Manh sư tại thượng

Chương 51


Edit: Asakari

Người Tiết gia trong lòng khiếp sợ, chí khí sụt giảm, trận pháp cũng tiêu tan. Mà kiếm quang kia biến mất, người tiếp kiếm không hao tổn một sợi tóc.

Nàng tiến lên vài bước, cầm một cây quạt không biết biến từ đâu ra phe phẩy, cười lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, mang theo bộ dáng gian ác.

" Ta ghét nhất là nam nhân đánh nữ nhân, có chuyện gì hướng ta đến! "

Người phong lưu phóng khoáng, khí phách vô song này là ai? Tự nhiên chính là Nguyên Sơ sau khi biến hóa!

Nàng không nghĩ tới mình có thể nhìn thấy cảnh tượng Dạ Trầm Uyên anh hùng cứu mĩ nhân, xem ra trong khoảng thời gian này dậy dỗ không uổng phí.

Hơn nữa nàng như vậy, cũng không sợ Dạ Trầm Uyên nhận ra.

Dạ Trầm Uyên ở phía sau nàng đang dùng một loại ánh mắt soi xét nhìn chằm chằm nàng.

" Ngươi...Ngươi là người nào?! " Có thể tiếp được một kích toàn lực của bốn người bọn họ, tu vi người này....Bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ!

Nguyên Sơ cười càng thêm đắc ý, khi biến ảo nàng đã cố tình biến ra ngũ quan bình thường, nét mặt khôn khéo, nhìn ra vài phần đường hoàng.

" Hỏi rất hay, ta là ai? Ta đương nhiên là người giữa đường thấy chuyện bất bình làm anh hùng cứu mĩ nhân! "

Người Tiết gia không cam lòng, người cầm đầu trẻ tuổi tức giận nói: " Tiền bối có lẽ không biết, nữ nhân kia cố ý làm vỡ trăm năm linh dịch khó cầu của Tiết gia ta. Chẳng lẽ chúng ta không thể tìm nàng tính sổ? "

" Cái này.... " Nụ cười của Nguyên Sơ cứng đờ, nàng không biết Kỉ Hồng Nhan này lại gây chuyện!

Bất quá nàng sửng sốt một chút liền phe phẩy quạt, ra vẻ lắm tiền nhiều của nói: " Trăm năm linh dịch? Chẳng lẽ tạo hóa ngọc lưu li dịch? Đúng là khó cầu a, như vậy đi, ta đổi với các ngươi thứ này. "

Nàng nói xong, cây quạt vung lên, một cái bình nhỏ liền hướng đối phương bay qua, người cầm đầu bên Tiết gia tiếp nhận, vừa thấy vẻ mặt liền thay đổi, giây tiếp theo liền thu cái bình vào trong ngực, vô cùng cẩn thận.

Người chung quanh tò mò muốn chết, cũng không biết người vừa nhìn đã lợi hại này cho Tiết gia thứ tốt gì.

Nguyên Sơ bình tĩnh phe phẩy quạt cười: " Như vậy đủ rồi chứ? "

Tiết gia cho nhau một cái ánh mắt, lập tức không còn thái độ hùng hổ như vừa nãy, ngược lại còn làm một lễ vãn bối: " Vậy là đủ rồi, vừa rồi chúng vãn bối mạo phạm, mong tiền bối bỏ qua. "

" Không sao không sao, không có việc gì đâu, các ngươi trở về đi! "

" Vâng, chúng vãn bối xin cáo lui. "

Nguyên bản một hồi tuồng đằng đằng sát khí bởi vì sự xuất hiện của người thần bí này mà tan thành mây khói, Lệ lão trong thức hải đột nhiên nói: " Tuy rằng nam nhân này chưa thấy qua, nhưng mà vì sao lại cảm thấy có điểm quen thuộc? "

Dạ Trầm Uyên không nói gì.

Nguyên Sơ xử lí xong chuyện của Tiết gia, quay đầu lại, đầu tiên hướng Kỉ Hồng Nhan bước qua.

" Vị tiểu mĩ nhân này bị sợ hãi, không biết tại hạ có vinh hạnh mời ngươi đi Phương Hương các quý nhất bản thành, ăn một bữa cơm, uống một hồi rượu? "

Nàng tự tin chính mình khuôn mặt biến ảo tuy rằng phi thường bình thường, nhưng mị lực không người có thể sánh, ai ngờ Kỉ Hồng Nhan liếc cũng không liếc nàng một cái, ngược lại vội vàng lao về phía Dạ Trầm Uyên, vẻ mặt thẹn thùng nói: " Vừa rồi đa tạ ngươi, ngươi tên Dạ Trầm Uyên đúng không? Ta tên Kỉ Hồng Nhan, ngươi đã cứu ta hai lần! "

Nguyên Sơ nháy mắt mất hứng, hai má theo bản năng phồng lên, rõ ràng nàng mới là người cứu, có thể đừng cảm tạ Dạ Trầm Uyên được không?

Bộ dạng nàng lắc lắc mặt dừng ở trong mắt Dạ Trầm Uyên, làm cho ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm.

Dạ Trầm Uyên cúi đầu nghĩ nghĩ, trực tiếp dời đi tay Kỉ Hồng Nhan, tiến lên vài bước, trang trọng hướng Nguyên Sơ hành lễ:

" Vãn bối Dạ Trầm Uyên, đa tạ tiền bối vừa ra tay tương trợ. "

Mặt Nguyên Sơ lúc này mới thay đổi, quạt phe phẩy càng thêm dao động, trong lòng vui mừng!

Vẫn là đồ đệ nàng lễ phép nhất!

" Khụ, không có gì, ta vừa rồi là muốn cứu tiểu mĩ nhân kia thôi, ngươi là nhân tiện, khụ, nhân tiện! "

Dạ Trầm Uyên nghe vậy, trong mắt tràn ngập ý cười: " Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào? "

Xưng hô a.... Nguyên Sơ nhe răng cười: " Ta họ Nhạc, danh Trầm Câu, ngươi cứ gọi ta là Nhạc huynh. "

" Được, Nhạc huynh. "

Một bên Kỉ Hồng Nhan cắn khăn không cam lòng nhìn chằm chằm Nguyên Sơ, thật là! Đây là sự tình kiểu gì, không nhìn nàng mà đã vội vàng câu dẫn tiểu thiếu niên sao?!

Mà hai người đang nói chuyện với nhau thật không phát hiện, Nguyên Sơ thu cây quạt lại, cười nói: " Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi Phương Hương các ngồi đi, ta lớn hơn so với các ngươi, lần này ta mời! "

Dạ Trầm Uyên suy nghĩ, thấp giọng nói: " Vậy từ chối là bất kính. "

Vậy mà không hỏi một chút đến ý kiến của Kỉ Hồng Nhan, đại mĩ nữ Kỉ Hồng Nhan lại được một phen tức giận!

Rất nhanh, rượu rót được ba lần, ba người dần dần say, trong lúc đó Kỉ Hồng Nhan không ngừng phóng mị nhãn hướng đến Dạ Trầm Uyên, nhưng Dạ Trầm Uyên lại giống như mù không nhìn thấy, chỉ kéo Nguyên Sơ cùng nhau nói chuyện phiếm.

Nguyên Sơ nguyên bản nghĩ hắn nhận ra mình, nhưng thấy hắn vẻ mặt thản nhiên, không có gì là bất ổn mới buông lỏng nghi ngờ.

Cũng đúng, nàng vì không muốn Dạ Trầm Uyên và Lệ lão không nhận ra chính mình mà dùng Tiên giai pháp bảo Thiên Diệp Diện Cụ, dùng mặt nạ này, giả nam giả nữ đều được, hơi thở bình ổn, đến tu vi Nguyên Anh cũng nhận không ra.

Hơn nữa Lệ lão tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn chưa khôi phục đến trình độ trước kia, tuyệt đối không nhận ra, mà Dạ Trầm Uyên càng là không thể.

Tưởng tượng như vậy, nàng yên tâm cùng đối phương nói chuyện phiếm, hóa trang siêu tốt!

Nhưng mà Kỉ Hồng Nhan lại bất mãn cực kì, hai nam nhân kia đều đem nàng xem như không tồn tại, vì thế nàng nghĩ đến cái gì, đột nhiên lớn tiếng nói:

" Đúng rồi! Nếu chúng ta hợp ý như thế này, cùng nhau đi Thiên Cực hồ được không? Nghe nói ba ngày trước trong Thiên Cực hồ có ánh sáng của bảo vật, có thể đi thử vận may! "

Nguyên Sơ tự nhiên không ý kiến, nàng lại đây chính là để chơi đùa, vì vậy gật mạnh đầu.

Nhưng mà Dạ Trầm Uyên lại nhíu mày nói với Kỉ Hồng Nhan:

" Kỉ tiên tử, ta không có ý định đi cùng ngươi, sau bữa cơm này vẫn mong ngươi đi trước thôi. "

Tươi cười của Kỉ Hồng Nhan đông cứng, sống nhiều năm như vậy, lần đầu có nam nhân bài xích nàng như vậy!

Nàng tức giận đến nắm chặt đũa, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

" Ngươi không muốn ta bồi cùng, chẳng lẽ muốn nam nhân này?! "

Nàng nói vốn chính là bốc đồng nói bậy, ai ngờ Dạ Trầm Uyên nhìn Nguyên Sơ một cái, lạ kì gật đầu.

" Nếu Nhạc huynh không chê. "

Thái độ chân thành của hắn làm Kỉ Hồng Nhan thiếu chút lật bàn đứng lên!

Nàng áp chế tức giận, dáng vẻ ủy khuất nói:

" Ta rốt cuộc như thế nào lại không bằng nam nhân này khiến ngươi chán ghét ta như vậy! "

Dạ Trầm Uyên thản nhiên liếc nàng một cái: " Ít nhất Nhạc huynh cũng không luôn bị người đuổi giết như ngươi. "

Nguyên Sơ nằm không cũng bị thương: "........ "

Kỉ Hồng Nhan vừa nghe đã biết Dạ Trầm Uyên ngại nàng phiền toái, nhưng mà thật vất vả tìm một cái thiếu niên hợp mắt, nàng thật sự không nghĩ buông tha, vì thế nàng lùi bước, hướng đến Nguyên Sơ phóng mị nhãn:

" Nhạc tiền bối, ngươi cũng nghĩ ta trói buộc các ngươi sao? "

" Này.... " Nguyên Sơ vừa tính nói chuyện đã bị Dạ Trầm Uyên kéo lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status