Kiếm động cửu thiên

Chương 389: Thiên Tôn xuất thế!

Mấy phen mây mưa, trong phòng gió êm sóng lặng, Hàn Diệc Dao tự nhiên cũng biết mình bị mắc vào kế hoạch lớn!

Nhưng ngay cả cửa ải khó khăn nhất là chăn lớn cùng ngủ cũng trực tiếp vượt qua, còn có chuyện gì không thể có thể chấp nhận? Trưởng bối như Hàn Vũ Liên cũng không nói gì, nàng tự nhiên càng thêm không có lời có thể nói.

Chu Hằng lấy ra phi ngư trung được từ Phong Khiếu Lâm Địa, loại yêu thú này chính là ăn huyết nhục của một vị tiên nhân để trưởng thành, tinh khí, năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong cơ thể e rằng là tột đỉnh, đối với võ giả mà nói chính là thuốc bổ tuyệt hảo.

Đáng tiếc, phi ngư này cuối cùng không đủ lớn, mà người lại nhiều một chút, để cho Chu Hằng kêu đáng tiếc, ban đầu nếu là chuyển nhiều hơn vài vòng trong biển sát khí, bắt giết thêm vài đầu phi ngư thì tốt rồi.

Dù là như thế, tu vi mọi người cũng là toàn bộ bay vọt không nhỏ, nhất là tầng thứ hơi thấp như Mai Di Hương, Chu Định Hải, Lục Thần Phù, hẳn là một hơi phá tan một cái đại cảnh giới!

Thịt thú vật Kết Thai Cảnh quý giá, quả nhiên không giống bình thường!

Lại là hai ngày sau, con lừa đen chạy tới.

Một luồng thần thức cuối cùng của Cổ Viêm tiêu tán, nội thế giới của hắn tự nhiên cũng hoàn toàn hỏng mất, người ở bên trong toàn bộ bị đánh ra, tung ở các ngõ ngách của đại lục. Con lừa đê tiện này biết thân thể Chu Hằng cường đại, tất nhiên là hắn đạt được truyền thừa của Cổ Viêm, vì vậy tinh ranh vội vả chạy tới phân chia.

Bản thân Chu Hằng đối với tinh huyết của Man Thần tộc không có nhu cầu chút nào, cũng không muốn để cho kiều thê mỹ nô biến thành cực lớn, vì vậy tinh huyết của Man Thần tộc này hắn nhất định là phải tặng người ta.

Nhưng đưa cho người nào, đó là một vấn đề.

- Con lừa, ngươi cầm thứ gì để đổi?

Chu Hằng mắt liếc thấy con lừa đen này lòng tham vô cùng.

- Cái gì?

Con lừa đen thoáng cái nhảy lên.

- Chu tiểu tử, bổn tọa cùng ngươi là quan hệ như thế nào, ngươi lại còn nói phải dùng đồ vật để trao đổi? Làm sao ngươi có thể như vậy? Đây là đang ô nhục hữu tình thuần khiết giữa chúng ta! Bổn tọa sinh khí, nhanh chóng lấy tinh huyết của Man Thần tộc ra. Cùng sử dụng Bách Quỷ Kiếm để bồi bổ lại!

Con lừa đen dùng công phu sư tử ngoạm.

- Ngươi thật đúng là dám nói a!

Chu Hằng thở dài, hắn thật sự không nên coi thường trình độ vô sỉ của con lừa này, đó là hoàn toàn không có giới hạn.

. . .

Con lừa đen mặc dù sống chết không nói, nhưng nó vẫn là không cẩn thận nói lộ ra miệng, hung thú là không thể dùng máu huyết của sinh vật hình người. Khả năng này tạo thành trùng kích to lớn, máu nghịch hướng, đang sống cũng có thể chết bất đắc kỳ tử!

Nó muốn phân máu huyết kia, thực lòng tham cản trở!

Dĩ nhiên, phần máu huyết này nếu là có thể luyện hóa thành đan dược, vậy vô luận là người hay là yêu cũng có thể ăn. Hiệu dụng vô cùng!

Sau khi luyện hóa thành đan, vừa có thể giữ lại tác dụng của trân vật, vừa có thể tiêu trừ hiệu quả không tốt, tỷ như biến hóa trên thê hinh, không phải là cần phải biến thân thành tráng hán mới có thể sử dụng lực lượng của Man Thần tộc.

Giống như Hoàng Long Đan, Chu Hằng, An Ngọc Mị bốn người lại thêm con lừa đen cũng ăn một viên, có huyết mạch thanh long. Bất quá, sau khi luyện hóa thành đan cũng có chỗ xấu, huyết mạch lực này mỏng manh, càng mất đi sức sống, không cách nào tăng phẩm cấp lên. Chu Hằng à ngoại lệ không thể ở bên trong tính toán.

Đáng tiếc, người bên cạnh Chu Hằng không có một người nào là Đan sư, chai máu huyết này cũng chỉ có để ở một bên trước. Còn nữa, Đan sư Phàm giới thật có thể luyện hóa máu huyết tiên nhân một cách hoàn mỹ sao?

Chu Hằng đáp ứng con lừa đen tìm được Đan sư luyện hóa bình máu huyết kia, sau đó sẽ phân cho nó một phần, cuối cùng con lừa đen này hài lòng gật đầu, hấp tấp chạy đi tìm Tiểu Hôi cùng Tiểu Kim, tỏ rõ uy phong lão Đại ca của nó.

Cuộc sống yên tĩnh không có kéo dài mấy ngày, liền có cường giả Thần Anh Cảnh giết tới cửa, muốn Chu Hằng giao ra bảo vật lấy được phía trên Tiên đại lục. Nhưng Chu Hằng cầm Bách Quỷ Kiếm ra, hoàn toàn có thể liều mạng cùng Thần Anh Cảnh, làm cho đối phương chỉ có thể không công mà lui.

Hơn mười ngày sau, Chu Hằng đang cùng chúng nữ uống trà nói chuyện phiếm trong hoa viên, đột nhiên một trận ba động kỳ dị trào lên. Thật giống như cả Huyền Càn Tinh cũng biến thành một cái ao nhỏ, mà một cục đá rơi xuống, tạo ra từng đạo sóng gợn.

Thật cường đại!

Chu Hằng ngẩn ra, cổ ba động này tuyệt nhiên không phải là Thần Anh Cảnh, mà còn cường đại hơn nhiều. Phảng phất như khí thế cuốn lên liền có thể bắn xuyên thiên địa, kinh khủng tới tột đỉnh!

- Có, có Thiên Tôn xuất thế!

Con lừa đen chạy tới, đầy mặt khiếp sợ.

- Ừm?

Mặc dù Chu Hằng sớm đã có suy đoán như vậy, nhưng nghe con lừa đen nói như thế vẫn là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dù sao, Huyền Càn Tinh đã có vài ngàn năm không có Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh!

Hiện tại đột nhiên có một người đi ra ngoài, người nào sẽ không khiếp sợ vạn phần!

Hiện giờ chính là cuối thời của võ đạo, một Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh đi ra ngoài không phải là tuyệt đối vô địch sao?

- Không phải nói Thời Gian Nguyên Dịch không cách nào phong cấm Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh?

Ứng Mộng Phạm chen lời nói.

- Thì không được!

Con lừa đen lắc đầu.

- Nhưng, bây giờ thiên địa linh khí đã khôi phục không sai biệt lắm, mặc dù vẫn còn không so sánh được với thời kỳ thượng cổ, nhưng đối với những thiên tài kinh tài tuyệt diễm kia cũng là đủ rồi!

Chu Hằng gật đầu, hắn cảm thấy người có khả năng đột phá Hóa Thần Cảnh nhất là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ .

Đầu tiên, nàng là thân đồ của Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, có đầy đủ nội tình; tiếp theo, ngay từ trong thời thượng cổ chính là Thần Anh tam trọng thiên đỉnh phong, đã có được tư cách trùng kích Hóa Thần Cảnh!

Mà trọng yếu nhất, vẫn là trước đây không lâu nàng hấp thu Bảo Dịch, mặc dù không có nhiều như Chu Hằng, nhưng nàng vốn chỉ là kém một bước cuối cùng thôi.

Ba điểm này chung vào một chỗ, để cho Chu Hằng cho rằng nàng là người Huyền Càn Tinh thứ nhất đột phá Hóa Thần Cảnh bởi vì Nguyệt Ảnh Thánh Nữ có khả năng lớn nhất.

Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh xuất hiện lại, thiên hạ khiếp sợ!

Không tới mấy ngày nữa, vị Thiên Tôn thứ nhất tấn nhập Hóa Thần Cảnh trong vài ngàn năm này sẽ thông báo thiên hạ, để cho tất cả lão tổ Kết Thai Cảnh trở lên tới thần bái, nói muốn san bằng tứ đại tử địa, để cho chúng lão tổ cùng nhau xem lễ.

Xem lễ là giả, lập uy là thật!

Tứ đại tử địa ngay cả lão tổ Thần Anh Cảnh cũng là không cách nào xâm nhập, hiện tại vị Thiên Tôn mới này nói muốn san bằng, đây không phải là lập uy thì là cái gì?

Mà lúc này, về lai lịch của vị Thiên Tôn mới này mới vạch trần ra ngoài từng chút một.

Vị Thiên Tôn tân tấn này không phải là người của Huyền Càn Tinh, mà là lấy Thời Gian Nguyên Dịch phong ấn, vẻn vẹn ở mấy năm trước mới ngồi pháp khí phi hành đến! Hắn tên là Lệ Vô Cực, hiện tại cũng được xưng là Vô Cực Thiên Tôn.

- Chu tiểu tử. Ngươi đoán sai lầm rồi!

Sau khi nhận được tin tức kia, con lừa đen vừa vui vừa lo.

Vui chính là, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không có đột phá Hóa Thần Cảnh, như vậy nó còn có cơ hội thu phục đối phương làm thị nữ. Mà lo chính là, hiện tại chỉ có Lệ Vô Cực là Thiên Tôn, không người nào có thể ước thúc, chẳng phải là sẽ đoạt đi tất cả bảo vật sao?

- Con lừa, ngươi chỉ có chút tiền đồ này, làm sao chỉnh người cũng có tiền trong mắt?

Chu Hằng thở dài nói

- Phi, lão nhân kia nhất định là vì tiên duyên mà đến! Nếu không, tại sao hắn phải xuyên qua Tinh Hà?

Khuôn mặt con lừa đen nhúc nhích, mặc dù không biết tiên duyên là cái gì, nhưng hôm nay chỉ có một Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, người nào giành được với hắn?

Người nào dám đoạt cùng hắn?

- Tiên duyên đến tột cùng là cái gì?

Chu Hằng cau mày thầm nghĩ, lúc trước Tiên đại lục phủ xuống, lại có Tiên pháp truyền thừa của Cổ Viêm, những thứ này không phải là tiên duyên? Muốn hắn hắn, không quá giống, này chỉ có thể nói là Tiên pháp, cũng không thể bảo đảm Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh đột phá cực hạn!

Thành tiên, tất nhiên là cực kỳ khó khăn! Nếu không Lệ Vô Cực kia cần gì phải chạy đến nơi này?

Hành tinh mẹ của hắn khô cạn linh khí? Khả năng này nhỏ đến thương cảm!

Người này tất nhiên đã sớm có thể đột phá Hóa Thần Cảnh, nhưng Thiên Tôn thật sự quá mạnh mẻ, không cách nào dùng Thời Gian Nguyên Dịch phong ấn, vì vậy hắn chỉ có thể lấy tu vi Thần Anh Cảnh đi ngang qua tinh vũ, đi tới Huyền Càn đại lục.

Xuyên qua tinh không, đây cũng không phải là đùa giỡn! Vạn nhất gặp phải lưu tinh vẫn thạch thì sao? Ở trong tinh không mịt mờ nếu là pháp khí phi hành hư hao, có nghĩa là vĩnh viễn phiêu du trong vũ trụ u tối!

Mạo hiểm lớn như vậy để đi tới Huyền Càn Tinh, ý nghĩa tiên duyên này nhất định có thể thành tiên, nếu không cần gì phải khổ như thế chứ?

- Bẩm Hằng thiếu, các chủ Thiên Bảo Các cầu kiến!

Đang lúc ấy thì, một người đi tới bẩm báo.

Các chủ Thiên Bảo Các?

Sau khi Chu Hằng sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới hắn từng đáp ứng Nguyễn Giai Oánh đi gặp các chủ Thiên Bảo Các của Thiên Long Đế triều một lần, nhưng sau lần đó hắn luôn luôn không có thời gian nhàn rỗi, cũng may hắn cũng không có ước định thời gian cụ thể.

Hiện tại vị Các chủ này đã tự mình chạy tới, vẫn là chỉ vì các chủ Thiên Bảo Các của Lãng Nguyệt Quốc? Thiên Bảo Các này thật sự quá to lớn, mỗi quốc gia đều có phân hiệu của nó, thật không dễ để phân rõ thân phận cụ thể từ danh hiệu Các chủ Thiên Bảo Các.

- Mời hắn vào!

Chu Hằng mới vừa nói xong, lập tức lại nói:

- Từ từ, ta tự mình đi gặp!

Hắn đi ra khỏi sân, đi tới phòng khách phía ngoài cùng của Triệu gia, tất cả người tới chơi cũng sẽ được mời tới nơi này.

Chỉ thấy một gã lão giả ngoài sáu mươi tuổi đang ngồi uống trà, cả người không có lộ ra chút khí tức nào, rõ ràng không có chút dáng vẻ kiêu ngạo nào, nhưng làm cho người ta có cảm giác núi cao ngưỡng cổ.

Nhìn không thấu, nhìn không thấu!

Chu Hằng đi ra phía trước, hai tay ôm quyền thi lễ một cái, nói:

- Vãn bối Chu Hằng, tham kiến tiền bối!

Lão giả kia mặt mũi võ vàng, từng sợi tóc biến thành màu đen, da non như trẻ nít, hắn giơ tay đỡ, nói:

- Tiểu hữu không cần đa lễ!

Hắn cười cười, nói:

- Là lão hủ mạo muội tới, còn phải tạ tội với tiểu hữu a!

Chu Hằng cũng cười, nói:

- Tiền bối xưng hô như thế nào?

- Lão hủ họ Đan, tên Định Hiên, đến từ Thiên Long Đế triều!

- Nguyên lai là Đan tiền bối!

Chu Hằng ngồi xuống chủ vị, nói như vậy vị lão giả này chính là người có quyền thế nhất Thiên Bảo Các, ít nhất bên ngoài là như thế.

- Không biết tiền bối tìm vãn bối là vì chuyện gì?

- Lão hủ chấp chưởng Thiên Bảo Các, thật ra thì một mực tìm kiếm chủ nhân chân chính của Thiên Bảo Các, điểm này nói vậy tiểu hữu cũng là có nghe thấy!

Đan Định Hiên nhìn Chu Hằng, mặt mũi thành khẩn:

- Lão hủ cảm thấy tiểu hữu có thể chính là chủ nhân chân chính mà bổn các một mực tìm kiếm!

- Nga?

Chu Hằng từ chối cho ý kiến.

- Tiền bối tại sao cảm thấy như vậy?

- Tốc độ tu luyện của tiểu hữu thật nhanh, thiên tư trác tuyệt! Hơn nữa, tiểu hữu lúc dùng Linh Tinh Trụ khảo nghiệm gần đây nhất, từng làm vỡ nát Linh Tinh Trụ có phải hay không?

Đan Định Hiên mỉm cười nói:

- Lão hủ lúc đó cũng không tin tưởng, nhưng bây giờ là không thể không tin!

- Chỉ là bởi vì như thế, tiền bối liền nhận định ta là chủ nhân chân chính mà Thiên Bảo Các tìm kiếm?

- Dĩ nhiên không thể nào, còn cần làm một cái khảo nghiệm, không biết tiểu hữu có nguyện ý hay không?

Đan Định Hiên nhìn Chu Hằng, trong ánh mắt toát ra vẻ chờ đợi mãnh liệt.

Tại sao phải chờ đợi như vậy?

Vẻ mặt Chu Hằng không có chút biến hóa nào, nhưng trong lòng là muốn nói chuyện này có ích lợi gì đối với Đan Định Hiên, đáng giá để hắn chờ đợi như thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status