Kiếm động cửu thiên

Chương 836: Tiểu Ăn Tạp ra tay!

- Hùng nhi!

Dư Tắc Sĩ cả kinh kêu lên một tiếng, thân thể đứng mạnh lên, giống như một đầu hùng sư nổi giận.

Năm đó hắn chính là gia chủ hơn ba mươi năm, cộng thêm là cường giả Tụ Linh Cảnh, tuy rằng hiện tại đã thoái vị nhiều năm, thực lực đại tổn, nhưng uy nghi vẫn còn đó, đôi mắt giận dữ vẫn là khiến người khác trong lòng phát lạnh, không tự chủ được mà lui ra phía sau một bước.

- Lão gia chủ, nếu là ngươi vẫn khư khư cố chấp, e rằng không phải chỉ là tổn thất một đứa con trai!

Một gã tộc nhân Dư gia lạnh lùng nói, hắn là đứa con của đường huynh Dư Tắc Sĩ, tên là Dư Thịnh, hiện giờ vừa mới hơn 40 tuổi, tu vi đạt tới Luyện Thể tầng mười, đúng là thời điểm tuổi xuân cường thịnh.

Hắn bình thường mơ miêng môt tiêng "Tắc Sĩ thúc" gọi rất thân thiết, nhưng bây giờ là trở mặt vô tình, xông vào tuyến đầu.

- Các ngươi dám!

Dư Tắc Sĩ đầu bạc đứng đấy, độc tí vỗ mạnh vào tay ghế, ghế dựa làm từ đàn mộc tốt nhất kia lập tức bị đánh nát.

- Lão gia chủ, nghĩ lại đi a!

Lợi kiếm xẹt qua trên cổ của Dư Hùng, sâu nửa tấc, lập tức có một đạo máu tươi chảy ra, người cầm kiếm kia chính là đứa con của Dư Thịnh, năm nay mới vừa 20 tuổi, lại là người vô cùng tàn nhẫn.

Vành mắt Dư Tắc Sĩ muốn nứt ra, nếu tu vi của hắn còn, như vậy muốn cứu cháu trai ra, trấn áp phản loạn tự nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại hắn trừ bỏ thỏa hiệp, còn có con đường thứ hai có thể đi sao?

- Gia gia . . .

Dư Hùng thì sợ tới mức run run, nước mũi chảy đầy mặt kêu lên. Bình thường chỉ có gia gia thương hắn nhất, bởi vậy khi bị hù dọa hắn cũng chỉ muốn vọt vào trong ngực của gia gia tìm kiếm sự bảo hộ.

- Cháu ngoan, đừng sợ! Đừng sợ! Gia gia ở chỗ này đây!

Dư Tắc Sĩ đầu tiên là dịu dàng an ủi Dư Hùng một tiếng, sau đó mới buồn bả nhìn về phía mọi người, một đôi ánh mắt lạnh lùng khiến hắn vô cùng đau lòng cùng phẫn nộ.

- Hảo, nhất mạch của lão phu từ nay về sau không tham dự cạnh tranh vị trí gia chủ nữa!

Hắn run rẩy nói.

- Ha ha ha! Lão gia chủ đã ra một quyết định chính xác!

Mọi người đều là cười nói.

- Tuy nhiên, vì để ngừa vạn nhất, chúng ta còn có một điều kiện thêm vào!

Dư Thịnh âm trầm nói.

- Cái gì?

Dư Tắc Sĩ tràn đầy chán ghét nói, hiện tại hắn tràn đầy thất vọng đối với gia tộc này.

- Chúng ta muốn phế đan điền của Hùng nhi!

Dư Thịnh lãnh đạm nói.

- Các ngươi dám!

Dư Tắc Sĩ lập tức nhảy dựng lên, nếu là phế đan điền đi, như vậy thì không cách nào tu luyện võ đạo nữa, cả đời đều chỉ có thể làm một người bình thường! Những người này . . . Thật là ác độc!

Đây là muốn nhổ cỏ tận gốc sao?

- Lão gia chủ, đây là nghĩ cho mọi người! Hùng nhi nếu không thể tu vũ, vậy mọi người tự nhiên đều yên tâm, người nhà với nhau sao có thể hoài nghi nhau, đề phòng lẫn nhau a? Lão gia chủ nói xem có đúng không?

Dư Thịnh vô sỉ nói.

Dư Tắc Sĩ tức giận đến toàn thân phát run, nếu Dư Hùng không thể tu luyện, như vậy hy vọng quật khởi nhất mạch của hắn chỉ có thể đặt ở trên thân đời sau Dư Hùng. Nhưng về sau Dư Hùng khẳng định không có năng lực gì. Mà hắn cũng là cây đèn cầy sắp tắt trong gió, thời gian còn dư lại không nhiều, có thể đoán được, nhất mạch này của hắn nhất định là phải xong đời!

- Lão gia chủ, xin ngươi mau mau ra quyết định!

Trường kiếm trong tay đứa con của Dư Thịnh thoáng sít chặt, cổ của Dư Hùng lại có máu tươi trào ra, đau đến mức tiểu thí hài liên tục giãy giụa, hai dòng nước mũi cũng vương ra theo đó.

- Các ngươi . . . Thắng!

Dư Tắc Sĩ vô lực ngồi về trong ghế, giống như già nua đi mấy chục tuổi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bước hai chân vào chỗ chết.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là lộ ra nụ cười lạnh.

Tuy rằng thực lực của lão già này giảm mạnh, nhưng lạc đà gầy có thể so với ngựa lớn, nếu thật sự đánh nhau hắn vẫn là có thể kéo theo vài người xuống nước. Cho nên, có thể không đánh mà thắng, giải quyết vấn đề viên mãn tự nhiên không ai không muốn!

Đợi sau khi phế Dư Hùng đi, chuyện tranh đoạt vị trí gia chủ còn dư lại sẽ không liên quan tới nhất mạch của Dư Tắc Sĩ.

Dư Thịnh nháy mắt với đứa con, người trẻ tuổi kia hiểu ý, một bàn tay ấn vào trên đan điền Dư Hùng, chỉ cần nhẹ nhàng một cái, liền có thể chấn vỡ đan điền yếu ớt của tiểu phá hài. Từ đó khiến tiểu phá hài này trọn đời cách biệt với võ đạo.

Dư Tắc Sĩ nhìn ở trong mắt, lại bất lực, chỉ có thể tức giận nhắm hai mắt lại, hai dòng lệ lại là chảy ra không cách nào khống chế.

- Chậm đã!

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn mạnh vang lên.

Mọi người đều đưa mắt nhìn lại cửa, đây là hội nghị trọng yếu nhất của gia tộc, ai ồn ào ở bên ngoài?

Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, chỉ thấy một thiếu niên mới chỉ 15, 16 tuổi đang đi tới với tốc độ thật chậm, giống như bị trọng thương, cả người lộ ra một vẻ chững chạc không nói ra được.

- Tiểu ca ca!

Dư Hùng cũng quay đầu nhìn lại, lập tức kêu lên, nhưng bởi vì động tác, trên cổ lại bị cứa ra một vết thương, đau đến mức nước mũi của hắn văng ra ngoài.

Thiếu niên này dĩ nhiên chính là Tiểu Ăn Tạp Vương Hà.

- Tiểu tử, ngươi là ai, dám tiến vào trọng địa nghị sự của Dư gia?

Rất nhiều người của Dư gia cũng là quát lớn.

Vương Hà suy yếu lia nhanh qua mọi người một vòng, nói:

- Mau thả tiểu đệ của ta!

Con bà nó, tiểu tử này chẳng biết tại sao lại xuất hiện, lại quát lớn kêu bọn họ phải phóng thích con tin, hắn không có não sao? Mao đầu tiểu tử chưa dứt sữa, bọn họ giơ tay chém xuống liền có thể xử lý một người!

- Tiểu tử, ngươi chui ra ngoài từ đâu vậy?

Một gã tộc nhân Dư gia nhảy ra ngoài, hắn có tu vi Luyện Thể tầng tám, đã có thể được xem là cao thủ ở Lẫm Phong Trấn.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, còn không thả tiểu đệ của ta ra, nếu không ta ăn các ngươi!

Vương Hà khó chịu nói.

Hắn đã đi vào Linh Hải Cảnh, thần ý có thể hoàn toàn bao phủ Dư gia, nơi này cãi nhau bao lâu, tự nhiên kinh động hắn đang dưỡng thương. Hắn cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, mặc dù là thân bị thương nặng, nhưng vẫn chạy tới.

- Ha ha ha! Xú tiểu tử khẩu khí thật lớn, xem ta vả miệng của ngươi!

Tộc nhân Dư gia Luyện Thể tầng tám kia vọt ra, hai đấm xê dịch, đánh tới Vương Hà.

Bành!

Vương Hà chỉ là đánh ra một chưởng, chỉ thấy huyết ảnh xông lên tận trời, người nọ trực tiếp bị đánh thành một cơn mưa máu!

Lập tức, mọi nơi đều kinh hãi!

Thiếu niên này . . . là cường giả Tụ Linh Cảnh sao? Nếu không thì, cho dù là cường giả Luyện Thể tầng mười cũng không thể một chưởng đánh nát một gã võ giả Luyện Thể tầng tám!

Tụ Linh Cảnh còn trẻ như vậy? Thật bất khả tư nghị!

Lão gia chủ tìm đến một cường viện như vậy từ đâu a?

Chẳng lẽ buông bỏ như vậy sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người của Dư gia đều suy nghĩ rất nhiều, bọn họ không cam lòng buông bỏ cơ hội tốt như vậy, nhưng đối với võ giả Tụ Linh Cảnh . . . Bọn họ đều là bị miểu sát a!!

Đương nhiên là có người buồn cũng có người vui mừng, tỷ như Dư Tắc Sĩ, tuy rằng hắn không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thiếu niên này hiển nhiên quen biết cháu trai, hơn nữa cũng là đến giúp một tay, hắn tự nhiên hết sức vui mừng.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a!

- Phốc!

Đúng lúc này, Vương Hà lại là phun một búng máu ra ngoài, thân hình rung chuyển, gương mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Hắn bị thương nặng, căn bản ngay cả nhúc nhích cũng là không cho phép, huống chi còn đi đến nơi này, còn miễn cưỡng ra tay?

- Hắn bị thương!

- Đúng vậy, hơn nữa còn là bị thương rất nặng, miệng cọp gan thỏ mà thôi!

- Không cần sợ hắn!

Thấy một màn như vậy, rất nhiều tộc nhân Dư gia muốn nửa đường bỏ cuộc lập tức lại nhảy lên, nhao nhao đánh trống reo hò.

- Các ngươi có biết hay không, các ngươi rất ồn ào!

Tiểu Ăn Tạp cau mày nói.

- Ta là bị trọng thương, nhưng muốn giết các ngươi lại là dễ dàng, ai không muốn sống nữa thì nói, cứ tới đây thử xem!

Thương thế hắn nặng hơn thì cũng là cường giả Linh Hải Cảnh, mạt sát vài tiểu võ giả ngay cả Tụ Linh Cảnh cũng chưa đột phá tự nhiên giống như chơi đùa.

Đương nhiên, có thể không ra tay thì sẽ không ra tay, hiện tại hắn nhúc nhích cũng thương cân động cốt, vô cùng thống khổ.

- Ha ha ha! Ngươi dọa ai đó!

Lại một tộc nhân Dư gia nói, rút đao giận dữ bổ tới Tiểu Ăn Tạp.

Lúc này, Tiểu Ăn Tạp ngay cả xuất thủ cũng lười, mặc kệ đối phương bổ tới một đao, với phòng ngự Linh Hải Cảnh của hắn cho dù đối phương liều mạng dùng tánh mạng chém tới một trăm năm thì như thế nào?

Bành!

Một đao này chém tới, lại là bắn ngược trở về với tốc độ nhanh hơn, phốc một tiếng, đúng là khảm vào trong đầu người tấn công. Một đạo tiên huyết rỉ ra, người nọ còn chưa có chết hẳn, lấy co tư thê không thể tin nổi xoay người lại, miệng hơi mở muốn nói cái gì, nhưng một chữ cũng phun không ra, dưới chân mềm nhũn, ngã xuống đất mà chết.

Này!

Bị chém một đao, ngược lại đối phương lại bị chém chết?

Quá khoa trương đi!

Như vậy còn đánh thế nào?

Tâm tình của tộc nhân Dư gia thật giống như ngồi xe cáp treo, lúc cao lúc thấp, đối mặt với "quái vật" như vậy, bọn họ làm sao có thể không tuyệt vọng?

- Cây đao này không tồi!

Tiểu Ăn Tạp hư không nhấc đao của đối phương lên, sau khi lau chùi vết máu phía trên, cắn một đoạn lưỡi dao, cứ vừa cầm vừa nhai như vậy, sau đó nuốt vào.

Quái . . . Quái vật! Thật là quái vật a!

Mỗi người của tộc nhân Dư gia giống như ngu ngốc, chính là Dư Tắc Sĩ cũng không ngoại lệ, cường viện này đến tột cùng là người hay yêu thú a, làm sao có thể ăn sống lưỡi dao? Không, cho dù là nấu chín cũng không thích hợp để người ăn a!

Nhóp nhép! Nhóp nhép!

Toàn bộ gian phòng chỉ có thanh âm liên tục nhai kỹ của Tiểu Ăn Tạp, những người khác thì đơ ra như gỗ, hai mắt vô thần. Đương nhiên, hai mắt Dư Hùng thì tỏa ánh sáng, hắn hâm mộ nhất chính là Vương Hà có thể ăn bất cứ thứ gì.

- Còn không thả người?

Tiểu Ăn Tạp vừa ăn vừa nói, hắn quả thật không muốn ra tay, vừa ra tay tựu sẽ khiến thương thế tăng thêm vài phần.

Thả người đi, gặp gỡ quái vật này còn có cái gì dễ nói.

- Gia gia!

Dư Hùng lập tức chạy tới chỗ Dư Tắc Sĩ, đứa nhỏ xấu xa ủy khuất a, hắn vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy những thúc thúc bá bá kia làm sao lại chơi trò chơi thô lỗ như vậy.

Dư Tắc Sĩ ôm Dư Hùng vào trong ngực, lúc này mới dâng lên một cỗ cảm giác chân thật, một lần nguy cơ của gia tộc đúng là được hóa giải dễ dàng như vậy!

-Khặc khặc khặc, lão phu tới không tính là muộn chứ?

Một đạo thanh âm đột nhiên vang lên.

- Ai?

- Người nào?

Tộc nhân Dư gia đều là kêu lên, bọn họ cũng sắp điên rồi, đây tột cùng là trọng địa nghị sự của bọn họ, hay là chợ a, như thế nào từng người từng người không quen biết chạy tới?

Tiểu Ăn Tạp lại là biến sắc, hắn nhận ra cái thanh âm này, chính là cao thủ một đường đuổi giết hắn đến tận đây!

Người này, tên là Đàm Minh Hiên, chính là cường giả Kết Thai Cảnh!

Hắn không ngờ đuổi tới nơi này?

Làm sao có thể?

Mình không phải là che dấu tất cả dấu vết ư? Hơn nữa còn có Ẩn Tức Phù sư phụ cho hắn, làm sao lại lộ tung tích ra ngoài?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status