Phàm nhân tu tiên

Chương 2399: Đề nghị của Minh Tôn

"Vậy sao, những thông tin mới nhất liên quan đến Hung Ma ở Lôi Minh Đại Lục, có lẽ Hàn đạo hữu cũng đã biết rồi." Minh Tôn gật gật đầu rồi bỗng hỏi.

"Lôi Minh Đại Lục? Không lẽ hắn lại gây ra chuyện tình kinh người gì nữa ư?" Hàn Lập rùng mình hỏi.

"Đâu chỉ là chuyện kinh người, sự việc oanh động lần này so với cả ở Huyết Thiên chỉ có hơn chứ không kém " Minh Tôn ngưng trọng nói, tiếp theo cổ tay run lên, trên tay hiện ra một cái ngọc giản ném cho Hàn lập.

Tay Hàn Lập khẽ vẫy đã nhẹ nhàng bắt được tấm ngọc giản, không do dự đem nó đặt lên trên trán mình, thả ra thần niệm quét một lượt bên trong.

Kết quả sau khoảng một thời gian, sắc mặt Hàn Lập có chút khó coi thu lại thần niệm, chậm rãi ngẩng đầu lên nói:

"Thật không thể ngờ được rằng Hung Ma lại đám đến sinh sự với Giác Xi nhất tộc, hơn nữa lại còn chém chết bốn gã Đại Thừa trong tộc bọn họ, dẫn tới trận đại chiến cùng với ba Thượng Cổ Chân Linh. Chỉ là theo như lời nói thì Hung Ma đột nhiên mất tích, đó là chuyện gì xảy ra vậy?"

"Rất đơn giản, sau trận chiến cùng với ba Thượng Cổ Chân Linh, người này đột nhiên mất tích tại Lôi Minh Đại Lục, không ai tìm ra được tung tích của hắn cả." lão giả chậm rãi trả lời, tuy nhiên sắc mặt lo lắng thì không hề giảm bớt một chút nào.

"Sao vậy, chẳng lẽ quý minh còn phát hiện được ra chuyện khác thường?" Hàn Lập là hạng người nào, lập tức đã nhìn ra được nét kỳ quặc trong thần sắc của đối phương nên trực tiếp hỏi.

"Quả thật là Hàn đạo hữu có đôi mắt tinh đời! Không tệ! Sau khi trận đại chiến của Hung Ma với ba Thượng Cổ Chân Linh vừa mới chấm dứt, bổn minh đã phái người xen lẫn vào bên trong, đến chỗ hung ma từng mất tích điều tra một phen. Kết quả là phát hiện ra được một chút dấu tích không gian chấn động, tuy rất lờ mờ nhưng vẫn tồn tại. Thêm vào đó, vùng hư không xung quanh cũng có dấu tích bị phá vỡ. Nhưng tiếc thay, người của bổn minh mặc dù đã dùng đủ các loại phương pháp nhưng cuối cùng cũng không thể tiếp tục tìm kiếm được nữa." Minh Tôn nói.

"Nếu nói như vậy thì Hung Ma kia thật là vẫn chưa vẫn lạc rồi, chỉ là tạm thời mượn Không Gian Chi lực để trốn tránh mà thôi." Hàn Lập hơi biến sắc, nói.

"Đúng vậy, chỉ sợ hơn phân nửa là như vậy." Lão giả không chần chờ trả lời.

"Minh huynh đang lo lắng chuyện gì vậy, sao phải mời ta tới để nói những chuyện này?" Hàn Lập hơi suy tư một chút, lại hỏi.

"Hàn huynh biết rất rõ rồi lại còn cố hỏi ta. Hung Ma kia lần lượt xuất hiện ở Huyết Thiên và Lôi Minh đại lục, tiếp theo nếu hắn lại đi đến Phong Nguyên đại lục thì cũng không phải chuyện tình kỳ quái. Hàn đạo hữu thân là Đại Thừa trong Nhân tộc, cũng là tồn tại cao cấp nhất trong Phong Nguyên đại lục, có thể không màng đến tuyệt thế Hung Ma này sao? Đạo hữu không sợ hắn đột nhiên tìm đến quý tộc sinh sự, rồi lại tiếp diễn sự tình huyết tế!Nhìn siêu cấp đại tộc như Giác Xi tộc mà xem, chẳng phải hiện tại nguyên khí cũng đã bị tổn thương nghiêm trọng rồi sao. Nếu quả thật những tộc nhỏ trên Phong Nguyên đại lục như chúng ta bị hắn để ý tới, không chừng sẽ có nguy cơ diệt tộc." Minh Tôn bỗng nhiên khẽ cười nói.

"Hắc hắc, lời của đạo hữu thật là cổ quái. Toàn bộ Phong Nguyên đại lục nhiều chủng tộc như vậy, người kia sao lại có thể trùng hợp chọn đúng Nhân tộc yếu nhược chúng ta. Ngược lại Hàn mỗ thấy những đại tộc kia mới thực là đáng nên chú ý." Hàn Lập cười hắc hắc, từ chối cho ý kiến nói.

"Bổn minh đã phân tích qua một số đặc điểm đối tượng huyết tế của Hung Ma. Chúng ta phát hiện dường như hắn không chọn mục tiêu rõ ràng, chỉ là nếu đụng phải một địa phương có đông người sinh sống thì đều có khả năng ra tay huyết tế. Mặc dù trước kia tên tuổi của quý tộc không quá nổi bậc. Lý do chúng ta đều hiểu cả, bởi vì lúc trước chỉ vì còn thiếu sót một vị giai Đại Thừa đỉnh giai. Còn nếu luận về số lượng tộc nhân và trình độ nhân khẩu tụ tập cùng một chỗ, Nhân tộc cũng đủ để đứng đầu đại lục. Hàn huynh thật sự cho rằng tên điên kia sẽ không tìm tới quý tộc để sinh sự sao?" Lão giả tóc đỏ nhàn nhạt nói.

"Minh huynh đang uy hiếp Hàn mỗ?" Đồng tử của Hàn Lập co rụt lại, trên mặt không có chút cảm xúc.

"Tại hạ tuyệt không ý này, chỉ là đem sự thật bẩm báo lại thôi. Lại nói tiếp, vị Hung Ma này cùng với đạo hữu hình như có một chút quan hệ. Nói hắn tìm đến Nhân tộc để sinh sự, tỷ lệ chắc chắn không thấp như Hàn huynh suy nghĩ đâu." Trên mặt Minh Tôn lại lộ vài tia kỳ quái.

"Lời này có ý gì?" Hàn Lập hơi nao nao hỏi lại.

"Ta có bức họa của hai người, Hàn đạo hữu nhận ra bọn họ không?"

Minh Tôn vừa nói, một tay cũng vừa đưa ra, cùng lúc hiện ra một khối ngọc giản, năm ngón tay khẽ động vài cái, từ đó tuôn ra một mảnh hào quang lấp lánh.

Bên trong màng hào quang lấp lánh, rõ ràng có hai bức họa một nam một nữ đang lơ lửng giữa không trung.

"Đây là..."

Hai mắt của Hàn Lập co lại, vẻ mặt hơi bất ngờ nói.

"Xem ra đạo hữu đã nhận ra hai người này, chẳng biết có thể thuận tiện kể sơ qua lai lịch của bọn họ." Minh Tôn gặp tình hình này,không có gì lấy làm bất ngờ nói.

"Phải nói ta chỉ nhận ra một người trong đó. Cô gái này tên Băng Phượng, mặc dù không phải Nhân tộc nhưng cũng coi là có vài điểm quan hệ với riêng mình ta. Sao vậy, chuyện này sao lại có quan hệ với bọn họ? Nam tử này là ai vậy?" Hàn Lập nhìn một hồi vào bức họa, cuối cùng chỉ lắc đầu hỏi lại.

"Về phần lai lịch của nam tử này ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết hắn cũng có thể là người Phong Nguyên đại lục. Theo bổn minh điều tra được, trong khi hắn tranh đấu với người ta, đã hiện ra bản thể đúng là một đầu Lục Dực ngô công (con rết) thật lớn. Thực lực trong nhóm Đại Thừa coi như cũng không kém bao nhiêu. Hắn và vị Băng Phượng này hình như dám hung hăng trêu chọc vào tên Hung Ma. Hai người bị hắn một mực đuổi theo từ Huyết Thiên để truy bắt, đuổi giết đến tới tận Lôi Minh Đại Lục. Ta thậm chí hoài nghi tên Hung Ma đến sinh sự với Giác Xi tộc, hình như cũng là một thủ đoạn do hai người bầy ra." Sắc mặt Minh Tôn trở nên nghiêm trọng nói.

"Lục Dực ngô công? Bị Hung Ma kia một mực đuổi giết?" Cho dù là Hàn Lập gần đây hỷ nộ không đổi sắc, trên mặt cũng không thể che giấu được một một chút giật mình.

"Sao vậy, đạo hữu đã nhớ ra được chút gì về người này rồi sao!" Ánh mắt Minh Tôn chớp lên hỏi.

"Nếu như ta đoán không sai, nam tử này cũng là một cố nhân của ta, chỉ là không thể ngờ được là nó đã biến thành bộ dáng như hôm nay rồi." Hàn Lập nhìn thẳng vào bức họa, vừa suy nghĩ vừa nói.

"Hoá ra cả hai người bọn họ đều là bạn cũ của Hàn đạo hữu. Nếu như vậy, ta chỉ sợ Nhân tộc thật đúng là gặp kiếp nạn lớn rồi. Chỉ sợ một khi tên điên kia biết rõ lai lịch của hai người bọn họ, lập tức sẽ chạy đến quý tộc sinh sự." Minh Tôn không chần chờ nói.

"Chuyện ấy thì có chút hơi khuếch đại rồi, nhưng quả thật là ta không thể không quan tâm đến chuyện này được nữa. Nhưng không biết hai người đó hiện nay có mặt ở đâu, vẫn còn trên Lôi Minh đại lục chứ?" Lông mày Hàn Lập nhăn lại hỏi.

"Căn cứ theo bổn minh điều tra được, hai người cùng tên Hung Ma nọ cơ hồ một trước một sau đã mất đi tung tích. Nếu Hàn đạo hữu đã quen biết hai người này, vậy đoán thử xem bọn họ sẽ chạy tới địa phương nào?" Minh Tôn nhìn Hàn Lập hỏi lại.

"Việc này cũng khó mà đoán trước được. Mặc dù ta quen biết bọn họ, nhưng đã nhiều năm nay chưa hề gặp mặt." Hàn Lập lắc đầu, sắc mặt không thay đổi nói.

"Bọn họ có thể trở về Phong Nguyên đại lục đi tìm đạo hữu hay không?" Minh Tôn không buông tha đặt một câu hỏi.

"Đúng là không thể loại trừ khả năng này. Nếu đúng là như vậy, ta thật sự sẽ phải đau đầu một phen rồi. Chuyện này tạm gác lại đi đã, ta muốn hỏi Minh huynh một câu, ngươi cảm thấy khả năng Hung Ma kia đúng là Chân Tiên đến từ Tiên giới tỷ lệ là bao nhiêu?" Hàn Lập thở dài một tiếng, đột nhiên chuyển đề tài hỏi lại một câu.

"Theo như ta đoán thì phải đến chín thành." Sắc mặt Minh Tôn hơi đổi, sau khi suy nghĩ kỹ luỡng, mới nói ra phán đoán của mình.

"Sao đạo hữu có thể chắc chắn như vậy?" Hàn Lập sờ sờ cằm, ngưng trọng hỏi.

"Rất đơn giản, bởi vì vài loại thần thông người này từng thi triển thật sự là công pháp bí thuật đến từ Tiên giới, điểm này thì ta có thể bảo đảm. Bởi vì tổ tiên tại hạ đúng thật là hậu nhân trực hệ của một vị Chân Tiên, có một số công pháp Tiên giới bí thuật mặc dù không có lưu truyền lại tới nay, nhưng một số miêu tả cũng nói rõ qua thì cũng có được ghi lại." Minh Tôn cười khổ một tiếng trả lời.

"Thì ra là thế. Nói như vậy, người này đúng là Chân Tiên không thể nghi ngờ được nữa. Thông tin này chẳng phải là tin tức tốt lành gì cả! Thế nhưng đạo hữu mời tại hạ đến đây, lại nói nhiều chuyện như vậy, không phải muốn để Hàn mỗ lẻ loi một mình đi đối phó vị Chân Tiên đến từ Tiên giới này sao?" Hàn Lập từ chối cho ý kiến hỏi.

"Hàn đạo hữu nói đùa, Minh mỗ làm sao có ý nghĩ như vậy được. Tại hạ cũng chỉ vì nghĩ cho cả Phong Nguyên đại lục này, chỉ là đưa ra một cái đề nghị tiến thối cùng các vị mà thôi. Linh giới của chúng ta và Tiên giới từ bao nhiêu năm sớm đã mất liên lạc với nhau, đột nhiên nhảy ra một vị Chân Tiên cường đại hàng lâm, cũng không biết hắn thật sự muốn gì nữa? Vạn nhất hắn thật sự chuyển hướng chạy đến Phong Nguyên đại lục mở rộng giới hạn giết choc, thì mọi cường giả đã đạt tới trình độ cao nhất như chúng ta cần phải tập trung cùng nhau đối địch. Nhất định cần phải mạnh mẽ bức hắn rời khỏi nơi này, hoặc phải hoàn toàn trấn áp mới được. Chứ nếu mà cứ phân tán tản ra thì chỉ có thể lợi cho hắn giết chết từng người một." Vẻ mặt Minh Tôn trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc nói.

"Cùng nhau liên thủ? Giống hệt Huyết Đạo tông môn Huyết Thiên đại lục từng thử qua một lần, bọn họ không phải vẫn bị đối phương cường ngạnh giết hết rồi sao." Thân hình Hàn Lập hơi động, không chần chờ hỏi.

"Những người bên Huyết Thiên đại lục vì quá coi thường đối phương nên mới có kết cục như vậy. Bọn họ không nắm rõ được lai lịch của đối phương, chỉ sơ sài tập trung hơn mười tên Đại Thừa. Trong đó cũng chỉ có ba bốn người thật sự được cho là cường giả Đại Thừa, thất bại cũng là chuyện tình khó tránh khỏi. Minh mỗ một khi đã đề nghị liên thủ, lại toàn là cường giả có thể đứng hàng đầu Huyết Thiên. Ta thậm chí còn có thể dựa vào quan hệ của bổn minh để triệu hoán một số Chân Linh cường đại tham gia vào cuộc chiến này. Ta thật muốn một chỉ một trận chiến có thể thành công. Một vị Tiên nhân cho dù cường đại đến đâu, nhưng dưới tình trạng một phần lớn thực lực bị phong ấn, dưới tình huống này sẽ không có đủ khả năng đối kháng cùng thực lực liên minh của chúng ta." Minh Tôn ngạo nghễ nói.

"Đạo hữu có thể cùng lúc mời đến bao nhiêu người? Ngoài trừ Hàn mỗ đã có bao nhiêu người từng đáp ứng đề nghị của Minh đạo hữu rồi." Hàn Lập thực sự có chút bất ngờ ngoài ý muốn.

"Hàn huynh hãy yên tâm. Ngoài trừ đạo hữu, cũng đã có hơn phân nửa từng tỏ vẻ, chỉ cần tên Chân Tiên điên kia thật sực bưóc vào Phong Nguyên đại lục, bọn họ liền nguyện ý tham gia lần vào. Còn những đạo hữu khác, ta tin tưởng chỉ cần liên lạc với bọn họ là được. Chuyện tình quan hệ trọng đại như vậy, thiết nghĩ bọn họ không dám từ chối. Dù sao thì cũng không ai muốn chứng kiến có một vị Chân Tiên một mực xem thường tùy ý làm bậy tại bản đại lục." Minh Tôn không lưỡng lự trả lời.

"Nếu như Minh huynh đã cân nhắc chu toàn, Hàn mỗ có thể tạm thời đáp ứng. Còn nữa, nếu như quý minh vẫn không cách nào tìm được đông đủ cường giả Đại Thừa, cho dù Hàn mỗ có mặt cũng sẽ quay đầu bỏ đi." Sắc mặt Hàn Lập không ngừng thay đổi tự đánh giá một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu.

"Ha Ha, Hàn huynh cứ việc an tâm. Nếu thật không cách nào gom góp đủ nhân thủ, chính bản thân Minh mỗ cũng không ngu đến nỗi tự nhiên đi nộp mạng cho người ta. Đây là tấm phù truyền tin tức cho nhau, đạo hữu hãy nhận lấy. Đến lúc đó chỉ cần có thông tin về tên Chân Tiên điên kia, ta sẽ lập tức truyền tin cho mọi người, cùng an bài cho chư vị đạo hữu mau chóng tụ tập lại một chỗ." Minh Tôn cười ha hả, cực kỳ cao hứng nói.

Chỉ thấy một cánh tay Minh Tôn giơ lên, từ đó bắn ra một tấm phù lục màu bạc nhạt.

Hàn Lập gật đầu, tay áo phất lên, đem tấm phù lục nhẹ nhàng thu vào trong ống tay áo mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1175 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status