Linh chu

Chương 1088: Thiên kiêu


Nàng vốn định xuất kỳ bất ý cứu lấy Liễu Duệ Hâm, lại đi đối phó Phong Phi Vân, cũng không sợ ném chuột vỡ bình, nhưng nàng không nghĩ đến tốc độ phản ứng của Phong Phi Vân lại nhanh đến dị thường, ngồi dưới đất giao thủ với nàng, trong mơ hồ tựa hồ còn nhanh hơn nàng một tia.

Nàng tuyệt không tin, một tán tu có thể có chiến lực bực này.

- Ngân ngân.

Phong Phi Vân tránh mà không đáp, nói:

- Trấn Tiêu Cổ Kiếm mang đến không?

Diệp Ti Loan dáng người uyển chuyển vô song, đứng trên ngọn cây, như tiên tử nhảy múa, vầng sáng chiếu vân không, nói:

- Trấn Tiêu Cổ Kiếm chính là vô thượng bảo binh của bổn giao, không có khả năng cho ngươi.

- Đã như vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.

Phong Phi Vân đứng lên, một tay bắt lấy cánh tay Liễu Duệ Hâm, tay kia nhấc Thanh Long Đại Chung cao 9m lên, muốn rời đi.

- Nàng tự nhiên không có khả năng đư Trấn Tiêu Cổ Kiếm cho ngươi, đó là bởi vì giáo chủ đã truyền Trấn Tiêu Cổ Kiếm cho ta rồi.

Một thanh âm lười nhác vang lên.

Phong Phi Vân dừng bước, cảm nhận được một cổ kiếm ý phong tỏa Thiên Địa, cổ lực lượng này thập phần cường đại, khiến nhân tâm phải rung động

Một nam tử chừng hai mươi tuổi từ trên đường chân trời đi đến, ánh lửa chớp động, khiến bóng người tiêu sái của hắn kéo ra thật dài, lớn lên giống như một thanh kiếm vậy.

Chậm rãi tới gần.

Hắn mặc áo tơ trắng màu xanh, trường bào rủ xuống đất, tóc trên đầu cũng rơi lả tả rơi xuống, bay múa trong gió rét, ngũ quan trên mặt hơn phân nửa đều bị tóc che lấy, chỉ có bờ môi kia là còn có thể thấy được rõ ràng, ôm lấy có chút độ cong, chỉ há miệng nói chuyện thôi cũng đã có thể khiến cho tất cả nữ tử trong thiên hạ đều tim đập nhanh.

Hắn trần trụi hai chân, lưng đeo cổ kiếm, lộ ra thập phần tiêu sái, từ trên người của hắn có thể trông thấy một loại khí chất vô câu vô thúc.

Cũng chính vì phần vô câu vô thúc này, mới khiến cho kiếm quyết của hắn cũng thay đổi liên tục, cùng cảnh giới cơ hồ không ai có thể ngăn.

Thấy được Quân Tam Thiên đi đến, ngay cả Liễu Duệ Hâm trong mắt đẹp cũng chớp động lên kỳ sắcu, có thể nói, trong mắt tất cả nữ nhân Nhật Nguyệt tiên giáo, Quân Tam Thiên tuyệt đối chính là bạch mã vương tử, giống như kiếm tiên dạo chơi nhân gian, đối với hắn có một loại sùng bái phát ra từ nội tâm.

Ngoài trừ Diệp Ti Loan.

Phong Phi Vân quay đầu, ánh mắt ngưng tụ ở trên thân kiếm trên lưng Quân Tam Thiên, cười nói:

- Người đưa kiếm đã đến rồi.

- Đưa kiếm, ngân ngân, tu vị ngươi ngược lại không tệ, nhưng còn không xứng để ta xuất kiếm, thả Duệ Hâm ra, sau đó tự phế tu vị, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Quân Tam Thiên dừng bước lại, trên người mang theo một cổ tự tin mãnh liệt, cổ tự tin này chính là nguồn gốc tín niệm khiến hắn bách chiến bất bại, mà không phải là tự đại mù quáng.

Diệp Ti Loan không vui nói:

- Quân Tam Thiên, ngươi đến đã muộn một bước, hắn là đối thủ của ta.

- Ngân ngân, đáng tiếc hắn muốn chính là Trấn Tiêu Cổ Kiếm, mà không phải ngươi.

Quân Tam Thiên cười vui cởi mở, lại có vài phần rét lạnh, nói:

- Vân Phi Thiên, nếu ngươi có thể bức ta xuất kiếm, ta liền giao Trấn Tiêu Cổ Kiếm cho ngươi.

Diệp Ti Loan nói:

- Vân Phi Thiên, ngươi nếu có thể tiếp được ta mười chiêu, ta có thể giúp ngươi lấy Trấn Tiêu Cổ Kiếm trong tay Quân Tam Thiên.

Tuy rằng Phong Phi Vân vừa rồi đánh lui nàng, nhưng nàng vẫn không biết Phong Phi Vân mạnh bao nhiêu, bởi vì nàng vừa rồi cũng không sử dụng toàn lực, nếu toàn lực ra tay, nàng tin tưởng mình có thể trong vòng mười chiêu đánh bại Phong Phi Vân.

Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan đều muốn giao thủ với Phong Phi Vân, đương nhiên đó cũng không phải nói bọn hắn nhìn trúng Phong Phi Vân cỡ nào, trên thực tế Phong Phi Vân trong mắt bọn họ cũng không coi vào đâu, có thể đánh bại dễ dàng.

Rất nhiều người đều tại cảm thán sự cường thế của Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan, không hổ là hai vị tuyệt đại thiên kiêu, sau khi đột phá cự phách chi cảnh liền có xu thế nhất phi trùng thiên, tương lai trên bàn tiệc bá chủ Thần Tấn vương triều sẽ không thể thiếu được tên của bọn hắn.

- Cần gì phiền toái như vậy, hai người các ngươi cùng lên đi.

Phong Phi Vân thản nhiên nói.

Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan đều hơi sững sờ, chợt liền không hề tranh chấp ai xuất thủ trước nữa, người trước mắt này tựa hồ so với bọn hắn còn muốn ngạo khí hơn, phần tự tin tản mát ra trong lúc vô hình kia, không phải người bình thường có thể làm được.

Liễu Duệ Hâm đối với Phong Phi Vân cũng không quá chán ghét, trợn trắng mắt nói với hắn:

- Ta nói đại thúc, ngươi đến cùng có biết đứng trước mặt ngươi là ai không, đây chính là Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan, nếu ngươi có thể bức Quân Tam Thiên xuất kiếm, hoặc là tiếp được mười chiêu của Diệp Ti Loan, lập tức liền có thể danh chấn thiên hạ, sẽ có vô số thế lực lớn lôi kéo ngươi ngay.

- Đại thúc...

Phong Phi Vân còn chưa từng bị người gọi như vậy, có chút không thích ứng, nhưng nghĩ đến dung mạo mình hiện giờ, một thiếu nữ gọi hắn một tiếng đại thúc quả thật cũng không sai.

Một đám đạo tặc từ trong rừng cây đi ra, có lưng cõng búa, có dẫn theo đại chùy, có trên người quấn chiếu, một đạo tặc cánh tay to như thùng nước trong đó cười nói:

- Lão tử muốn nhất chiến danh chấn thiên hạ, cái kia... Diệp Ti Ti, ta đến tiếp ngươi mười chiêu, danh chấn thiên hạ thử xem.

Một đạo tặc trên người quấn chiếu, tóc tai lộn xộn khác cũng cười nói:

- Quân Tiểu Tam, lão tử cũng muốn danh chấn thiên hạ, ta đến bức ngươi xuất kiếm.

Bọn đạo tặc này đều rất hung hăng càn quấy, đối mặt với Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên vẫn bình tĩnh, còn trêu chọc bọn hắn là "Diệp Ti Ti", "Quân Tiểu Tam" .

Rất nhiều người đều buồn cười, đám đạo tặc này thật sự quá hiếm thấy, đặt danh tự lung tung cho người khác, có thể tưởng tượng, sau tối nay, tên hiệu "Diệp Ti Ti" và "Quân Tiểu Tam" tất nhiên sẽ truyền khắp thiên hạ.

Dùng tu vị tâm cảnh của Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên cũng bị chọc giận.

Một vị tuổi trẻ tài tuấn Nhật Nguyệt tiên giáo nói:

- Lâm sư huynh chính là bị bọn này đạo tặc này đánh chết, bọn hắn còn muốn cướp đoạt Duệ Hâm sư muội, chính là một đám cuồng nhân.

Diệp Ti Loan đứng trên đỉnh cây, bạch quang sáng ngời, hà úy sáng chói, thanh âm hơi lạnh, nói:

- Giết người tự nhiên phải đền mạng.

XÍU... UU!

Diệp Ti Loan biến thành một đạo lưu tinh đẹp mắt, tốc độ vô cùng nhanh, ngay khi ánh mắt mọi người còn chưa kịp phản ứng một đạo thuật pháp nàng đánh ra đã rơi xuống đỉnh đầu đạo tắc kia

Đây là một đạo bảo thuật, trên đó hàn khí rậm rạp, khiến trên mảnh đại địa này đều sinh ra sương lạnh, nàng muốn một kích đánh chết tên đạo tặc kia.

Nhưng vượt quá dự liệu của nàng, đạo tặc này tốc độ phản ứng cực nhanh, duỗi ra cánh tay to như thùng lớn, đánh ra một đạo thiết quyền, đánh cho bảo thuật mà nàng ngựng tụ thành chia năm xẻ bảy.

- Đạo tặc này rất không tầm thường, thân thể tu luyện đến tựa như sắt thép, một kích vừa rồi của Diệp Ti Loan ít nhất dùng ba phần lực lượng, nhưng vẫn bị hắn phá vỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status