu Nghị đột nhiên nắm quyền, khớp xương kêu răng rắc.

Theo hai quả đấm nắm chặt từ từ buông ra, mười ngón tay thư giãn, vẻ mặt hắn cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, hết sức bình tĩnh, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì, ánh mắt lạnh nhạt, vẻ mặt hờ hững.

Yên lặng quan sát một hồi, Tư Không Vô Úy không nhịn được lên tiếng thử dò xét:

- Miêu lão đệ, ngươi không sao chứ? Kẻ tu hành sinh sinh tử tử là hết sức bình thường, lão đệ, ngươi hãy bớt bi ai, cùng lắm thì sau khi chúng ta rời khỏi đây báo thù cho Thích Tú Hồng là được.

- Ta không có sao!

Miêu Nghị vô cùng bình tĩnh nói:

- Đi lên con đường này, người giết ta, ta giết người, chuyện này không trách được bất cứ kẻ nào. Muốn trách chỉ có thể trách Miêu Nghị ta kém cỏi, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được!

Triệu Phi và Tư Không Vô Úy nhìn nhau không biết nói gì.

Hai người còn lo lắng hắn không thể khống chế tâm trạng của mình, từ đó cũng không thể kiên trì đến khi phá vỡ hồ lô thoát thân, bây giờ xem ra thật đúng là quá lo xa. Chẳng qua là hắn khôi phục như vậy có hơi nhanh, mới vừa rồi biến thái tới mức nào, có thật vậy không?!

-----------

Trên mặt biển, mấy bóng người từ phía trước nhanh chóng tiến tới gần bọn Cổ Tam Chính đang bỏ chạy, người cầm đầu cỡi một con vật cỡi trắng như tuyết vừa tựa như kỳ lân vừa tựa như sư tử, nhanh chóng dong ruổi trên biển.

Bọn Cổ Tam Chính bị đuổi theo chạy thục mạng giật mình kinh hãi, phía sau có truy binh, trước mặt lại có cường địch, biết nên làm thế nào cho phải.

- Là Ngọc Lân Sư do Thiên Ngoại Thiên nuôi!

Đàm Lạc cao giọng nói:

- Hẳn là người Thiên Ngoại Thiên đến, thường là người tham dự không sử dụng linh thú như thế. Chúng ta không ngại mang Vạn Yêu Thiên ra cầu cứu thử một chút xem sao, mấy nhà bọn họ luôn luôn bất hòa, đây có lẽ là cơ hội thoát khỏi đuổi giết.

Cổ Tam Chính đang cỡi sóng hắng giọng nói:

- Người tới trước mặt phải chăng là cao nhân Thiên Ngoại Thiên? Tu sĩ Tiên Quốc Thìn lộ bái Tiên Thánh bị Vạn Yêu Thiên đuổi giết, khẩn thỉnh cao nhân ra tay viện thủ tương trợ!

Lúc này trước mặt truyền tới thanh âm trong trẻo cao vút:

- Là ai càn rỡ, lại dám đuổi giết tu sĩ Tiên Quốc ta?

Vừa nói ra lời này, ba người Cổ Tam Chính hết sức vui mừng, biết mình đã liều đúng lần này. Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy truy binh phía sau đã giảm tốc độ, hiển nhiên cũng có chút kiêng kỵ người tới.

Người cỡi Ngọc Lân Sư đã gia tốc thoát khỏi đội ngũ, chạy tới trước. Ngọc Lân Sư cất vó dừng trên mặt biển, bốn chân dừng trên sóng biếc, một mảnh sóng biếc lập tức ngưng kết thành hàn băng thật dày, giúp Ngọc Lân Sư đặt chân.

Ba người Cổ Tam Chính nhanh chóng dừng lại, thấy người tới đều không khỏi sửng sốt, thật sự là nam tử cỡi ở trên lưng Ngọc Lân Sư kia quá đẹp, làm cho người ta không nhịn được phải ngắm nhìn.

Người tới tự nhiên không ai xa lạ, chính là Nguyệt Dao.

Nàng vận một thân nam trang lừa gạt người bình thường còn tạm được, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của tu sĩ, chỉ cần liếc nhìn qua là có thể nhìn ra nàng là nữ giả nam trang.

Ngay cả Diệp Tâm cũng không khỏi nhìn đến ngây người, nữ giả nam trang toát ra một phen phong hoa khác biệt quả thật là khiến cho người ta tâm thần sảng khoái.

Trong năm người tùy tùng Nguyệt Dao sau đó chạy tới, thị nữ Nguyệt Dao thấy ba người ngắm nhìn nàng trắng trợn không kiêng nể như vậy, lúc này quát lớn:

- Càn rỡ, các ngươi thấy Lục gia còn không mau hành lễ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status