Nghe nói em thích tôi

Chương 224



CHƯƠNG 224

Cô nhớ đến quỹ cho người lính già mà Ninh Chí Khiêm nói, nên nói chuyện này ra để Chu Vũ Thần yên tâm.

“Yên tâm! Chuyện các anh chị làm sao em không yên tâm được chứ?” Chu Vũ Thần cười nói, “Chị giúp em cảm ơn anh ấy nhé, làm phiền anh ấy rồi.”

Thẩm phu nhân lại không biết việc này, kinh ngạc hỏi, “Quỹ cho người lính già là cái gì vậy?”

Nguyễn Lưu Tranh không biết có nên nói không, Chu Vũ Thần lại thản nhiên trả lời, “Mẹ, lúc đó con…sợ mình vào phòng phẫu thuật rồi thì không ra được nữa, nên giao tiền tích góp được cho anh bác sĩ, nhờ anh ấy giúp con thành lập một quỹ cho người lính già ạ…”

Nói xong lại nghịch ngợm le lưỡi, “Mẹ, mẹ yên tâm, con vẫn còn chút tiền, có thể báo hiếu mẹ rồi.”

Thẩm phu nhân mỉm cười vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô ấy, “Đứa con ngốc này, mẹ còn thích chút tiền đấy của con à? Mẹ đang nghĩ, nếu như bây giờ bố con vẫn bình thường, biết được con dâu làm chuyện có ý nghĩa như vậy, không biết sẽ kiêu ngạo bao nhiêu nữa!”

Nguyễn Lưu Tranh nhìn đôi mắt rưng rưng của Thẩm phu nhân và nụ cười khoa trương gần như vặn vẹo của Chu Vũ Thần, trong lòng chua xót không thôi.

Sợ nhất là nhìn thấy biểu cảm như vậy của bệnh nhân, vì để an ủi người bên cạnh mà cố gắng kiên cường, Tiểu Vũ, có thể đừng cười như vậy không? Lúc nào đó thích hợp thì khóc một chút được không?

Trong khoa chưa gọi điện thoại đến, nên cô vẫn ở cùng Chu Vũ Thần, đến khi giúp Thẩm phu nhân đưa Chu Vũ Thần lên xe của Thẩm gia, lúc chạm vào, cảm thấy Chu Vũ Thần đã gầy khô thành que củi, quần áo mặc trên người cô ấy rộng thùng thình đến kỳ quái, cả người chẳng khác gì tờ giấy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi.

Cô không khỏi nghĩ đến bốn chữ: dầu cạn đèn khô.

Cô hận bốn chữ này!

Càng hận bản thân mình đã nghĩ đến bốn chữ này!

Không! Tiểu Vũ không phải bấc đèn của dầu cạn đèn khô! Cô ấy là hoa dành dành trong nắng sớm, trắng nõn, tươi mát, thơm tho!

Cô ấy nhất định có thể chiến thắng bệnh tật! Vượt qua cửa ải này! Nhất định có thể sống đến bạc đầu với Thẩm Quy!

Trước khi đóng cửa, ngón tay gầy khô của Chu Vũ Thần nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói, “Hẹn gặp lại chị.”

Nguyễn Lưu Tranh lắc đầu, “Không được nói gặp lại, không nói gặp lại với bác sĩ!”

“Chị không phải bác sĩ! Là chị em mà!” Chu Vũ Thần cười nói, vẫy vẫy tay, cửa xe đóng lại.

Cô nhìn theo chiếc xe của Thẩm gia rời đi, buồn bã trở về khoa.

“Gặp rồi à? Thế nào rồi?” Ninh Chí Khiêm hỏi cô.

“Nói rồi.” Cô ủ rũ nói.

Anh nhìn cô bất đắc dĩ, “Em nghĩ anh hỏi em cái gì?”

Cô cho rằng anh nói chuyện quỹ dành cho người lính già, vỗ vỗ trán, “Em hồ đồ rồi.” Nói xong lại thở dài.

Anh xoa xoa đầu cô.

“Không biết ở đâu có hoa dành dành.” Cô nhỏ giọng nói.

Anh nhìn cô một cái, không nói gì.

Điện thoại trong khoa vang lên, y tá tới gọi anh, “Chủ nhiệm Ninh, điện thoại.”

“Giường 56 vừa mới tiếp nhận một bệnh nhân mới, em đi kiểm tra xem.” Anh sắp xếp cho cô một công việc, để cô khỏi nghĩ lung tung, sau đó mình thì đi nhận điện thoại.

Người gọi đến là phó viện trưởng, “Tiểu Ninh, viện trưởng gửi một bản fax từ bên Mỹ về, cậu qua đây xem một chút.”

“Vâng.” Anh không nói gì thêm, cúp điện thoại, đi về phía tòa nhà hành chính.

Buổi trưa, nhà họ Ninh.

Ôn Nghi sửa soạn một lượt, dự định ra ngoài.

Mang theo túi xách, vừa ra đến cửa, cửa lại bị mở ra từ bên ngoài, Ninh Thủ Chính đã về.

Bà không nhịn được đỏ viền mắt, có điều, lại điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, khôi phục lại vẻ bình thản, giống như không nhìn thấy Ninh Thủ Chính, đi lướt qua bên cạnh ông, chuẩn bị đẩy cửa ra.

“Ôn Nghi.” Ninh Thủ Chính bắt lấy cánh tay bà.

Ôn Nghi nhàn nhạt, “Có chuyện gì?”

Ninh Thủ Chính dừng lại một chút, “Bà đi đâu?”

“Ra ngoài có chút việc.” Tiếp tục giọng điệu nhàn nhạt.

Ninh Thủ Chính lại nắm tay bà không buông.

“Có chuyện gì thì nói nhanh lên, đừng làm lỡ việc của tôi.” Ôn Nghi nhíu mày.

Ninh Thủ Chính lưỡng lự một hồi, không nói được nên lời, cuối cùng buông tay bà ra, nhìn bà đi ra khỏi cửa, quần áo vừa vặn, chỉ là thoạt nhìn gầy hơn trước kia một chút.

Ông bất đắc dĩ đi vào trong, cơm trưa đã bày trên bàn, dì giúp việc gọi ông, “Ninh tiên sinh có thể ăn cơm rồi.”

“Phu nhân đã ăn chưa?” Ông thấy đồ ăn này cũng không có dấu hiệu đã được động vào.

“Ăn rồi ạ.” Người giúp việc đáp.

“Đây là dáng vẻ của ăn rồi?” Ông chỉ chỉ mấy món ăn còn nguyên vẹn.

Người giúp việc vội nói, “Từ sau trận ốm lần trước phu nhân đều ăn cháo với rau dưa, mấy cái này bà ấy không ăn ạ.”

Ninh Thủ Chính không nói gì nữa, đi lên lầu.

Ôn Nghi đi ra ngoài hai ba tiếng đồng hồ vẫn chưa về, Ninh Thủ Chính gọi điện thoại nhưng bà không nghe, gọi cho tài xế thì có người nhận.

“Phu nhân ở đâu?” Ông hỏi tài xế.

“Dạ?” Tài xế bối rối.

“Tôi hỏi cậu phu nhân ở đâu?”

“Tôi…tôi không biết ạ….” Tài xế trả lời ấp a ấp úng.

“Không biết? Cậu không đi cùng phu nhân?” Ninh Thủ Chính cao giọng.

“Không ạ! Phu nhân không bảo tôi đưa bà ấy đi, nói tự lái xe.”

Ninh Thủ Chính tức giận nói, “Tôi thấy cậu không muốn làm nữa rồi đấy!”

“Tiên sinh, tôi…” Tài xế còn chưa nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.

Tài xế có chút hoảng sợ, mau chóng gọi điện thoại cho Ôn Nghi, nhưng cũng luôn không có ai nhận.

Anh ta vẫn kiên nhẫn không ngừng gọi, rốt cuộc cũng gọi được, vừa mở miệng đã hỏi, “Phu nhân, bà ở đâu vậy? Tiên sinh tìm bà!”

“Bảo tiên sinh chiều nay đi đón Ninh Tưởng, tôi có việc.”

Vừa nói xong câu này, điện thoại lại bị cúp.

Tài xế há miệng, lời muốn nõi vẫn chưa thể nói ra khỏi miệng.

Anh ta chỉ có thể gọi lại cho Ninh Thủ Chính, chuyển lời của Ôn Nghi cho ông, kết quả lại bị Ninh Thủ Chính trách mắng một hồi, “Gọi được còn không hỏi bà ấy ở đâu à?”

Tài xế á khẩu không nói được gì nữa.

Lúc Ninh Chí Khiêm tan làm về nhà đã là hơn bảy giờ tối, vừa về đã thấy cảnh tượng như vậy, Ninh Tưởng viết chữ ở một bên, Ninh Thủ Chính đen mặt ngồi trong phòng khách, vừa thấy anh về, Ninh Tưởng đã rụt rè chạy qua, nhẹ giọng gọi, “Bố.”

“Sao thế?” Cảnh tượng này vừa nhìn đã thấy sai sai, “Bà nội đâu?”

Ninh Tưởng lắc đầu, “Con không biết, không thấy bà nội đâu, là ông nội đón con về.”

“…” Anh bỗng nhiên nhớ đến lời nói tôi qua, trong lòng chấn động, có điều không dám để lộ ra điều gì trước mặt Ninh Tưởng, chỉ bình tĩnh gọi người giúp việc đến, “Tắm rửa cho Ninh Tưởng đi, tắm xong thì đi ngủ.”

“Vâng.” Người giúp việc dắt Ninh Tưởng đi.

“Ninh Tưởng, bố ra ngoài đón bà nội, con ở nhà ngoan một chút.” Anh dặn dò một câu, lập tức lại ra ngoài cửa.

“Anh đi đâu?” Ninh Thủ Chính đứng dậy, vội hỏi.

Bước chân đi ra ngoài của anh dừng lại, hạ thấp giọng, kiềm chế lại sự phẫn nộ của mình, “Tối qua mẹ tôi nói, trên đời này không có gì khiến bà ấy bận lòng nữa.”

“….” Ninh Thủ Chính hoảng hốt.

Hai bố con gần như đồng thời xông ra ngoài cửa, mỗi người một xe, mỗi người chia nhau bắt đầu tìm kiếm không mục đích.

Ninh Chí Khiêm tìm đến gần nửa đêm, cũng không tìm thấy người, gọi điện thoại, bên kia Ôn Nghi đã tắt máy.

Điện thoại trong nhà, anh cũng gọi vô số lần, người giúp việc luôn nói cho anh biết, chưa về….

Anh lại cầm điện thoại lên, lại gọi điện về nhà lần nữa, lần này, anh còn chưa nói gì, người giúp việc đã nói luôn, “Bác sĩ Ninh, phu nhân về rồi.”

“…” Anh thở phào một hơi dài, lái xe về.

Về đến nhà, Ninh Thủ Chính còn chưa về, có lẽ cũng không có ai báo cho ông ấy người đã về, anh đi thẳng đến phòng Ôn Nghi, cửa đang đóng, anh gõ cửa một cái, “Mẹ, là con, mẹ ngủ chưa?”

Cửa mở ra, Ôn Nghi còn chưa tháo đồ trang sức, nghĩ đến cũng là vừa về chưa lâu.

“Mẹ, mẹ đi đâu thế, làm bọn con sợ hết hồn.” Anh đứng ở cửa hỏi.

Ôn Nghi ngồi xuống trước gương trang điểm, tháo tóc, “Không đi đâu, đi đón Tiểu Tưởng về thôi.”

“Vậy mà phải đi lâu như vậy ạ?”

Ôn Nghi nhẹ giọng nói, “Hẹn đánh bài với mấy người bạn.”

Tim anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, có thể đánh bài tiêu khiển một chút cũng tốt, mấy người phụ nữ còn có thể nói chuyện, tốt hơn so với ở nhà buồn bực, “Gọi điện thoại cho mẹ mẹ cũng chẳng nghe.”

“Bị thua thì làm gì có tâm trạng nghe điện thoại?”

“…” Anh bật cười, đây đương nhiên là mượn cớ, có điều, người về là được rồi, “Vậy mẹ nghỉ ngơi đi, con không quấy rầy mẹ nữa.”

“Đi đi, con cũng ngủ sớm chút.” Ôn Nghi nói.

Ninh Thủ Chính về muộn hơn Ninh Chí Khiêm nửa tiếng, cũng biết tin Ôn Nghi đã về, nên về nhà liền đến thẳng phòng ngủ, mở cửa mới phát hiện cửa khóa bên trong.

Ông gõ cửa, “Ôn Nghi.”

Không ai trả lời.

“Ôn Nghi?” Vẫn không trả lời.

Ông đập cửa bùm bụp, “Ôn Nghi, tôi biết bà chưa ngủ! Tôi nhìn thấy đèn phòng bà vẫn sáng ở bên ngoài!”

Cuối cùng cửa cũng được mở ra từ bên trong, quả thực Ôn Nghi chưa ngủ, đã tháo trang sức, tóc cũng buông xuoongs, sắc mặt vẫn tiều tụy như vậy, khác hẳn với người ra ngoài lúc chiều.

“Còn để cho ai ngủ không?” Bà lạnh mặt hỏi.

Ông chống tay lên cánh cửa, thở phào, “Làm tôi sợ muốn chết.”

“Tôi không phải ma nữ? Có gì đáng sợ?” Bà cười giễu cợt, “Ông sợ ai đến tìm ông sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 402 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status