Muốn cả thế giới biết anh yêu em

Chương 60: Đêm Xuân Mộng Mị (H)


Tại căn phòng nào đó, trên trong gần như là một trận chiến kịch liệt giữa hai cô gái xinh đẹp động lòng người

Ai biết được bên ngoài là cả một bầu không khí u ám đến đáng sợ. Người của Ngụy gia cũng không chút kiên dè mà xông lên tìm kiếm Diệp Vô Tâm

...

"Diệp tỷ tỷ đừng chạy, ngoan ngoãn một chút" Gương mặt đỏ bừng bừng của Tống Tiểu Tình nở đầy những nụ cười xấu xa, loại xuân dược biến thái này phát huy là khiến cô không phân biệt được đối phương là ai, là người nào, chỉ cần nhìn thôi liền lập tức muốn "thịt" ngay

Tống Tiểu Tình với Diệp Vô Tâm đã giao đấu hai hiệp rồi nhưng không biết có phải do tác dụng của loại xuân dược này hay không mà Tiểu Tình có sức lực mạnh hơn bình thường, cũng "trâu" hơn bình thường. Đánh mãi không biết mệt vì thế Diệp Vô Tâm phải vừa đánh vừa chạy để giữ hơi sức

"Cô nhìn cho kỹ đi, tôi với cô..." Miệng chưa nói hết câu thì váy của Diệp Vô Tâm đã bị Tiểu Tình ngang nhiên xé mất một phần vải

"Khốn kiếp" Diệp Vô Tâm nhíu chặt đôi lông mày diễm lệ, cô nắm vai áo của Tiểu Tình đẩy ra nhưng không ngờ lực nhào đến của Tiểu Tình quá mạnh, cứ thế tạo ra một lực đối lập giữa hai con người, lớp vải ở vị trái vai của Tiểu Tình không cánh mà bay, để lộ bờ vai trắng nõn nà gợi cảm của cô

Diệp Vô Tâm nhìn vào có chút xíu bối rối. Cô vốn có ý định đánh ngất Tiểu Tình để cho tâm bình khí hòa một chút, nhưng cô càng không ngờ được loại xuân dược này có khả năng kích thích khả năng chiến đấu tìm ẩn ở mỗi con người, sự tiếp cận đối với Tiểu Tình vốn đã rất khó khăn

Tiểu Tình có trớn thuận thế nên nhào lên đẩy Diệp Vô Tâm ngã xuống giường, cả hai lăn mấy vòng trên chiếc giường rộng lớn

Tống Tiểu Tình không khác gì bị ma nhập, đè Diệp Vô Tâm dưới thân mình, cưỡng chế mà hôn cô, Diệp Vô Tâm quay mặt sang phía khác để né tránh thì nụ hôn của Tiểu Tình lại đặt đúng lên gò má của Diệp Vô Tâm, đôi môi xinh đẹp cùng màu son quyến rũ in hẳn lên mặt của cô để lại một dấu ấn ấn tượng đầy mờ ám

"Cái con bé này, tôi không muốn giao lần đầu tiên của mình vào tay cô..." Diệp Vô Tâm đạp Tiểu Tình sang một bên, lộn người ra ngoài để tẩu thoát, cô chạy đến cửa mới sực nhớ ra khi nãy vào đây không cần mật mã nhưng mà một khi cửa khép chặt lại thì phải dùng mật mã để mở ra

Điện thoại của Diệp Vô Tâm rơi trên giường vì vừa đánh nhau, cô tiến đến lấy thì Tiểu Tình có lẽ nhìn ra được ý đồ của cô.

Tiểu Tình nhanh tay hơn nên đã sớm đoạt lấy điện thoại của Diệp Vô Tâm, cô mỉm cười nham hiểm đến đáng sợ, nhưng đây là nụ cười nửa đẹp nửa mê người. Diệp Vô Tâm có chút rùng mình, đứng ở xa đưa tay ra

"Muốn gì đây. Trả cho tôi"

"Không trả"

"Trả đây"

"Qua đây mà lấy"

"Không qua" Diệp Vô Tâm kiên quyết

Mặt Tiểu Tình dửng dưng đầy ý niệm bất lương "Thế thì chịu rồi" Vừa dứt lời, cô tiện tay ném điện thoại của Diệp Vô Tâm ra ngoài lối ra ban công, đây là tầng 15, bên ngoài không khác gì một vực sâu, điện thoại rơi xuống chắc chắn không vớt được xương

Diệp Vô Tâm bất chấp phóng theo chợp lấy điện thoại như thể cứu lấy một mạng người từ cõi địa ngục, tay của cô vừa giữ được điện thoại, cô mới phát hiện bản thân đang đứng lơ lửng trên cao, phía dưới là Tiểu Tình đang kéo chân cô ghì chặt lại.

"Á..."

Trọng lực không cho phép điều đó, hai người lại một nữa ngã nhào lên nhau, lại lăn mấy vòng trên chiếc giường lớn

Bên ngoài cửa có tiếng đập phá đùng đùng. Diệp Vô Tâm càng đẩy Tiểu Tình thì lại càng bị cô ấy xiết chặt, cả hai ôm nhau trên giường trong tư thế đầy ám muội

Trong lúc giằng co, váy của cả hai người vô tình rách thêm vài chỗ, bây giờ thứ họ mặc trên người không phải là váy nữa mà là một tấm vải rách không hoàn chỉnh nổi chỗ nào.

Cánh cửa phòng bị Phó Quân Hạo đạp đổ, anh là người xông vào trước tiên, theo sau đó là Vương Minh Hàn cả hai đứng ngây người trước một màn cảnh tượng không được báo trước này.

Diệp Vô Tâm và Tống Tiểu Tình đồng loạt nhìn về phía cửa.

Chẳng khác nào là cảnh tượng bắt gian tại giường

Diệp Vô Tâm trông thấy sắc mặt của Phó Quân Hạo tin chắc mọi việc cô suy đoán là không sai, anh ta lo lắng nên cuống cuồng tìm kiếm Tiểu Tình, không ngờ trước mắt anh ta lại là cảnh tượng không tưởng như thế này

Có chút sốc tâm lý nhỉ

Diệp Vô Tâm cứng đờ cả người, muốn nói gì đó nhưng không ngờ đến giờ phút này Tống Tiểu Tình vẫn không tha cho cô

Tư thế này là Tiểu Tình nằm phía dưới cô, nửa phía dưới hai người họ phủ một lớp chăn trắng muốt.

Tiểu Tình nhuốm người dậy đồng thời kéo gáy Diệp Vô Tâm đè xuống, không gấp gáp mà cô thản nhiên như không có người, cứ vậy mà hôn Diệp Vô Tâm

"Chụt" Càng không thể diễn tả nổi cảm xúc của Diệp Vô Tâm bây giờ đang hỗn loạn ra sao? Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn Tiểu Tình rồi lại nhìn Phó Quân Hạo. Chỉ riêng Tống Tiểu Tình là không biết trời đất gì cứ nằm ra đó mà cười ngặt ngoẻo

Phó Quân Hạo đứng chôn chân tại chỗ, anh trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng phát ra một luồng điện khó chịu vô cùng

Đúng lúc đó Ngụy Hồng cũng vừa kịp lúc bước vào, chứng kiến một màn xuân mộng động lòng người giữa hai cô gái kiều diễm thoát tục

Phó Quân Hạo "..." Mặt đen như lọ nồi

Vương Minh Hàn "..." Nhường lại một người có được không?

Ngụy Hồng "..." Đại sát thủ thanh xuân thuần khiết của ta

Diệp Vô Tâm đáng thương kéo chăn cuộn tròn che kín người lại, Phó Quân Hạo phản ứng nhanh cởi áo khoác ngoài ra phủ lên người Tiểu Tình

"Cô ấy bị trúng xuân dược" Diệp Vô Tâm cố gắng giải thích mong mọi chuyện không đi quá xa trí tưởng tượng của những người chứng kiến ở đây

Phó Quân Hạo giận dữ quát lên "Ra ngoài"

Diệp Vô Tâm cau mày muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vương Minh Hàn dặn dò thuộc hạ chuẩn bị quần áo mới cho hai người họ.

Mọi chuyện nằm ngoài dự tính, nhưng ít ra thấy tình hình này đã ổn hơn rất nhiều

Diệp Vô Tâm quấn chăn trên người cùng Vương Minh Hàn và Ngụy gia quay trở ra.

Bây giờ trong phòng chỉ còn Phó Quân Hạo và Tống Tiểu Tình

Cánh cửa phòng khép lại là lúc anh đặt nụ hôn lên môi Tiểu Tình. Cô vốn ngửi thấy mùi vị quen thuộc của anh nên động tác có chút phối hợp.

Phó Quân Hạo nâng cằm cô lên, anh viền ngón tay theo đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô.

"Nơi đây chỉ được phép có hương vị của anh, không kẻ nào được động vào"

Chửi xéo Diệp Vô Tâm đó!

Không cần biết người đàn ông phía trên thâm tình đến mức nào, không quan trọng anh đang làm gì. Tiểu Tình bị tác dụng của loại xuân dược kia mà không ngừng sờ soạn khắp người anh

Nhận thấy cô gái của mình mất đi lý trí, anh không chịu được mà nhíu mày, tháo caravat ra túm hai cổ tay của cô trói chặt lại

Tiểu Tình giẫy giụa kêu lên "Á...đau"

Chỉ cần cô vừa kêu thì Phó Quân Hạo đã không đành lòng mà nhẹ tay, nới lỏng dây ra một chút

Anh bế cô lên bước vào phòng tắm, bên trong phòng tắm là một bồn tắm xa hoa rộng lớn, gần như là một bể bơi cho hai người mặc sức tắm uyên ương

Anh ném Tiểu Tình xuống bồn tắm rộng lớn, anh biết khống chế lực đạo nên chắc chắn không khiến cô bị thương

Nước lạnh thi nhau đổ xuống người của Tiểu Tình. Phó Quân Hạo cởi bỏ bộ âu phục lịch lãm trên người, cư nhiên mà bước vào bồn tắm

Phó Quân Hạo mạnh tay xé bỏ luôn bộ váy rách trên người Tiểu Tình, hiện giờ cô chỉ có đúng đôi mảnh vải che thân

Anh choàng tay ôm lấy cô vào lòng như chẳng khác nào ôm lấy một báu vật trân quý nhất trên đời.

Phó Quân Hạo anh biết trên đời này anh có thể mất đi bất kỳ thứ gì nhưng không thể mất cô. Thời điểm anh đứng trong sảnh lớn khách sạn Nhiếp, không nhìn thấy bóng dáng của cô ở đâu cả. Thời điểm đó anh thật sự vô cùng kinh hãi, bên ngoài thì chật kín người của Ngụy gia, bên trong Tiểu Tình lại biến mất, mọi thứ đối với anh lúc ấy chính là một sự chấn động mạnh.

Hôm nay anh gần như phát điên, từ lúc anh leo lên chức vị tổng tài Phó thị, anh đã học được cách làm sao để khống chế cảm xúc ở một con người, quả thật từ cử chỉ, dáng đi, giọng nói, hành động nhỏ của anh đều mang một khí chất điềm đạm lạnh lùng.

Đến khi nghe tin mà mọi người báo lại đã nhìn thấy cô bị một người đàn ông lạ mặt đưa đi, anh đúng thật là không còn kìm chế nổi nữa, nếu hôm nay cô đột nhiên biến mất, tầng lầu của Windsor không tìm được cô, có lẽ anh sẽ cho người san bằng cái khách sạn này để tìm cho bằng được cô

Ở dưới dòng nước lạnh giá, Tiểu Tình cảm giác cái lạnh này gần như dập tắt ngọn lửa vừa nãy vẫn nghịch ngợm đốt cháy trong cơ thể cô, dòng nước lạnh giá gần như khiến cô muốn rét run nhưng đột nhiên một hơi ấm quen thuộc bao trùm lấy cô như thể muốn mang cô hòa nhập vào cơ thể.

Hơi ấm quen thuộc dần dần xâm chiếm lấy tâm trí cô rồi như thật như ảo, một đôi môi bất ngờ phủ kín lên cánh môi anh đào xinh đẹp của cô khiến cô vô ý là run lên

"Lạnh à" Giọng nói quen thuộc này phát ra khiến Tiểu Tình có ý thức hẳn, cô ngước đôi mắt ưng ửng đỏ lên nhìn người đàn ông đang ôm mình

Không thể nói gì hơn, cô chỉ có thể chậm rãi mà gật đầu

Không biết tại sao nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, nỗi sợ khi bị Windsor đưa đi lại đột ngột ùa vào tâm trí của cô khiến cô không cầm lòng được mà cắn chặt phiến môi của mình đến chảy máu. Hai giọt lệ từ khóe mắt không nghe lời cứ mặc nhiên lăn dài xuống cằm cô rồi vô ý hòa vào dòng nước thấp lưng lửng chỉ đủ che lấp nửa thân người

Phó Quân Hạo nâng cằm cô ngước lên nhìn mình, đôi lông mày thanh tú không khỏi nhíu chặt lại vì nhìn thấy hai dòng nước mắt của cô. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc, cõi lòng của anh chua xót tột độ, quá bi thương, quá chấn động. Anh biết sợ rồi, anh sợ những lúc như thế này, anh sợ mình không đủ vững vàng để cô an tâm dựa dẫm

Phó Quân Hạo nhẹ nhàng vuốt đi những giọt nước mắt lả chả rơi của cô. Anh không biết lúc đó cô đã trải qua những gì? Anh càng không dám tưởng tượng, anh sợ mình sẽ không có cách nào chịu đựng nổi

"Tình, đừng khóc" Ngữ khí dịu dàng của anh khiến trái tim cô đập loạn xạ, sự thật chính là cô đã cố gắng lắm...

Lúc bị Windsor đưa vào phòng, thời khắc cô bị đặt trên chiếc giường rộng lớn của hắn, cô gần như tuyệt vọng, nỗi sợ dần lấn áp hết suy nghĩ của cô, tay chân không một chút sức lực để động đậy, cô gần như nhìn ra thảm cảnh của mình ngay sau đó. Cô chỉ có đúng một hy vọng chính là có người phát hiện và đến đưa cô đi, người cô hy vọng nhìn thấy nhất chính là anh.

Từng cử chỉ của anh rất nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức sợ chạm vào có thể khiến cô đau đớn.

Đây là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối cùng anh giao an nguy của cô vào tay người khác.

Phó Quân Hạo dịu dàng hôn cô, máu tươi từ phiến môi sớm đã bị cô cắn nát lan vào trong miệng của anh. Nửa cơ thể bên dưới của cả hai đều chìm trong dòng nước lạnh, hai dòng nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi xuống mặc dù đã đắm chìm trong nụ hôn tình của anh. Mặt nước phản chiếu hình ảnh đôi nam nữ tựa như mơ hồ, đắm say ngọt ngào bên nhau. Mái tóc ướt sũng cũng không khiến họ bớt xinh đẹp phần nào, ngược lại càng tôn thêm một cảnh tượng quyến luyến, thâm trầm đầy dụ hoặc.

Ánh trăng tròn vành vạnh bên ngoài cửa kính gần như say đắm mà ngắm nhìn đôi nam nữ ngọt ngào bên nhau.

...

Trên chiếc giường rộng lớn, một đôi nam nữ bên nhau thân mật không rời. Phó Quân Hạo từ tốn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên nốt ruồi dưới mắt của Tiểu Tình. Sau đó phủ một nụ hôn lên đôi môi quyến rũ chết người của cô, chiếc lưỡi nóng bỏng không ngại ngùng mà tiến vào khoang miệng quấn lấy lưỡi cô như thể muốn nuốt chuẩn vào người.

Ngay sau đó, nụ hôn của anh một đường thẳng đi xuống bên dưới, da thịt trắng nõn nà của cô đã nở rộ những đóa mai hồng. Anh dời nụ hôn xuống chiếc đùi thon của cô, phút chốc anh có thể cảm giác được cơ thể cô run rẩy không thôi

"Quân Hạo..." Cô không biết nói gì, chỉ biết gọi tên anh, giọng nói nỉ non gợi lên khát vọng nồng cháy của anh.

Lửa tình của Phó Quân Hạo cháy lên hừng hực, đôi mắt không khỏi mê luyến mà nhìn chầm chầm vào nơi tư mật của cô, Tiểu Tình cảm giác được ánh nhìn của ai kia nên không khỏi thẹn thùng xấu hổ.

Trời sinh con gái vốn dĩ da mặt mỏng, không phải thể loại mặt dày như ai kia. Anh rất từ tốn, rất chậm rãi hôn vào nơi tư mật của cô.

Tiểu Tình thật sự không chịu đựng được hành động ma mị của anh, không thể kìm chế nổi nữa mà khẽ rên lên "A...Quân Hạo...đừng"

Tiếng rên khẽ thoát ra từ miệng cô đã phá vỡ bức tường anh tự dựng lên để kìm chế bản năng nguyên thủy của đàn ông. Lần này hoàn toàn sụp đổ.

Tạo hóa sinh ra con người có một quy luật vô hình giữa nam và nữ. Đàn ông vốn cứng rắn như bàn thạch, còn phụ nữ lại mềm mại, thuần khiết như dòng suối. Khi âm dương hòa hợp cũng là lúc tạo hóa hình thành

"Tình...nói yêu anh" Môi của Phó Quân Hạo vừa trêu chọc cơ thể đang xôn xao của cô vừa như ra lệnh cho cô

Phó Quân Hạo trườn trên người cô, gần như toàn cơ thể cô bị anh hôn kín cả người. Anh ngậm lấy nụ hoa hồng hồng trên ngực đang vì sự nghịch ngợm của anh mà không ngừng căn cứng.

Tống Tiểu Tình cắn môi đến thế nhưng cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà nói ra, cơ thể rắn chắc của anh khơi gợi nên sự ham muốn, khiến cô phải vô thức mà dán sát vào, giọng cô run run phát ra, nói như khóc

"Em yêu anh...Quân Hạo...em yêu anh"

Lời nói yêu xuất phát từ đáy lòng của cô làm tan chảy lòng Phó Quân Hạo. Đúng, đây là lần đầu tiên chính miệng cô thừa nhận "Cô yêu anh"

Cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa mà cúi người xuống, cố nén dục vọng muốn xuyên qua mới sâu nhất của cơ thể cô. Anh cố gắng không dùng sức, mang theo sự nhẹ nhàng mà tiến vào bên trong cô

Tống Tiểu Tình không chịu nổi mà bật người ngồi dậy

"Ưm...đau" Tiếng kêu đau của cô muốn xé nát cõi lòng của anh khiến anh không dám cử động thêm một chút nào nữa

Cảm giác được sự lắng động của anh, Tống Tiểu Tình gượng nở lấy một nụ cười rồi hôn anh, ý tứ thể hiện chính là sự cho phép

Sự chật khít của cô khiến anh thỏa mãn vô cùng, một loại cảm giác mà cả hai người chưa bao giờ có được.

Phó Quân Hạo sợ cô lại đau nên đã liên tục hôn lấy, đôi bàn tay của cả hai đan vào nhau, vật nam tính của anh vẫn nhẹ nhàng tiến vào cho đến khi anh cảm giác thấy một dị vật ngăn cản, anh hơi nhíu mày nhưng vẫn thuận thế mà đâm sâu vào...

"A" Tiếng kêu của cô có chút thống khổ, anh đã thật cố gắng rất nhẹ nhàng nhưng vì đây chính là thử thách mà mỗi cô gái phải vượt qua để trở thành đàn bà, không ai có thể chịu thay được cảm giác này

Chỉ trách thân thể cô quá nhạy, chính vì vậy cứ bó chặt lấy anh. Mùi máu tươi dần tản ra trong bầu không khí

Cô nằm dưới thân của anh không khỏi yêu kiều mà chuyển động, khuôn miệng xinh đẹp không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mê hoặc lòng người khiến anh vô cùng kích động

Đầu móng tay nhọn của cô bấu vào cơ thể của anh càng khiến đầu óc anh thêm điên cuồng.

Đêm nay, anh thật sự đã có được cô. Mọi thứ của cô đều thuộc về anh.

Trải qua một đêm xuân bên nhau, Tống Tiểu Tình mệt lả người, cô nằm trọn trong lòng người đàn ông đấy. Cô đã thật sự giao phó cuộc đời mình cho anh

Trải qua lần đầu tiên, cô có một cảm giác gì đó rất kỳ lạ.

Tuyệt vời!

Tiểu Tình ngước mắt dời tầm nhìn vào gương mặt cương nghị của anh, cô không khỏi hạnh phúc mà hôn trộm anh một cái

Phó Quân Hạo bất ngờ mở mắt nhìn Tiểu Tình, cô thẹn đến đỏ mặt mà vùi đầu vào lòng ngực anh

"Anh nhìn thấy rồi" Phó Quân Hạo cười nói như đang châm chọc cô

"Thấy gì chứ?" Tiểu Tình miệng thì trả lời nhưng không dám nhìn anh, rõ ràng là chột dạ

"Thấy tất cả mọi thứ" Phó Quân Hạo lãnh đạm nói ra câu nói đầy mờ ám này khiến Tiểu Tình ngượng đến mức nghĩ lung tung lên

"Đồ cầm thú, háo sắc, đê tiện, hạ lưu" Cô tiện miệng mắng một hơi nhưng không biết Phó Quân Hạo lại vui đến mức độ nào

Tiểu Tình dưới lớp chăn ấm, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh. Cô lại phát hiện một điều, dường như cái thứ khi nảy vừa đâm cô không chịu nằm im lại bắt đầu giở trò

Tiểu Tình cảm giác được nhờ cự ly gần gũi của anh

"Khụ...khụ..." Tiểu Tình giả vờ ho hen vài tiếng, nhích người ra xa xa một chút

Còn tính chạy...

Phó Quân Hạo nhếch mép cười xấu xa "Lại đây"

"Không"

Phó Quân Hạo gật gật đầu mỉm cười, dửng dưng lại nhích người theo cô. Động tác không nhanh không chậm, vừa kịp lúc kéo cô nằm dưới thân

Đến khi trời gần sáng, Phó Quân Hạo mới tha cho cô, toàn thân cô mỏi nhừ, khung xương như thể bị gãy ra thành nhiều khúc

Tiểu Tình thức dậy không nhìn thấy Phó Quân Hạo đâu, cô với lấy bộ áo ngủ nằm lơ đãng trên giường tiện tay mặc vào.

"Cái tên cầm thú này cứ thích hành hạ mình"

Tiểu Tình bậm môi nhân lúc Phó Quân Hạo không ở đây mà chửi bừa một câu.

Cô muốn rời khỏi giường để đi vào phòng tắm, không ngờ vừa đặt chân xuống sàn thì hai chân vô lực không chống đỡ được mềm nhũn mà ngã sụm xuống, một trận đau truyền xuống khắp thân

"A" May mắn là bên dưới có lót một tấm thảm lớn, nếu không sẽ đau chết mất

Cô vô thức nhìn xuống chân, đùi đặt kín những vết hôn, chúng như muốn thi triển cho cô nhìn thấy, cứ thế mà lộ rõ ra ngoài. Cô không khỏi nhíu mày

Vừa lúc đó Phó Quân Hạo bước vào nhìn thấy cô ngã sụm trên mặt đất, anh chạy đến cẩn thận bế cô lên rồi nhẹ nhàng đặt lên giường

"Xuống giường làm gì, còn sớm nên ngủ thêm một chút"

"Em muốn đi tắm" Nhưng cô lại không ngờ bản thân không chịu nổi trận hành hạ đêm qua của anh, vô duyên vô cớ mà ngã xuống như vậy

"Được rồi, để anh chuẩn bị nước ấm, trời rất lạnh, đừng xuống giường"

Phó Quân Hạo rất quan tâm cô, từng li từng tí dặn dò, thật ra khi nãy anh xuống dưới dặn đầu bếp làm vài món thanh đạm cho cô, anh vốn muốn đích thân chuẩn bị nhưng lại sợ cô thức dậy mà không nhìn thấy anh sẽ càng trở nên lo lắng, anh không đành lòng

Phó Quân Hạo đi vừa đi khuất, Tiểu Tình liếc thấy trên giường còn lưu lại một vết máu, cô giật mình kéo tấm chăn che phủ lại. Vừa quay mặt sang đã nhìn thấy Phó Quân Hạo đứng tựa người trước cửa phòng tắm nhìn cô.

Tống Tiểu Tình cứng đờ người. Đôi mắt cô có chút tránh né như vừa phạm tội.

Để bị bắt gặp

Thật ra không cần cô che giấu đâu, sáng thức dậy sớm, anh đã nhìn thấy vết máu ấy rồi. Đến tận bây giờ cô mới che lại có phải quá muộn hay không?

Phó Quân Hạo bước đến bế cô lên dịu dàng đặt cô vào bồn tắm

Tiểu Tình cứ thẹn như vậy "Anh ra ngoài đi, em tự làm được"

"Ừm...vậy anh đi chuẩn bị đồ sạch cho em"

Phó Quân Hạo tức tốc chạy ra ngoài đến một cửa hàng gần nhất mua một bộ váy cho cô, mắt thẩm mỹ của anh khá cao nên việc lựa chọn kiểu hay màu sắc cũng không làm khó được anh

Trở về khách sạn Nhiếp, Tiểu Tình mặc bộ váy của anh mua thật sự rất vừa, dáng người vốn đẹp của cô với chiếc váy này càng thêm xinh xắn bội phần

Tiểu Tình không khỏi hài lòng mà luôn miệng khen

"Thật sự là quá vừa với em, làm sao anh biết mà chọn mua vậy"

"Anh cảm nhận bằng tay"

Tiểu Tình vừa nghe xong hai má lại ửng hồng, ý tứ chính là cảm nhận ba vòng của cô bằng tay rồi lại đi lựa quần áo cho cô

"Đáng ghét" Nói rồi cô mặc nhiên mở cửa phòng mà bỏ ra ngoài. Phó Quân Hạo cong miệng cười hạnh phúc, lập tức theo chân cô xuống bên dưới phòng ăn

...

Vương Minh Hàn ngồi sẵn bên dưới, đây là phòng ăn riêng biệt của anh ta. Khổ thân anh cứ ngồi đợi hai người họ dây dưa trên phòng, chờ đợi mòn mỏi, đói đến mức bao tử kêu gào

Vừa nhìn thấy bóng dáng cả hai đi xuống, Vương Minh Hàn liền mở kim khẩu tỏ ý châm chọc

"Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng"

Tiểu Tình và Phó Quân Hạo không hẹn mà hợp nhau, bỏ mặc Vương Minh Hàn nói bóng gió, hai người thản nhiên ngồi vào bàn ăn.

"Em ăn cá hấp đi...rất tốt cho sức khỏe của em"

"Em ghét ăn cá, rất nhiều xương"

"Anh đã lựa xương ra hết rồi, cứ việc ăn đi"

"Dạ, được"

Vương Minh Hàn nuốt không trôi, nhìn hai người cứ tình chàng ý thiếp, mặn nồng như vậy khiến anh phải vươn cờ trắng chào thua

Mãi một lúc Tiểu Tình mới sực nhớ tới Diệp Vô Tâm, cô mới liếc mắt sang hỏi Vương Minh Hàn

"Phải rồi...Diệp Vô Tâm đâu? Vương lão đại, anh có thấy chị ấy không?"

"Chết rồi" Phó Quân Hạo lạnh lùng phán ra một câu khiến Tiểu Tình chấn động

"Gì chứ?" Tiểu Tình không tin

Vương Minh Hàn như châm dầu vào lửa "Bị tiểu tử họ Phó ném xuống biển cho cá mập ăn rồi"

Tiểu Tình liếc mắt nhìn Vương Minh Hàn để xác nhận mức độ tin cậy của anh ta, sau đó lại nhìn sang Phó Quân Hạo để tìm kết quả

Thấy vẻ mặt thản nhiên của Phó Quân Hạo, Tiểu Tình có chút giận mà quát lên với Vương Minh Hàn "Vương lão đại, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Cô còn hỏi?" Vương Minh Hàn nghiêm mặt hỏi lại

"Tôi....thì sao?"

"Tối qua, cô đã làm gì không nhớ sao?"

"Nói chuyện mà cứ ấp ấp mở mở như vậy ai mà chịu được. Tối qua tôi có làm gì đâu? Tôi chỉ..." Nói đến đây đột nhiên Tiểu Tình có chút mơ hồ, cô nhớ được việc Diệp Vô Tâm đuổi hai người lạ mặt ra khỏi phòng, sau đó...sau đó cô cảm thấy cơ thể rất nóng, rất muốn làm gì đó....

"Tôi hôn cô ấy" Tiểu Tình nhớ ra kinh hoảng mà nói lên, vừa dứt tiếng đã đưa tay lên tự che lấy miệng mình mà nhìn Phó Quân Hạo, mặt anh rất thản nhiên không một chút biến sắc, tựa như mặt hồ lắng động

Cảm thấy một hơi lạnh tỏa ra ngay bên cạnh, Tiểu Tình cảm thấy run sợ một chút, đôi tay cầm đũa cũng sắp không trụ vững nữa

Cô hướng mắt nhìn Vương Minh Hàn lộ vẻ cầu cứu. Anh ta lại dửng dưng như không biết gì, thoáng cái lại cầm đũa lên lùa hết thức ăn từ trong bát vào miệng

"Ăn sáng...ăn sáng đi...đói quá"

Tiểu Tình trừng mắt nhìn phản ứng của anh ta, vẻ mặt thê thảm chưa từng có.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status