Phàm nhân tu tiên

Chương 461: Xảo ngộ

Hàn Lập thần sắc ngưng trọng, hai tay vung lên, vô số linh thú từ trong người hắn bay lên, trôi nổi giữa không trung.

Sau đó hai tay bắt pháp quyết, đồng thời mở rộng miệng túi ra.

Vô số phệ kim trùng cuồng dũng bay ra, biến thành kim ngân sắc vân hà xoay quanh bầu trời, xán lạn dị thường.

"Đi"

Hàn Lập liếc mắt nhìn bầy kim ngân sắc trùng, tâm lý tự tin thêm vài phần, chỉ tay về phía cách đó không xa, miệng khẽ nói:

Nếu chỉ nói về số lượng thì Phệ Kim Trùng này không thể so với bầy Thiết Hỏa Kiến vừa rồi.

"Ông" một tiếng, vân hà sáng lấp lánh nhanh chóng phiêu hướng về phía trước, ào ào hạ xuống đất.

Nhưng không đợi chúng nó rơi xuống, hắc sắc trùng vân đột nhiên bay lên nghênh đón đại quân Phệ Kim Trùng.

Tại không gian tiếp xúc của hai bầy trùng vân nhấp nhoáng lên một mảnh hắc mang, từng mảng lớn u ám hỏa diễm từ bầy kiến phun ra, không chút khách khí bao quanh Phệ Kim Trùng.

Hiển nhiên bầy kiến biết Phệ Kim Trùng đáng sợ nên bọn chúng sử dụng thiên phú điều khiển lửa trước tiên.

Nếu là loại côn trùng khác mà bị hỏa diễm quỷ dị thiêu đốt như thế, cho dù không hoàn toàn tiêu diệt thì cũng bị tổn thương trầm trọng.

Nhưng Phệ Kim Trùng vẫn bình an vô sự dưới hắc sắc hỏa diễm, ngược lại trong nháy mắt đã nuốt hắc hoả sạch sẽ, sau đó vọt thẳng đến bầy kiến.

Hai loại màu sắc hòa trộn hung hăng đánh lẫn nhau, cắn xé hoà lẫn thành một khối, phát ra những âm thanh chói tai, vô số trùng thi rơi xuống, trong đó hắc sắc chiếm đại đa số, mà kim sắc thưa thớt cực kỳ.

Đám Phệ Kim Trùng trong nháy mắt đã chiếm thượng phong.

Chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn lấn át đối phương.

Thiết Hỏa Kiến cũng đã nhận ra không ổn, những con còn sót lại sau khi phát ra minh thanh yếu ớt, đột nhiên tụ tập cùng nhau biến thành một mũi tên đen sì, tiếp theo giả vờ lao ra chặn đám Phệ Kim Trùng nhưng rồi liền bỏ chạy.

Ngay lúc này thì có một đạo thanh sắc kiếm quang chói mắt từ trên trời như cầu vồng chém thẳng vào mũi tên.

Mũi tên run rẩy một trận, tốc độ có chút giảm xuống.

Chỉ cần trì hoãn một chút thời gian, bầy Phệ Kim Trùng đã ùa lên gắt gao bao quanh mũi tên vào bên trong.

Trong nháy mắt, hắc sắc bị bao phủ trong kim ngân mênh mông. Khi đám côn trùng tản ra thì đã không còn thấy bóng dáng mũi tên nữa.

Lúc này Hàn Lập mới chậm rãi đi tới.

Hắn bình tĩnh lặng yên nhìn trùng thi trên mặt đất chìm vào suy nghĩ một lúc lâu.

Phệ Kim Trùng chết không nhiều lắm, chỉ hơn mấy trăm con, mà điểm tổn thất này hắn không để vào trong mắt.

Xem ra Phệ Kim Trùng quả nhiên lợi hại hơn một chút so với Thiết Hỏa Kiến, nếu thả số lượng Phệ Kim Trùng này ra tranh đấu lại tác dụng chắc chắn sẽ không đổi.

Dù sao số lượng của Thiết Hỏa Kiến cũng nhiều gấp bội, đương nhiên là chúng chiếm đại tiện nghi.

Phân tích một lát, Hàn Lập vẻ mặt dễ chịu, xem ra dựa vào Phệ Kim Trùng vượt qua Hắc Sa Mạc là không thành vấn đề.

Hắn nhìn lại vô số trùng thi dưới đất, trong mắt dị quang chợt lóe, miệng khẽ kêu lên một tiếng.

Kim ngân trùng vân "ào" một tiếng, từ bầu trời giáng xuống, giống như gió mùa thu thổi vào lá rụng, bay đến cắn nuốt trùng thi. Sau đó bay vào linh thú đại (túi linh thú) của Hàn Lập.

Hàn Lập thu mấy chiếc túi lại, nhìn sâu vào hắc sa mạc một chút, cũng không vội bỏ đi, mặt không chút thay đổi nhìn bầu trời, thân hình không nhúc nhích.

Bầu trời đang diễn ra cuộc chiến lớn nhất của bầy trùng từ khi tiến vào sa mạc.

Hơn mười mấy vạn Phệ Kim Trùng cùng với Thiết Hỏa Kiến tại không gian phía trước không xa đang liều mạng cắn nuốt.

Trùng thi từ trên trời rơi xuống như mưa, tạo thành một lớp dày đặc trên mặt đất.

Thật sự làm cho người ta kinh tâm động phách!

Hàn Lập nhíu mày, hiện lên một tia âm lệ.

Mặc dù chỉ mới một ngày mà hắn đã tổn thất gần vạn con Phệ Kim Trùng. Cứ mỗi khoảng cách hắn đi qua gần như đều gặp một bầy Thiết Hỏa Kiến. Số lượng không cố định, khoảng từ hai, ba vạn con.

Mà lần này bầy " Thiết Hỏa Kiến" có siêu đại quy mô, số lượng khoảng năm, sáu vạn con.

Phòng chừng sau khi kết thúc đại chiến, Phệ Kim Trùng của hắn phải thương vong tối thiểu bảy tám ngàn con.

Khó trách Hàn Lập có điểm đau khổ. Chờ đợi Phệ Kim Trùng ấp trứng lần nữa là rất lâu, ai biết lúc nào mới có thể bổ sung xong bầy trùng.

Qua khoảng thời gian một chén trà nhỏ, bầy kiến đen cuối cùng cũng bại lui. Ngoại trừ còn sót mấy ngàn con phá vòng vây bay ra ngoài, còn lại đều bị cắn nuốt biến thành thức ăn của Phệ Kim Trùng không còn một mống.

Hàn Lập cũng không phí tay chân để đuổi theo bầy Thiết Hỏa Kiến, mà hướng về Hàn Băng Châu ở trên đầu bắn ra một ngụm tinh khí, làm cho âm hàn khí đại thịnh, chấn chỉnh tinh thần tiếp tục lên đường.

Mà theo phỏng chừng của hắn, bây giờ đã đi tới khu vực trung tâm sa mạc, cho nên mới gặp được nhiều đàn kiến như thế. Hắn nhanh chóng lên đường, nếu không pháp lực của hai kiện bảo vật ích hỏa bị tiêu hao, cần phải cật lực tiếp tục.

Nhưng đúng lúc này, Hàn Lập vừa đi được hai ba mươi dặm, sắc mặt liền ngẩn ra, nheo hai mắt nhìn về bên phải.

Một lát sau, hắn lộ ra tia nghi hoặc, đột nhiên đi về hướng có một vài cồn cát.

Hàn Lập đứng trước cồn cát, khẽ nhíu mày.

Bởi vì trong tầm mắt không ngờ xuất hiện một đám Thiết Hỏa kiến.

Số lượng kiến bay này không nhiều lắm, nhưng cũng đạt gần vạn con.

Chúng nó đang điên cuồng tấn công một người có quang đoàn màu lam bảo vệ, quang đoàn lung lay muốn ngã, lấp lóe bất ổn, nhân ảnh chớp động, bộ dáng khổ sở chống đở.

Hàn Lập lạnh lùng nhìn hết thảy, nét mặt không chút biểu tình.

Ngay lúc này thì Thiết Hỏa Kiến hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén, dẫn theo hắc sắc hỏa diễm hung hăng chém vào quang đoàn.

Hàn Lập thấy dưới tình huống này người nọ hẳn phải chết, nhưng từ trong quang đoàn bắn ra một viên đạn màu bích lục.

Viên đạn này kích vào hắc kiếm, "choang" một tiếng biến thành một ngọn lửa màu lục to chừng nắm tay, bắt đầu hung hung thiêu đốt.

Trường kiếm bị lửa này bao vây nên nhanh chóng tản ra, gần trăm con Thiết Hỏa Kiến rơi xuống.

Hàn Lập kinh hải trong lòng.

Viên đạn màu lục là dị bảo gì mà không ngờ lại lợi hại như thế. Ngay cả Thiết Hỏa Kiến là linh trùng trời sinh hỏa thuộc tính cũng không thể ngăn cản được công kích của lục hỏa, thật có chút không thể tin nổi!

Xem ra trong tu tiên giới, kỳ trân dị bảo thật là vô cùng vô tận, hắn vẫn còn hiểu biết nông cạn lắm.

Lục sắc hỏa diễm xuất hiện dường như càng chọc giận đàn kiến hơn. Chúng nó tản ra lần nữa, sau đó điên cuồng đánh sâu vào quang đoàn, không hề thoái lui nửa bước.

Mà tu sĩ trong quang đoàn thì dường như cũng không nhiều đạn lắm, sau khi đánh tan Thiết Hỏa Kiến biến hình cũng không thấy bắn ra lần thứ hai mà vẫn khổ sở chống đỡ.

Có điều dường như hắn nhận biết sự tồn tại của Hàn Lập, dưới sự công kích của Thiết Hỏa Kiến vẫn di chuyển từng chút tiến gần về hướng cồn cát nơi Hàn Lập đứng.

Sau khi Hàn Lập thản nhiên nhìn vài lần, không để ý người này nữa, quay người tiếp tục lên đường.

Bây giờ hắn không có ý đồ chiếm đoạt bảo vật của đối phương, cũng không có hứng thú lãng phí Phệ Kim Trùng để cứu giúp người xa lạ.

Ở tại nơi sa mạc quỷ dị này, giá trị Phệ Kim Trùng của hắn hữu dụng hơn nhiều so với bảo vật bình thường, hắn cũng không muốn phải tổn thất thêm nữa.

Nhưng hắn vừa đi được hai bước, trong quang đoàn truyền đến âm thanh có chút quen thuộc của một người con gái.

"Hàn đạo hữu, khoan đi đã! Ta là Nguyên Dao, làm phiền đạo hữu ra tay cứu giúp, tiểu nữ nhất định sau này sẽ xin trọng tạ!" Thanh âm Nguyên Dao tràn ngập lo âu và kinh hoàng.

"Nguyên Dao?" Hàn Lập vừa nghe nói thế, thân hình sững lại một chút, chần chờ một lúc lâu rồi cũng chậm rãi quay trở lại.

Thế giới này thật là nhỏ bé!

Dung Nham lộ to lớn như thế mà hết lần này đến lần khác đều gặp vị tu sĩ này, cũng miễn cưỡng coi như là quen biết, thật sự làm cho hắn hết chỗ nói rồi.

Đối phương xem như là chỗ quen biết, Hàn Lập không phải là lãnh huyết đến mức thật sự thấy chết không cứu.

Sau một đoạn thời gian tự đánh giá, huống hồ hắn trước đó cũng có ý tìm Nguyên Dao có việc, hiện tại chính là nhất cử lưỡng tiện đây.

Nhìn quang đoàn đang giảm đi rất nhiều, hắn hơi trầm ngâm, sau đó đưa tay xuống hông, sờ vào túi linh thú.

Vô số Phệ Kim Trùng ào ào phóng ra, một màn đại chiến của quần thể côn trùng diễn ra trước mặt Nguyên Dao như đang biểu diễn vậy!

Nữ tử trong quang đoàn nhìn xem mà trợn mắt há mồm!

Phệ Kim Trùng chỉ hơn ngàn con vậy mà dễ dàng tiêu diệt hoàn toàn bầy Thiết Hỏa Kiến. Điều này làm cho nàng kinh hãi cả nữa ngày, hồi lâu nói không ra lời.

Cho đến khi Hàn Lập không hoảng hốt, không vội vàng thu hồi Phệ kim Trùng, nàng mới thanh tỉnh, vội vàng triệt trừ lam sắc quang đoàn hộ thể.

Nguyên Dao sắc mặt có chút tái nhợt vì pháp lực tiêu hao quá nhiều, có vẻ nhu nhược vài phần, nhưng càng nhìn càng thêm kiều mỵ động lòng người.

Nguyên Dao trước đó đã bỏ hắc bào, thay bằng bộ quần áo bạc bạc bó sát người, lộ ra thân hình tuyệt đẹp, toàn thân đổ mồ hôi, tản phát mùi thơm có sức hấp dẫn trí mạng.

Hàn Lập vừa thấy không khỏi ngẩn ngơ, nhưng lập tức thần sắc khôi phục bình thường.

"Đa tạ Hàn đạo hữu ra tay cứu giúp, Nguyên Dao thật sự cảm kích vô cùng!" Nguyên Dao hướng Hàn Lập thi lễ, sau đó nũng nịu cười nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1175 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status