Manh sư tại thượng

Chương 68


Edit: Sênh Mai

Nhưng rất nhanh, không ai trả lời cho câu hỏi này của ông ta bởi vì Dạ Trầm Uyên từng bước tiến gần tới ông ta.

Xung quanh đá vụn bởi vì sát khí hắn mà rung động, tóc đen không gió cũng bay, vết máu còn trên người từ từ bước đến, giống như sứ giả từ địa ngục liệt hỏa, có thể phá hủy tất cả.

"Đừng, đừng giết ta! Ta, ta có biện pháp cứu mẫu thân ngươi, ngươi đừng giết ta!”

Nhưng lúc này Dạ Trầm Uyên đã không còn nghe lão nói một chữ nữa, thù của cô cô và mẫu thân hắn, chỉ có thể dùng mạng Dạ Bách Xuyên hoàn trả!

Một tiếng hét thảm sau đó ngưng bặt,

máu tươi bắn lên người hắn, nhưng tim hắn lại đập cực kỳ thong thả.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn giết người, nhưng là lần đầu tiên giết chính người thân mình! Dù cho có là người thân nhưng lại không thân, giữa bọn họ chỉ có huyết hải thâm thù.

"Đi thôi." Nguyên Sơ kéo Dạ Trầm Uyên một chút, "Một lát nữa, Triều Tịch Quốc sẽ phái người đến."

Dạ Trầm Uyên nhìn Nguyên Sơ, gật gật đầu.

Nhưng lúc này, tảng đá sừng sững duy nhất trong đình viện, một thiếu nữ xinh đẹp sắc mặt tái nhợt bước ra.

Thì ra Cố Thanh Kha không bỏ chạy, mà núp vào sau tảng đá, lúc này thấy Dạ Trầm Uyên muốn đi, nàng mới lấy dũng khi đi ra ngoài.

"Trầm Uyên ca ca."

Dạ Trầm Uyên nhìn nàng, gương mặt tinh xảo dính đầy máu ủ rũ.

"Xin lỗi, vừa rồi doạ đến muội."

Động tĩnh trước đó lớn như vậy, Cố Thanh Kha khẳng định bị giật mình, nhưng bây giờ, hắn đã không còn sức để chuyện trò an ủi, chỉ nói một câu.

"Dạ gia không phải người lương thiện, muội nên quay về nhà đi."

Dạ gia tại gia viện này không có quá nhiều người, trừ Dạ Bách Xuyên ở nơi này trấn thủ, phần lớn người Dạ gia đều ở nhất đẳng quốc, chỉ hy vọng việc hôm nay hắn làm sẽ không liên lụy Cố Gia bị Dạ gia trả thù mới tốt.

Cố Thanh Kha khó xử nhìn hắn một cái, vừa nhìn về phía Nguyên Sơ, cuối cùng đột nhiên tiến lên giữ chặt tay hắn.

"Trầm Uyên ca ca, huynh theo muội đi! Gia tộc của muội sẽ bảo hộ huynh, Dạ gia tuyệt đối không dám tới lỗ mãng!"

Dạ Trầm Uyên nhíu mày, sau đó từng chút tách gỡ ngón tay.

"Xin lỗi biểu muội, ta đã có sư môn, trừ sư phụ ra, ta sẽ không đi với bất luận kẻ nào."

Cố Thanh Kha thế mới biết tiểu nữ hài trước mắt, chính là sư phụ Dạ Trầm Uyên!

Ánh mắt ảm đạm cụp xuống, Cố Thanh Kha biết Nguyên Sơ rất lợi hại, liền suy đoán nàng là lão yêu quái nào đó hóa thân.

Nếu là bình thường, Nguyên Sơ thấy Cố Thanh Kha có lẽ còn có tâm tình đùa giỡn một chút, nhưng bây giờ, tâm trạng Dạ Trầm Uyên hiển nhiên rất không tốt, cho nên nàng không có ở lại mà trực tiếp đưa Dạ Trầm Uyên đi, nơi địa phương âm u này, về sau vẫn là không cần đến nữa!

——

Trên thuyền Thiên Phương, Nguyên Sơ đang lau ngón tay cho Dạ Trầm Uyên, Dạ Trầm Uyên đã dùng đan dược trị thương, thương thế dù rất nặng nhưng vẫn không rên rỉ một tiếng, nhưng hắn bây giờ đang ngẩn người, đôi mắt mông lung nhìn xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì.

Nói cũng phải, đột nhiên biết tin tức như vậy, Dạ Trầm Uyên hiện tại nhất định rất khó chịu! Ta phải làm sao đây?

Nguyên Sơ đang vắt óc chuẩn bị nói gì đó thì Dạ Trầm Uyên đột nhiên lên tiếng.

"Sư phụ, cám ơn người đã cứu ta."

Nguyên Sơ cau mày nói, "Hai người chúng ta, còn cần gì nói cảm ơn!"

Dạ Trầm Uyên cười khổ, mang theo vài phần tự giễu.

"Thật ra, ta không muốn sư phụ nhìn thấy những người Dạ gia đó, bọn họ, không xứng để sư phụ nhìn."

Nguyên Sơ hơi mím môi, "Kỳ thật không sao cả..."

Nàng nghiêm túc nói, "Ta sẽ không bởi vì bọn họ mà thay đổi suy nghĩ về ngươi! Ngươi chính là ngươi!"

Dạ Trầm Uyên nghe vậy nhìn nàng, khóe mắt dần dần có chút đỏ.

"Sư phụ... Người biết không?"

Hắn cười, vẻ mặt vô cùng tự trách.

"Lúc ta năm tuổi, mẫu thân bị mang đi, ta nghe mẫu thân nói, Dạ gia muốn đem bà gả cho một nguyên tướng gần đất xa trời để làm thiếp, cũng bởi vì bà là thân thể Thuần Âm. Mẫu thân không muốn gả, cho đến lúc đi bà đều khóc."

Nguyên Sơ nghe xong có chút khổ sở cúi đầu, tay nhỏ cầm lấy tay hắn, Dạ Trầm Uyên cũng đem tay nàng nắm chặt!

"... Những năm gần đây, ta thật sự nghĩ rằng bà phải gả cho một cái lão đầu, ta cho rằng như vậy..."

Ít nhất như vậy bà còn có thể thoát khỏi nhà giam của Dạ gia, chờ hắn trở nên mạnh mẽ cứu bà ra khỏi đó, nhưng ai ngờ nàng nhưng thật ra là nhập ma quật? Loại kia ăn tươi nuốt sống địa phương, nhiều năm trôi qua như vậy, an có mệnh tại?

Dạ Trầm Uyên cười lạnh, "Còn có cô cô..."

"Cô cô vốn chỉ là không được sủng mà thôi, ngày tuy rằng kham khổ, nhưng không có trở ngại, nhưng vì ta, bởi vì bà thương tiếc ta, muốn chiếu cố ta, mới trở thành cái gai trong mắt người Dạ gia, họ bị như vậy, đều là vì ta..."

Dạ Trầm Uyên đôi mắt tinh xảo nhắm chặt, vẻ mặt thống khổ!

"Ta hại không ít người thân cận nhất! Còn có lúc trước những người cứu ta đều vì vậy mà mất mạng, bất cứ ai tới gần ta, cũng sẽ không có kết cục tốt!"

“Không phải đâu!"

Nguyên Sơ đột nhiên cắt ngang lời hắn, tức giận nói, "Ngươi nói như vậy chẳng phải là nên khắc chết ta sao?! Nhưng đến bây giờ ta vẫn sống vui vẻ đó thôi?"

"Sư phụ!" Dạ Trầm Uyên không thích nàng trù ẻo bản thân mình.

"Dạ Trầm Uyên."

Nguyên Sơ đột nhiên kêu tên của hắn, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc như vậy, nghiêm túc gọi tên hắn, đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn hắn, thật giống như đang nhìn cả thế giới.

"Chuyện của mẫu thân ngươi không phải lỗi của ngươi, ngươi thành Trúc Cơ liền trở về tìm bà ấy, ngươi không có sai!"

"Ta hẳn nên sớm trở về..."

"Ngươi sớm trở về thì như thế nào?" Nguyên Sơ nói, "Nếu không có thực lực liền trở về, ngay cả mạng của mình cũng không đảm bảo được, nói gì cứu người?"

"Nhưng mà..."

Dạ Trầm Uyên trợn to hai mắt, lần đầu tiên hoang mang nhìn Nguyên Sơ, chỉ chỉ ngực của chính mình.

"Nhưng mà nơi này rất khó chịu!" Cảm giác nếu hắn sớm trở về, thì có thể sớm biết tình hình thực tế, cứu mẫu thân thoát ly khổ ải.

Tuy rằng mẫu thân hắn lúc hắn năm tuổi đã rời đi, nhưng hắn chỉ cần vừa nghĩ đến ánh mắt không tình nguyện khi bà bị ép gả, liền cảm thấy vô cùng tự trách.

Thấy hắn như vậy, Nguyên Sơ đột nhiên lại gần ôm hắn vào trong lòng.

Hắn ngồi, nàng đứng, mặc dù độ cao này tuy có chút cố sức, nhưng nàng vẫn cố gắng ôm lấy hắn, tay nhẹ nhàng vuốt đằng sau lưng của hắn.

"Ngoan... Không khó chịu."

Khi còn nhỏ nàng cảm thấy không thoải mái, chưởng môn đại nhân cũng làm như vậy với nàng, ôm một cái, an ủi một chút, liền không khó chịu nữa.

"Sư phụ." Dạ Trầm Uyên ôm chặt nàng, thiên ngôn vạn ngữ, cũng chỉ biến thành hai chữ này, hắn đến cùng chỉ mới mười lăm, gặp chuyện như vậy, vẫn là sẽ thống khổ, may mắn có nàng bên cạnh.

"Bà ấy chưa hẳn đã chết, chúng ta còn có cơ hội, không phải sao?" Nguyên Sơ nhẹ giọng nói. Dạ Trầm Uyên không nói gì, Hỗn Nguyên Tông làm nhiều việc ác, hành tung lại vô cùng bí mật, đế quốc nhiều lần muốn diệt trừ nhiều năm nhưng không được. Bọn họ làm sao có thể tìm ra đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status