Linh chu

Chương 19: Đao Của Phong Thiếu Gia (2)


Phong Phi Vân vác đao, đi trở về trong quán trà, cười nói:

- Ngô lão đại, nói cho ta biết, ai đã sai ngươi tới đối phó La lão hán cùng La Ngọc Nhi?

Phong Phi Vân nắm bảo đao nhuốm máu trong tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt nhẹ trên thân đao, máu tươi theo đó chảy xuống.

- Ta làm việc trước nay chưa bao giờ cần người khác sai khiến.

Ngô lão đại cũng là một gã đã trải qua nhiều cuộc tranh đấu, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mặc dù mới vừa rồi một đao của Phong Phi Vân rất đáng sợ, nhưng cũng không phải là không thể ngăn cản, nếu có Xích Mục tinh kim thú tương trợ, liền có khả năng đánh bại Phong Phi Vân.

Nhưng ngay lúc này Xích Mục tinh kim thú đang phủ phục trên mặt đất, lạnh run, bị Phong Phi Vân trong lúc mơ hồ triển lộ Phượng Hoàng chi uy làm cho kinh sợ trở nên bất động. Thân thể Phong Phi Vân mang theo linh hồn Phượng Hoàng, tự nhiên mang theo một tia Phượng Hoàng thần uy. Phượng Hoàng đứng đầu trong tứ đại yêu thú, huyết thống siêu phàm, thần uy mênh mông cuồn cuộn, còn Xích Mục tinh kim thú này mang huyết thống dị thú, dễ dàng bị kinh sợ khiến cho không thể nhúc nhích. Ngô lão đại muốn dùng Xích Mục tinh kim thú để khống chế Phong Phi Vân, quả thực là đã tính nhầm rồi.

- Ngươi đã không nói, hẳn ngươi sẽ phải nhận lấy hậu quả!

Phong Phi Vân thực sự khôn khéo, coi như Ngô lão đại không nói, hắn cũng có thể đại khái đoán được là ai, nếu không phải là Phong Tùy Vũ thì chính là Tam gia.

- Ngươi muốn làm gì?

Ngô lão đại mặt biến sắc:

- Phong Phi Vân, ta là người của Tam gia, ngươi giết ta hậu quả sẽ rất nghiệm trọng.

- Nghiêm trọng con mẹ nhà ngươi, Linh Châu thành do Phong gia định đoạt, Tam gia là cái thá gì mà ta lại không thể thực hiện?”

Phong Phi Vân sao lại có thể bị hắn uy hiếp ?!

“Oanh!” Phong Phi Vân di chuyển thanh đao, hướng thẳng về phía Ngô lão đại.

Ngô lão đại thời khắc này đang chú ý đến Phong Phi Vân, vừa nhìn thấy Phong Phi Vân động thủ, hắn liền nghiêng thân thể về phía trước, tung ra một chưởng, chưởng này ước chừng lực đạo đạt đến mấy trăm cân, thẳng hướng về phía cánh tay Phong Phi Vân. Hắn có vóc người to lớn nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt, một chưởng quét qua, bẻ gãy nghiền nát, giống như cuồng long lao nhanh!

“Thình thịch!”

Phong Phi Vân vừa nhấc đao vừa nhanh chóng di chuyển, bước chân linh hoạt như du xà, trước sau lui tới, liền dễ dàng tránh thoát một chưởng khai sơn phá thạch của Ngô lão đại. Trọng đao vừa chuyển, một đạo huyết quang hiện lên. Đao phong vừa lúc đụng vào chưởng phong trên.

Tay Ngô lão đại tựa như ngâm nước sôi lâu ngày, sắt đã được tôi luyện, rắn chắc như nham thạch nhưng vẫn không có khả năng đấu lại với Xích Long bảo đao. Cứng đấu với cứng! Ngô lão đại sắc mặt cuồng biến, trở tay không kịp.

“Phốc!”

Xích Long Đoạn Đao hai trăm bốn mươi cân, trực tiếp chém tới cánh tay phải của Ngô lão đại một đường xuống tới bả vai. Một mảnh huyết quang tuôn trào, máu nóng hổi, từ vết cắt, phun xa ba trượng.

“Thình thịch!”

Phong Phi Vân tung một cước vào bụng Ngô lão đại, thân thể hắn lăn tròn trên đất như hồ lô hướng ra phía ngoài, bây giờ thực giống cái xác chết trên đường cái toàn thân co quắp, miệng trào bọt máu, tựa hồ như vô cùng đau đớn.

Trên đường cái người tụ lại từ đầu tới giờ vốn không ít, những người này bình thường bị Ngô lão đại bóc lột cùng ức hiếp, thấy được bộ dạng hắn lúc này nhất loạt vỗ tay khen hay.

- Đúng vậy, đúng vậy Phong thiếu gia, Phong thiếu gia vậy mà đã chặt đứt cánh tay Ngô lão đại rồi!.

- Người bình thường sao có thể đối phó Ngô lão đại được, Phong thiếu gia kia là kẻ ngu ngốc… Dĩ nhiên phải là cao thủ mới có thể, một màn vừa rồi đúng là thạch phá thiên kinh.

- Cũng không phải là chuyện tốt, căn cứ vào kinh nghiệm của ta thì thực là vận đen sắp đến!.

Một ông lão tóc hoa râm, nhẹ nhàng vuốt chòm râu, phán đoán…

Người chung quanh đều bàn tán xôn xao, Phong thiếu gia thế nhưng lại cùng Ngô lão đại giao đấu, đây tuyệt đối là chuyện đại sự náo động Linh Châu thành.

Phong Phi Vân thu đao rồi đứng lại, phong khinh vân đạm đi tới trước mặt Ngô lão đại, ném cánh tay bị chặt cụt cho hắn nói:

- Trở về nói cho Tam gia biết, nếu hắn còn kiêu ngạo, ta khẳng định sẽ tìm đến.

Ngô lão đại nhịn đau, cắn răng, bò trên mặt đất, bắt được cánh tay bị chặt, tức giận đem người bỏ đi, trong mắt hắn tràn đầy oán độc cùng không cam lòng.

Phong Phi Vân căn bản cũng không sợ hãi hắn trả thù, hắn chỉ là một phàm phu võ đồ thôi, mình bây giờ mới linh dẫn sơ kỳ, cũng đã có thể giẫm nát hắn, rất nhanh sẽ đột phá đến linh dẫn trung kỳ, linh dẫn đỉnh phong, bước trên đường tiên đạo, đến lúc đó nội lực gia tăng mấy lần, coi như mười cái Ngô lão đại cũng không phải là đối thủ của mình. Người như hắn coi như lưu lại một cái mạng chó, cũng không thể tạo nổi một cơn sóng lớn!

- Thiếu gia, Xích Mục tinh kim thú làm sao bây giờ?

Phong Bình cắm đầu chạy như điên tới.

Hai tên cẩu nô tài này bây giờ đối với Phong Phi Vân bội phục sát đất, giống như nhìn đang nhìn một vị thần, nhất nhất cả đời thờ phụng cúng bái. Thiếu gia quả thực quá vĩ đại rồi!

Chỉ thấy một con Xích Mục tinh kim thú bị xích sắt ràng buộc, trên người chiến uy hoàn toàn không có, đôi mắt đỏ ngầu bên trong tràn đầy sợ hãi, cảm nhận được trên người Phong Phi Vân một tia Phượng Hoàng chi uy, thân thể cao lớn cơ hồ co lại thành một cụm, giống như biến thành một con mèo bệnh.

- Một vật huyết thống dị thú thấp thôi, tối nay nướng cho mọi người ăn, làm cường tráng thân thể, kéo dài tuổi thọ, đêm ngự thập nữ, hùng phong không ngã... Khụ khụ, nhớ là phải để một phần cho ta.

Phong Phi Vân vừa cười vừa lau máu tươi trên thanh đao.

- A!

Hai tên cẩu nô tài ngạc nhiên, đây cũng là một con dị thú, giá trị ít nhất cũng vạn đồng tiền vàng, Không phải nướng thịt mà là nướng vàng. Bất quá thiếu gia đã lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo.

Tại một tòa lâm viên ở giữa Linh Châu thành.

Ngô lão đại quỳ rạp trên mặt đất, hướng về một lão già mà kể khổ.

- Tam gia, tên Phong Phi Vân kia trong một đêm lại thay đổi như một người khác, thật là lợi hại, thuộc hạ vốn không phải là đối thủ của hắn.

Một lão già thân hình gầy khô, trên người mặc một bộ huyền bào màu đen, má trái không biết vì nguyên nhân gì mà lại bị một vết sẹo lớn, giống như là một miếng da người còn dư bị lòi ra ngoài, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng không thể nhìn thấy rõ được.

Tóc trên đầu của hắn đã bạc, nhìn qua dáng vẻ ước chừng sáu mươi tuổi thế nhưng Ngô lão đại lại biết số tuổi thật của vị Tam gia này đã vượt quá trăm tuổi, thực lực cường đại không thể nào tưởng tượng nổi. Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Tam gia xuất một chỉ là đã làm chết một chiến tướng mặc áo giáp cách xa trăm bước, vô cùng tài năng và cũng thật khó mà tưởng tượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status