Kiếm động cửu thiên

Chương 304: Hào quang vạn trượng

Động tác vừa rồi của Chu Hằng rất rõ ràng, mọi người đều thấy rất rõ ràng, giống như thời gian đột nhiên thả chậm, nhưng Chu Hằng lại không bị ảnh hưởng, hắn cứ như vậy đưa tay bóp chặt cổ Lưu Vân mạnh mẽ dúi hắn vào trong đất!

Bởi vì tốc độ nhanh hơn, khiến cho Lưu Vân ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có! Quá, quá vô sỉ!

Mỗi khi Chu Hằng xuất thủ, khí tức Linh Hải Cảnh lập tức trào ra toàn trường, khiến mọi người đều kinh sợ.

- Quá hèn hạ, Linh Hải Cảnh khi dễ Sơn Hà Cảnh, thắng thì thế nào?

- Nhanh, nhanh đi mời Thiên Hà Vương, Băng Hoàng Nữ hoặc là Cự Mãng Vương đến, nhất định phải giáo huấn tên kia!

- Ba vị chủ kia, các ngươi ai dám đi mời? Mọi người lập tức im miệng không nói nữa.

Giống như người nổi bật trong đám thiên tài Sơn Hà Cảnh Võ Các như Lưu Vân cùng Tỉnh Thiên, đệ tử Linh Hải Cảnh của Võ Các tự nhiên cũng có thiên tài trong thiên tài, những người tên là Thiên Hà Vương, Băng Hoàng Nữ, Cự Mãng Vương chính là nhân vật top ba, cũng không quá trăm tuổi, đều là yêu nghiệt đáng sợ bước một chân vào Kết Thai Cảnh!

Thiên tài bọn họ tuyệt không kém Triệu Đoạt Thiên hoặc là Ứng Thừa Ân, dù sao thiên hạ rộng lớn, cũng không thể để Lãng Nguyệt Quốc độc chiếm linh quang.

Nhưng càng là thiên tài thì tính tình càng cổ quái, ba vị này đều là người tuyệt đối bất cận nhân tình, cho dù rất nhiều lão sư Võ Các nói cũng coi như gió bên tai, có thể chế trụ bọn họ cũng chỉ có Dương Thiên Thánh giả và hai lão tổ Kết Thai Cảnh khác.

Mời bọn họ đi đối phó Chu Hằng, chỉ sợ bị đánh cho sưng mặt mũi trước.

- Chu Hằng, ngươi rõ ràng là Linh Hải Cảnh, vì sao còn động thủ với bọn họ? Lâm Thác Lan và Trương Lăng Đông đều giận dữ, tên này giả heo ăn lão hổ không ngờ đè đầu bọn họ!

Chu Hằng nhún nhún vai, nói: - Ta đã nói với hắn rằng hắn không phải là đối thủ của ta, là hắn không nên ra tay, ta có biện pháp khác sao?

Hắn tiện tay ném ra, Lưu Vân bị rút ra khỏi mặt đất, vẽ qua một đường cong rơi xuống một bên. Không có động tĩnh gì, không khác gì một con chó chết.

Đây chính là đệ nhất nhân Sơn Hà Cảnh a! Đáng thương!

Sau khi trải qua việc này, chỉ sợ Lưu Vân sẽ bị đả kích rất lớn, bởi vì mối thù này căn bản không báo được.

Ít nhất đầu tiên hắn phải đột phá Linh Hải Cảnh! Nhưng mà nói thì đơn giản, đại cảnh giới cũng không phải yêu nghiệt như hắn muốn phá là phá được, không mất vài năm cũng đừng mơ tưởng.

Nói cách khác, ít nhất trong vòng mấy năm hắn phải sống trong sỉ nhục này.

Thua trong tay Linh Hải Cảnh vốn không có gì, Sơn Hà Cảnh nào có thể nghịch phạt Linh Hải Cảnh đây? Nhưng lần này hắn mất hết mặt mũi, vừa rồi còn mang bộ cao cao nhìn xuống, quay đầu lại đã bị người ta dúi vào trong đất.

Làm sao chịu nổi a!

Nghe Chu Hằng nói vậy, mọi người đều bất đắc dĩ, đúng vậy, lúc trước Chu Hằng đã nói như vậy, nhưng mà lúc trước hắn bộc phát lực lượng chỉ là Sơn Hà Cảnh a!

Kỳ quái, tịa sao hắn có thể làm được?

- Chu Hằng, ngươi đã là Linh Hải Cảnh, như vậy ta và ngươi luận bàn vài chiêu đi!

Lâm Thác Lan nói, hắn phải đánh tan nhuệ khí của Chu Hằng.

Chu Hằng cười cười, tay phải đấm ra, vô số nắm tay màu vàng đột nhiên từ trên bầu trời trút xuống Lâm Thác Lan.

- Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch!

Dưới loạn quyền. Lâm Thác Lan không ngừng lui về phía sau, sau khi lui trăm trượng mới ngừng lại được.

- Xít!

Toàn trường đều vang lên tiếng hít khí lạnh.

Không phải vì Lâm Thác Lan lui về phía sau, mà là thủ đoạn công kích của Chu Hằng.

Người có thể tiến vào Thượng Thiên Võ Các, người nào không phải có lai lịch rất lớn, kiến thức rộng rãi?

- Vực! - Là Vực!

Nắm giữ Vực, chẳng khác nào lấy được một tấm vé thông tới cánh cửa Kết Thai Cảnh! Trên lịch sử chưa từng có ví dụ nắm giữ Vực nhưng không đột phá Kết Thai Cảnh, nếu không Vực cũng được vô số cường giả Linh Hải Cảnh xem trọng như vậy!

Mọi người nhìn lại Chu Hằng, ánh mắt cùng biểu tình đã hoàn toàn khác nhau.

Đây là một lão tổ Kết Thai Cảnh tương lai!

Mặc cho thiên kiêu các ngươi tự phụ như thế nào. Nhưng Kết Thai Cảnh tuyệt đối là một đỉnh cao khó có thể trèo tới!

Thượng Thiên Võ Các nhiều năm như vậy đào tạo ra được bao nhiêu lão tổ Kết Thai Cảnh? Đích truyền chỉ có hai người! Cộng thêm một ít thiên tài do thế gia, tông phái dạy dỗ ra như Ứng Thừa Ân, Triệu Đoạt Thiên, thì cũng không có bao nhiêu người.

Nắm giữ Vực, chẳng khác nào là lão tổ Kết Thai Cảnh tương lai, tương đương siêu phàm thoát tục, chính là tồn tại đứng ở đỉnh thế gian, có thể tung hoành thiên hạ. Tiêu diêu tự tại, nắm trong tay vận mạng của mình. Thiên tài tuy rằng kiêu ngạo, nhưng thiên phú của ai bày ra khiến cho bọn họ cảm thấy không theo kịp, bọn họ cũng tuyệt đối kính sợ.

Ánh mắt mọi người nhìn Chu Hằng trở nên nóng rực. Nếu như có thể đặt quan hệ với một lão tổ Kết Thai Cảnh tương lai, tương lai phát triển của bọn họ sẽ cực kỳ có lợi.

Lâm Thác Lan và Trương Lăng Đông sắc mặt phẫn nộ, mặt mũi bọn họ bị Chu Hằng quét sạch, nhưng mà võ giả đều rất thực tế, khi Chu Hằng biểu hiện ra thực lực cường đại, trong lòng bọn họ biết mình không có phần thắng, cũng không dám tiếp tục chiến nữa.

Vạn nhất bị thảm bại như vậy không phải là càng mất mặt sao?

Hưu!

Bóng người nhoáng lên một cái, Phong Liên Tình bỗng nhiên hiện ra, quần áo trên người có chút xộc xệch, nhưng vẻ mặt lại vô cùng phấn chấn, hét lớn: - Tiểu Chu Tử, ngươi đoán người ta xông qua mấy cửa?

Cô nương hoang dã này hiện tại đã không còn là cô nương bọc vải trắng bó sát người như trước nữa, mà đã học theo chúng nữ ăn mặc, chỉ là tính tình không thay đổi.

Chu Hằng mỉm cười, nói: - Hai cửa?

- Phi phi phi, người ta rất lợi hại đấy! Phong Liên Tình liếc Chu Hằng một cái, sau đó vươn hai bàn tay, dựng thẳng lên 6 ngón tay nói:

- Người ta 70 cửa, thế nào?

Chu Hằng không khỏi cười to, vỗ vỗ đầu cô nương hoang dã.

Chỉ một lúc sau, Lâm Phức Hương, An Ngọc Mị các nàng cũng lục tục xuất hiện, đáng tiếc là, chỉ có ba người Ứng Mộng Phạm, Hàn Vũ Liên, Cổ Tư thành công xông qua 50 cửa, những người khác đều thất bại.

Huyền Âm thể quả thật bất phàm, chiến lực hơn xa võ giả cùng giai, mà thiên phú chiến đấu của Cổ Tư cũng ngạo nghễ như ngực nàng vậy.

Xông trận chấm dứt, Lâm Thác Lan và Trương Lăng Đông mặt đen lại sắp xếp chỗ ở cho đám người Chu Hằng, mà đệ tử trong Võ Các lại nhao nhao chào hỏi Chu Hằng, cho dù không thể giao hảo với Kết Thai Cảnh tương lai này, nhưng cũng tuyệt đối không thể cùng hắn là địch.

Thượng Thiên Võ Các lớn vô cùng, nhưng đệ tử trong Võ Các cộng hết lại cũng chỉ có hơn 400 người, chia đều xuống, mỗi người đều có thể có mấy trăm tòa viện lạc, tự nhiên không cần lo lắng không có người hầu hạ.

Tuy rằng Võ Các quy định chỉ có đệ tử chánh thức mới có thể được ngồi nghe giảng dạy, nhưng cũng không cấm chỗ ở cửa đệ tử có tùy tùng, thê thiếp, chỉ cần đừng đi Linh Võ Các là được rồi.

Linh Võ Các chính là nơi Thượng Thiên Võ Các truyền thụ võ đạo, cứ mỗi tháng Dương Thiên Thánh giả sẽ đích thân tới, truyền thụ đại đạo, phát huy võ đạo.

Bởi vậy, những người giống như Mai Di Hương không xông qua được Thông Thiên Trận cũng không cần lo lắng bị đuổi ra khỏi Thượng Thiên Võ Các, chỉ là muốn đi Linh Võ Các thì đi, nhưng nếu bị đánh chết cũng không có chỗ kêu oan.

Mọi người ở trong Võ Các một đêm, ngày hôm sau những người xông qua Thông Thiên Đại Trận như Chu Hằng, Cổ Tư muốn đi Linh Võ Các, muốn chứng kiến võ đạo Thánh địa danh chấn đại lục này đến tột cùng có gì thần bí.

Linh Võ Các chia làm tầng bốn, tầng một là chỗ dạy dỗ đệ tử Khai Thiên Cảnh, tầng hai là chuẩn bị cho đệ tử Sơn Hà Cảnh, tầng ba tự nhiên là Linh Hải Cảnh. Mà tầng thứ tư mỗi tháng chỉ mở ra một lần, chính là thời điểm Dương Thiên Thánh giả truyền thụ đại đạo, mọi người đều có thể tới tầng này lắng nghe.

Chu Hằng, Hàn Vũ Liên và Phong Liên Tình, Cổ Tư, Ứng Mộng Phạm mỗi người đi một ngả ở tầng thứ hai, hai người sóng vai nhau đi, đi tới tầng thứ ba.

Thế giới võ giả giống như hình kim tự tháp, càng lên trên người càng ít, tuy rằng trong Thượng Thiên Võ Các hội tụ anh kiệt thiên hạ, nhưng đệ tử Linh Hải Cảnh vẫn ít nhất, chỉ có chừng năm mươi người.

Vừa tiến vào tầng thứ ba, liền nhìn thấy một tấm biển ngọc, từ trên xuống dưới khắc chi chít tên người.

Chu Hằng đưa mắt nhìn lại, ở vị trí dưới cùng của biển ngọc có tên hắn và Hàn Vũ Liên.

Đây là xếp hạng của tất cả đệ tử Linh Hải Cảnh, mỗi một đệ tử bất cứ lúc nào cũng có thể khiêu chiến người xếp trên mình, thắng thì có thể thay thế hắn tăng hạng.

Xếp cuối cùng sao?

Chu Hằng nhìn về ba người xếp trên cùng: Tang Thanh Sơn, Tinh Dạ Vũ, Dương Chiêm.

Ba người này hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất, Tang Thanh Sơn chính là Cự Mãng Vương, Tinh Dạ Vũ là Băng Hoàng Nữ, Dương Chiêm là Thiên Hà Vương, ba người đã nắm giữ Vực, nhưng bởi vì đều xuất thân từ thế gia tông phái Kết Thai, thậm chí Thần Anh Cảnh, bởi vậy cũng không bái Dương Thiên Thánh giả làm môn hạ.

Ba người bọn họ đều chú nhất định phải trở thành Kết Thai Cảnh, ngày sau đều là trụ cột gia tộc, tông phái mình.

Ba người bước đi trên con đường võ đạo bỏ xa Chu Hằng nhiều lắm, trong cơ thể đều đã kết thành Thần, cũng không kém hơn hai người Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân bao nhiêu, tuy nhiên Chu Hằng cũng không thấy có ai kết thành Thần ở sau, xem ra ba người này cũng không lộ mặt.

Cũng đúng, Thần đều sắp hoàn toàn thành hình, cũng không cần phải... Chạy nữa tới nghe giảng nữa, chỉ có Dương Thiên Thánh giả truyền đạo mới có chút gợi ý cho bọn họ.

Chu Hằng và Hàn Vũ Liên ngồi ở hàng cuối cùng, không bao lâu liền có một vị cường giả Linh Hải tam trọng thiên tiến lại truyền thụ võ đạo cho bọn họ, chỉ trình bày thiên địa biến hóa, vạn vật diễn biến, từ trên đại cục tiến hành điểm hóa, nhưng lại để cho Hàn Vũ Liên thu hoạch rất lớn.

Mỗi người đều có đạo của mình, nhưng đại đạo có hàng ngàn, hàng vạn, trăm sông đổ về một biển, người nọ chỉ nói ra từ cơ bản, để mọi người tham khảo.

Chu Hằng nghe mà muốn ngáp ngủ, Lăng Thiên Cửu Thức trảm phá tinh tú vũ trụ, đây chính là dính đến biến hóa ảo diệu toàn bộ vũ trụ, so với nó, một đại lục tang thương biến hóa thì đáng là gì?

Võ giả bậc cao hoàn toàn có thể không ngủ liên tục mười ngày nửa tháng, lần giảng bài này cũng dài tới ba ngày, Chu Hằng tính cho đối phương mặt mũi, cho tới tận khi đối phương rời di, lúc này mới cùng Hàn Vũ Liên về chỗ ở.

- Cộc cộc, cộc... Mông còn chưa nóng đã nghe được tiếng đập cửa.

Chu Hằng đi ra mở cửa, chỉ thấy đứng bên ngoài là một thanh niên áo tím, giữa hai lông mày tỏa tỏa rất có khí thế.

- Chu huynh, tại hạ Khổng Kinh Lôi, phụng lệnh Thiên Hà Vương, đặc biệt đến thăm Chu huynh! Thanh niên áo tím lập tức cười nhiệt tình, cũng đưa ra một danh sách quà tặng trọng nói: - Đây là một chút tâm ý của Thiên Hà Vương, xin Chu huynh vui lòng nhận cho!

Chu Hằng cầm danh sách quà tặng nhìn, vị Thiên Hà Vương đúng là đại thủ bút, lại khẳng khái như thế. - - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status