Manh sư tại thượng

Chương 7


Edit: Sênh Mai

Đích thân hắn luyện chế, trước mắt chỉ thành công duy nhất được một viên Trú Nhan đan, không biết sư phụ có ghét bỏ hay không?

Sau khi tu luyện đến Nguyên Anh mặc dù có thể tái tạo hình thể, nhưng dung nhan vẫn sẽ chậm chậm già đi, muốn duy trì không đổi, trừ khi dùng Trú Nhan đan, hoặc dùng linh lực để duy trì nhưng về sau đối với thân thể cũng là một loại hao tổn, cho nên, sư phụ hẳn là... Nhận phần lễ vật này của hắn chứ?

"Ngươi ngẩn người cái gì vậy?"

Nguyên Sơ đột nhiên nhảy đến trước mặt hắn, Linh Điệp trước đó chơi đùa vội vàng bay lên, lấy lòng bay quanh nàng hai vòng mới bay đi, nàng đứng giữa muôn vàn linh dược, bách hoa cùng bướm vây xung quanh giống như một Hoa tiên tử nho nhỏ, tinh thần phấn khởi và tràn đầy sức sống!

Trên mặt Dạ Trầm Uyên đột nhiên xuất hiện một tia quẫn bách, hắn cúi đầu, đem vật gì đó trong tay đưa về phía trước, lớn tiếng nói.

"Sư phụ, đây là Trú Nhan đan đệ tử luyện được, mong sư phụ nhận lấy!"

Nguyên Sơ sửng sốt, kỳ quái chớp chớp mắt nhìn hắn, "Vì sao muốn đưa Trú Nhan đan cho ta?"

Dạ Trầm Uyên bị nàng hỏi như vậy, không dám nhìn nàng, nhanh chóng nói.

"Sư phụ đối với đệ tử ân trọng như núi, đệ tử không biết nên báo đáp như thế nào... Nên nghĩ là dùng tâm ý đưa sư phụ một vật gì đó."

Nguyên Sơ thấy bộ dạng hắn nghiêm túc, buồn cười một tiếng, "Vậy sao ngươi lại đưa Trú Nhan đan? Hay bởi vì bây giờ nó là thứ quý giá nhât trên người ngươi?"

Dạ Trầm Uyên thành thật gật đầu, nghiêm túc nói, "Đúng vậy, nhưng về sau gặp thứ gì tốt hơn nó gấp trăm ngàn lần ta sẽ cho người, Trú Nhan đan này... Ta nghĩ sư phụ có lẽ cần dùng đến, trước mắt ta chỉ có thể luyện ra được nó, còn đan dược đẳng cấp tối cao, về sau ta sẽ cố gắng!"

Nguyên Sơ vui nở nụ cười! Nàng chỉ mình, "Ngươi cảm thấy ta cần Trú Nhan đan?"

Dạ Trầm Uyên ánh mắt hơi tối sầm lại, cũng thật là, sư phụ ngay cả mảnh Dược Điền này cũng không để vào mắt, đồng ý chia sẻ cùng hắn, có lẽ nào lại để ý đến Trú Nhan đan...

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vội vàng muốn đem lọ thuốc thu hồi đi, nhưng cuối cùng lại bị Nguyên Sơ lấy mất!

"Sư phụ!" Dạ Trầm Uyên nhìn cái chai theo bản năng muốn cướp trở về, Nguyên Sơ lại nhón chân gõ một cái trên trán hắn!

"Ngươi không phải ngốc chứ? Ta mới sáu tuổi, cần gì dùng Trú Nhan đan?"

Dạ Trầm Uyên sợ ngây người! Sáu tuổi? Điều này sao có thể?

Nguyên Sơ trịnh trọng đem cái chai thu vào không gian,nói thật ra, Dạ Trầm Uyên tặng đồ cho nàng làm nàng cảm thấy rất vui! Dù sao cũng cho nàng mà, có còn hơn không.

Nàng cười nói, "Mẫu thân ta là cao thủ cảnh giới Xuất Khiếu, nhưng đến chết bà ấy cũng không có cách nào tiến thêm bước nữa, cũng không tìm được phương pháp kéo dài tuổi thọ, mà khi đó ta mới ba tuổi, bà ấy sợ sau khi chết đi, ta sẽ chịu khổ, cho nên lấy sinh mạng làm vật tế, dùng bí mật pháp quyết để hồ quán thúc ta thành Nguyên Anh, ta nói như vậy, ngươi hiểu rồi chứ?"

Dạ Trầm Uyên gật gật đầu, nhưng trong lòng khiếp sợ!

Vốn tưởng sư phụ hơn trăm tuổi, ai ngờ chỉ mới sáu tuổi, sư phụ vậy mà còn nhỏ hơn ta, sư phụ... Cũng không còn người thân nào khác, không thì mẫu thân của người cũng sẽ không vì bảo vệ nàng, mà làm như vậy.

Nguyên Sơ vốn tưởng rằng Dạ Trầm Uyên biết tuổi thật của nàng, sẽ cảm thấy rất thất vọng, chung quy theo một "Hài tử" sáu tuổi, tưởng có thể học được gì, nhưng không biết tại sao đột nhiên vẻ mặt Dạ Trầm Uyên nghiêm túc, giống như quyết tâm cái gì, nhắm mắt lại.

Thình lình, ở mi tâm hắn, một viên huyết châu màu đỏ bay ra, Nguyên Sở đang cợt nhả thấy vậy vẻ mặt liền nghiêm, không phải đó chính là, chính là bàn tay vàng của nam chủ —— Thiên Châu đây sao!

Dạ Trầm Uyên vừa thấy biểu tình Nguyên Sơ, liền biết nàng hiểu rất rõ Thiên Châu là cái gì, vẻ mặt hắn thêm kiên định, từng câu từng chữ nói, "Hiện tại, ta lấy danh nghĩa chủ nhân Thiên Châu, cùng Nguyên Sơ công hưởng Thiên Châu, một khi ta hồn bay phách tán, Nguyên Sơ, chính là chủ nhân đời tiếp theo của Thiên Châu."

Vừa nói xong, một hào quang hình thoi theo huyết châu bay ra ngoài, chỉ cần Nguyên Sơ nhỏ một giọt máu lên hạt châu, là có thể hoàn thành khế ước.

Thấy Nguyên Sơ đứng bất động, Dạ Trầm Uyên có chút nóng nảy.

"Sư phụ, một khi cộng hưởng Thiên Châu, về sau người gặp nguy hiểm gì, đều có thể trốn trong đó, bên trong Thiên Châu còn có linh tuyền vạn năm, giúp nâng cao tu vi, đối với tu hành sau này của người sau này rất có ích."

Hắn nói được rõ ràng như vậy, Nguyên Sơ không nhịn được cười.

"Ngươi cứ như vậy đem lá bài tẩy của mình bại lộ trước mặt một người mới quen biết mấy ngày sao?"

Nguyên Sơ vừa dứt lời, vẻ mặt ngây thơ bỗng biến mất, hơi mỉm cười ngược lại trong mắt sắc bén có cảm giác thâm trầm.

"Nếu ta không muốn cộng hưởng, mà muốn độc chiếm, sau khi hoàn thành khế ước giết ngươi đoạt bảo, ngươi phải làm sao?"

Dạ Trầm Uyên sửng sốt, trên thực tế, bởi vì trải qua cực khổ, hắn cũng không phải người dễ dàng tin tưởng kẻ khác,tại sao có được Thiên Châu, hắn cũng chưa từng tiết lộ, mặc dù mọi người trong Văn Gia cứu mạng hắn, chiếu cố hắn nhưng cũng không hề biết.

Vừa nghĩ đến nàng nhỏ như vậy, về sau phải trải qua sự tình không thể có hắn bên cạnh, hắn không tự chủ được bản thân tại sao lại làm vậy, hắn rất tin tưởng Nguyên Sơ.

Dạ Trầm Uyên lắc đầu nở nụ cười... Đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn Nguyên Sơ, ánh mắt một mảnh trong veo, mang theo một chút ôn nhu lơ đãng.

"... Nếu quả thật là như vậy, đó là do vận mệnh ta đã an bài, ta sẽ không oán trách bất cứ kẻ nào."

Tay hắn nâng nâng, khế ước huyết châu cách nàng gần hơn một ít.

Hắn cười hỏi, "Bây giờ người nguyện ý cùng cộng hưởng với đệ tử chứ?"

Nguyên Sơ trầm tư thật lâu sau, vươn tay ra, nhưng nàng không nhỏ máu tế xuất mà đem khế ước đẩy trở về, khế ước nhập vào trong huyết châu, cũng tự nhiên bày về mi tâm Dạ Trầm Uyên, hắn kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu tại sao nàng lại từ chối.

Có Thiên Châu chẳng khác nào có vô số cái mạng, mới đầu khi gặp nàng rõ ràng muốn có được Thiên Châu, bây giờ hắn cam nguyện cộng hưởng vì sao lại cự tuyệt?

"Ngươi vì sao muốn cho ta cộng hưởng?" Nguyên Sơ nghiêng đầu tò mò hỏi.

Dạ Trầm Uyên cau mày, chậm rãi nói, "Ta tưởng rằng, người có ít nhất hơn 100 tuổi, lợi hại hơn ta, tu luyện cũng lâu hơn ta, đương nhiên ta không cần lo lắng, nhưng bây giờ, ta biết người chỉ mới sáu tuổi..."

"Vậy nên, ngươi lo lắng cho ta?" Nguyên Sơ nhướn mày, trêu ghẹo hắn, "Chẳng lẽ không phải nên nghĩ ‘Tại sao ta lại bái một sư phụ chỉ mới sáu tuổi, thật là xui xẻo’ hay sao? Ngươi không suy nghĩ cho bản thân ngược lại còn lo lắng cho ta?"

Đứa nhỏ này sao có thể ngốc như vậy chứ?

"Ta sẽ trở nên mạnh mẻ!" Dạ Trầm Uyên nghiêm túc nói, "Mặc kệ người có thể giúp ta hay không, ta sẽ cố gắng tu luyện trở nên mạnh mẻ, hơn nữa nếu ta đã bái sư, thì người chính là người quan trọng của ta, người không đuổi ta khỏi sư môn, làm sao ta có thể có ý nghĩ ngỗ nghịch được?”

"Tâm ý của ngươi ta nhận, vi sư thật cao hứng!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status