Phàm nhân tu tiên

Chương 1220: Một lần nữa đi xa

Liễu Ngọc trong lòng đang khá cao hứng!

Nếu tu vi Hàn Lập một lần nữa tiến nhanh, thì địa vị của nàng khẳng định là "nước dâng thuyền lên", sau này sẽ có rất nhiều hảo sự.

Lại nói, đã từng hưởng thụ cảm giác quyền thế, cho dù nàng có tĩnh tâm tu luyện thì phân nửa là không được. Dù sao thì hiện nay thì mấy lão quái Nguyên Anh Kỳ đối với nàng khách khí mấy phần. Điều này khiến cho nàng thật sự có cảm giác thõa mãn.

Huống chi với tư chất của bản thân, nàng cũng rất rõ ràng. Mấy lần liên tiếp trùng kích vào Nguyên Anh không thành công, hy vọng ngưng kết Nguyên Anh của nàng cũng đã tắt, hiện tại chỉ chuyên tâm hiệp trợ Lữ Lạc trong việc kinh doanh cho Lạc Vân Tông.

Cho dù tiên đạo bất thành, nàng cũng không có ý định vô thanh vô tức như vậy mà sống quãng đời còn lại. Hiện tại Lạc Vân Tông phát triển nhanh chóng thế này, phân nửa là kết quả công sức nàng vất vả bỏ ra.

Đối với biểu hiện của nàng Lữ Lạc rất là hài lòng. Các trung sự trong môn đều phân phó ủy quyền cho nàng.

Nhưng khi đoàn người Lạc Vân Tông tới bên ngoài Tử Mẫu Phong lại bị một tầng cấm chế chặn lại.

Đám Linh Vân khổng lồ trên bầu trời bắt đầu chuyển động tạo thành một vũng xoáy thật lớn chậm chậm muốn hạ xuống ngọn núi, lúc này trong cấm chế truyền ra một âm thanh khẩn trương.

"Mở!"

Một thoáng sau, màn sương mù che trước đám tu sĩ luân chuyển đảo lộn một hồi rồi lộ ra một cái thông đạo, đoàn người lập tức độn quang bay vào.

Sau ra khỏi màn sương mù, đã thấy Mộ Phái Linh đứng ngay trước khẩu môn động phủ.

Nàng ta cầm một cây pháp kỳ màu vàng, im lặng đứng chờ bọn họ xuất hiện.

"Tham kiến nhị vị trưởng lão, Nam Cung tỷ tỷ đã ở phụ cận đợi đã lâu, xin mời các vị theo ta." Mộ Phái Linh đem pháp kỳ thu lại, nhẹ nhàng chỉ tay về phía ngọn núi xa xa, vô cùng khách khí nói.

Nghe những lời này, đám người Lữ Lạc tự nhiên là không có ý kiến gì. Lập tức đoàn tu sĩ trực tiếp hướng ngọn núi kia bay tới.

Đứng trên đỉnh phong, Nam Cung Uyển một thân cung trang trắng như tuyết, trên người nàng không vương chút bụi trần, khác nào là Nguyệt cung tiên tử. Chỉ là hiện tại đôi mày ngài khẽ nhíu, thấy đám người Lữ Lạc tới nàng nhẹ nhàng gật đầu. Rồi liền ngước nhìn những biến hoá của đám Linh Vân cách đó không xa,đôi mắt phượng chớp động không thôi.

Bên cạnh nàng còn có hai tu sĩ khác, là Điền Cầm Nhi và một đệ tử khác tên gọi Thạch Kiên. Hai người này cũng ở trong khoảng mấy chục năm trước, đã kết đan thành công. Trong đó Điền Cầm Nhi đã phục dùng một viên định nhan đan, dung mạo của nàng thuỷ chung vẫn khoảng mười sáu mười bảy, nên tuy nhiều năm trôi qua nhưng thoạt nhìn nàng vẫn phảng phất như thiếu nữ.

Hai người này trước kia cũng có gặp qua Lữ trưởng lão cùng nữ tử họ Tống, lúc này đứng sau Nam Cung Uyển với vẻ mặt cung kính.

"Nam Cung sư muội, Hàn sư đệ hẳn là đang đột phá Hoá Thần?" Lữ Lạc vừa nhìn thấy Nam Cung Uyển không khỏi nóng ruột mở miệng, trên mặt ẩn hiện một tia hưng phấn.

"Trừ phi tiến lên cảnh giới Hoá Thần Kỳ, đột phá bình cảnh thông thường sao lại có thanh thế lớn như vậy. Chỉ là thiên tượng hôm nay lại ngắn như vậy, tựa hồ cũng chàng không có thuận lợi."Nam Cung Uyển nhẹ nhàng trả lời, trong đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng.

"Không quá thuận lợi? Lần trùng kích này của Hàn sư đệ không phải đã khiến cho thiên tượng biến hoá kinh người thế sao?" Lữ Lạc cả kinh lớn tiếng nói.

"Nếu đám Linh Vân phía trên không trung có thể hạ xuống mẫu sơn này, cùng phu quân dung hợp thì mới tính là đột phá hơn phân nửa thành công. Mà lúc này Linh Vân hạ xuống với xu hướng miễn cưỡng như vậy, đây là biểu hiện của việc không thể khống chế được thiên địa nguyên khí. Chỉ sợ việc đột phá lần này của chàng sẽ không được thuận lợi". Nam Cung Uyển đối với việc đột phá Hoá Thần kỳ có chút nghiên cứu, chầm chậm nói ra phân tích của mình.

Các tu sĩ nghe lời nói của Nam Cung Uyển, rồi nhìn đám Linh Vân phía trên phát hiện Linh Vân loè loè chớp sáng, quả nhiên mỗi lần hạ xuống phía Mẫu Phong đều bị một cỗ lực vô hình đẩy ngược trở lại, thuỷ chung không thể chính thức hạ xuống, bộ dáng miễn cưỡng hết sức.

Lữ Lạc thấy vậy trong lòng trầm xuống, cũng không nói thêm gì, đưa mắt nhìn phía lênkhông trung xa xa.Nữ tử họ Tống mặc dù vẻ mặt bình thản không nói gì nhưng đôi mắt đẹp chớp động không chừng. Dĩ nhiên trong lòng cũng đang có sóng gợn. Các tu sĩ còn lại tự nhiên tâm tình cũng sẽ khác nhau, nhưng ai ai cũng lặng im. Trước mặt hai vị Nguyên Anh trưởng lão không dám tuỳ tiện mở miệng, bộ dáng tất cả đều cung kính.

Đúng lúc này trên phía không trung xa xa, đám Linh Vân đột nhiên rung động kịch liệt, nổi lên trôi xuống, phát ra những âm thanh quỷ dị, rồi vân đoàn vĩ đại quay cuồng một hồi, sau đó một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Linh Vân bạo liệt nổ ra thành vô vàn linh quang đủ mọi màu sắc trên không trung, sau đó chợt loé lên liền biến mất vô tung vô ảnh.

Những linh khí quang đoàn liên tục bay tới mẫu phong, truyền ra một âm thanh dị thường, rồi tất cả mơ hồ biến thành hư ảo.

Trong phút chốc, phụ cận Tử Mẫu Phong hết thảy đều khôi phục như lúc ban đầu.

Nam Cung Uyển thấy tình cảnh này, trên mặt lộ ra một tia nuối tiếc. Nhưng đúng lúc này nữ tử họ Tống lại đột nhiên mở miệng:

"Rõ ràng Hàn sư huynh đã đặt một chân vào cảnh giới Hoá Thần kỳ, cuối cùng chỉ là thất bại trong gang tấc. Lần này thất bại cũng không mấy quan hệ. Lấy thọ nguyên hiện tại của Hàn sư huynh, với tu vi kinh hãi thế này, nếu tiến hành thêm vài lần đột phá nữa thì việc tiến vào Hoá Thần kỳ cũng chỉ là sớm muộn mà thôi".

"Đúng vậy, với tu vi Hàn sư đệ, lần đầu đột phá Hóa Thần kỳ có thể tạo thành thanh thế kinh người như vậy. Thì sau này việc tiến vào Hoá Thần kỳ khẳng định không thành vấn đề". Lữ Lạc cũng cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng đem ánh mắt thu lại, gật đầu đồng ý nói.

"Nói như vậy cũng không sai, nhưng phu quân vốn là luôn cẩn trọng chu toàn, nếu đã quyết định tiến hành đột phá Hoá Thần kỳ thì hẳn là đã chuẩn bị sẵn sàng. Khẳng định tu vi của chàng đã tu luyện tới bình cảnh mới đi bước cuối cùng này. Bây giờ nếu không có những cơ duyên khác thì cho dù tiến hành đột phá lần nữa chỉ sợ cũng phí công mà thôi". Nam Cung Uyển im lặng trong chốc lát rồi cười khổ nói.

Lữ Lạc cùng nữ tử họ Tống như thế nào lại không biết đạo lý này, vừa rồi chẳng qua chỉ là lời nói an ủi mà thôi, nghe Nam Cung Uyển nói như vậy cũng không biết nói thêm lời gì cho tốt.

Liễu Ngọc trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy tiếc nuối cho Hàn Lập, đang muốn nói điều gì thì trong núi truyền ra âm thanh Hàn Lập, tuy không lớn nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng như nói chuyện kề cận trong gang tấc.

"Uyển nhi! Lữ sư huynh,Tống sư muội hai người nếu đã đến thì nàng nhanh mời họ đến động phủ đi. Ta lần này đột phá Hoá Thần kỳ không thành, chỉ sợ sẽ rời xa Thiên Nam trong một thời gian. Ta có điều muốn cùng bọn họ thương lượng một chút. Đúng rồi, nàng kêu luôn Liễu Ngọc cùng tới đây đi"

"Lữ sư huynh, Tống sư muội, cả Liễu sư điệt nữa, chúng ta cùng đi nào". Nam Cung Uyển nghe thấy Hàn Lập nói vậy tuy trong lòng vẫn còn nao nao, nhưng lập tức khôi phục thần sắc bình thường, hướng qua đám người Lữ Lạc cười nói.

Lữ Lạc cùng nữ tử họ Tống đưa mắt nhìn nhau một cái, tự nhiên là đồng ý, cùng với Liễu Ngọc hoá thành mấy đạo độn quang nhằm hướng Mẫu phong bay đi.

Điền Cầm Nhi cùng Thạch Kiên vẫn chưa được Hàn Lập gọi về, trên mặt khó nén khỏi thất vọng nhưng chỉ có thể cùng các tu sĩ Kết Đan kỳ tu sĩ cung kính ở lại tại chỗ này. Nam Cung Uyển cùng các trưởng lão khác chưa có lệnh các Kết Đan kì tu sĩ sao dám rời đi. Sau khi bọn người nữ tử họ Tống biến mất sau đỉnh núi Mẫu phong. Bọn họ mới bắt đầu khe khẽ nói đàm luận với nhau.

Thạch Kiên cùng với Điền Cầm Nhi có chút giao tình liền nhiệt tình trò chuyện với nhau.

Điền Cầm Nhi cùng Thạch Kiên tuy rằng đã Kết Đan nhưng do Hàn Lập có nghiêm lệnh, bình thường hơn phân nửa thời gian đều ở Thủy Mẫu phong tiềm tu, cho nên lần này cùng với các tu sĩ khác trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Đám người Nam Cung Uyển ở tại động phủ của Hàn Lập mấy canh giờ nhưng lại không thấy ai đi ra.

Những tu sĩ trên Tử phong tự nhiên rất kinh nghi, thầm phỏng đoán các vị trưởng lão bổn môn đang thương nghị đại sự gì đó.

Ba tháng sau, một đạo thanh quang bay ra rời Lạc Vân sơn mạch, trong nháy mắt phá không bay đi không thấy còn bóng dáng.

Mấy ngày sau, Trong Lạc Vân tông mới truyền ra tin Hàn đại trưởng lão đã ly khai tông môn đi du ngoạn.

Về phần mục đích của chuyến đi cùng với thời gian cũng mơ hồ không rõ ràng, cũng không thấy các trưởng lão bổn môn giải thích gì thêm.

Tin tức này tuy rằng làm cho những tu sĩ khác có khó hiểu, nhưng là không có ai dám khinh thường. Bởi vì ở khoảng nửa tháng trước, tin tức vị Hàn đại trưởng lão này trùng kích vào Hoá Thần kỳ thất bại âm thầm truyền ra, cơ hồ các tông môn lớn nhỏ ở Thiên Nam đều biết đến việc này.

Thất bại này làm cho những tông môn âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Tuy Hàn Lập đã là đệ nhất tu sĩ ở Thiên Nam, nhưng nếu hắn tiến vào Hoá Thần kỳ thì thọ nguyên có thể kéo dài tới hơn hai ngàn năm, thời gian dài như thế đối với tông môn có dã tâm thì quá dài. Các tông môn này tự nhiên cũng không muốn lúc nào bị một toà sơn đỉnh áp chế như thế.

Nếu chưa trùng kích vào Hoá Thần kỳ, việc Hàn Lập lần này đi ra ngoài du ngoạn trong con mắt các tông môn khác cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Dù sao chỉ bằng nỗ lực khổ tu cũng không được, tự nhiên phải đi ra ngoài tìm cơ duyên. Đương nhiên xác suất thành công cũng ít đến thảm hại. Nếu không thì Thiên Nam tam đại tu sĩ cũng sẽ không dừng lại ở Nguyên Anh hậu kỳ mà mấy trăm năm, mà không có một người nào tiến giai lên Hoá Thần kỳ thành công.

Những điều này đối với vài siêu tông môn khác cũng còn thêm những lo lắng khác.

Ngoại trừ hàn Lập đã đi ra ngoài, hiện tại Thiên Nam chỉ còn lại có hai vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Ban đầu vị Cửu Quốc Minh đại trưởng lão Nguỵ Vô Nhai từ hơn một trăm năm trước đã tọa hóa. Nhưng cũng có tin tức Nguỵ Vô Nhai ở chỗ Hoá Ý Môn phong toả trú ngụ, mãi nhiều năm sau mới chính thức truyền ra. Đó cũng là sự kiện kinh thiên động địa của Thiên Nam phát sinh trong nhiều năm qua.

Làm cho Cửu Quốc Minh quả thực rung chuyển một phen, không ít tông môn thế lực cũng thêm một lần nữa phân chia.

Khi Hàn Lập xuất quan nghe được tin tức này thì một phen cảm khái không thôi.

Ngụy Vô Nhai cách cảnh giới Hóa Thần chỉ là kém một bước, chính là vì một bước này thất bại trong gang tấc làm cho con đường tu tiên của lão không thành.

Thật sự là đáng tiếc!

Nhưng kể từ đó, tâm trí của Hàn Lập đối với việc trường sinh càng thêm vài phần

kiên định.

Đối với Hàn Lập mà nói, nếu không có trường sinh thuật, những được mất trước mắt đều như hư ảo khói mây, cho dù có được thần thông dời sông lấp bể thì sao? Kết quả cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.

Kiếp này hắn tuyệt đối không cam lòng như thế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1175 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status