Khí trùng tinh hà

Chương 423



Một thương này, bất ngờ đánh ra, cũng khiến Bao Bao bất ngờ không kịp đề phòng. Thân hình nhảy lên, né sang bên cạnh. Tần Vô Song thu lại thương thức, mũi thương lắc lư một chút, cắm xuống mặt đất, cười nói:

- Bao Bao, hai thương này, ngươi cảm thấy như thế nào?

Bao Bao lúc này mới từ bên cạnh chui ra:

- Lão Đại, hai thương này, nếu ta có chuẩn bị, có thể không tạo thành thương tổn gì đối với ta. Nhưng vừa rồi đột nhiên xuất ra, ta thật sự có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Đặc biệt là luồng hàn khí lành lạnh kia, tựa hồ khiến tay chân của ta tê dại. Đó là lực đóng băng.

Tần Vô Song gật gật đầu:

- Đúng vậy, một thương này, tên là Tụ Hạch Thức. Chính là lợi dụng bản thể và thuộc tính thiên địa tự nhiên khai thông. Ta đã từng tu luyện qua một thức kiếm khí băng, vì vậy đối với bí quyết kết băng, ngưng băng có rất nhiều lĩnh ngộ. Vừa rồi trong lúc ý niệm vừa chuyển, liền đâm ra một thương này.

- Một thương thật cổ quái, nhưng Lão Đại, lần sau ta có đề phòng, có thể ngươi không uy hiếp được ta đâu.

Bao Bao cười hắc hắc nói.

Tần Vô Song cũng nói:

- Tụ Hạch Thức này, chỉ là khởi đầu. Thức thứ ba của ta, tên là Thâm Hạch Thức, là giai đoạn nâng cao của Tụ Hạch Thức. Đến lúc đó, chúng ta sẽ thử một lần nữa. Nhưng phải nhắc nhở trước đó một chút. Tụ Hạch Thức này cũng vậy, Thâm Hạch Thức cũng vậy, cũng không nhất định là khí lưu ngưng kết thành băng, cũng có thể hình thành thuộc tính công kích khác. Hết thảy thu phát, đều do bản tâm ta không chế.

Bao Bao thè lưỡi, giật mình nói:

- Lão Đại, ngươi nói thuộc tính thiên địa tự nhiên, ngươi có thể thao túng mấy loại?

Tần Vô Song nói:

- Lực của thiên địa tự nhiên, không phải ai cũng có thể thao túng, chẳng lẽ còn cần chọn lựa một loại nào đó hay là mấy loại để thao túng sao?

Bao Bao vô cùng kinh ngạc:

- Lão Đại, ngươi đang nói đùa sao? Mặc dù nói bất cứ năm loại trên người đều có đầy đủ lực phản ứng của các loại thuộc tính, nhưng luôn có một số thuộc tính, thiên phú mạnh một chút, có một số thuộc tính, trời sinh phải yếu một chút. Mọi người tu luyện, đương nhiên là chọn tu luyện loại có thiên phú, thuộc tính cảm ứng mạnh. Lão Đại, ngươi không muốn làm một kẻ toàn tài đấy chứ?

Tần Vô Song nói:

- Ta vận hành các loại thuộc tính, cảm thấy đều không có áp lực gì, cũng không cảm thấy có bao nhiêu chênh lệch. Đạo lý mà ngươi nói, ta đương nhiên hiểu rõ. Nhưng đối với ta mà nói, một khi đã vận hành các loại thuộc tính, đều không có áp lực. Tại sao không thưởng thức một chút tất cả các loại chứ?

Bao Bao nghe mà ngẩn người, thở dài:

- Lão Đại, lẽ nào ngươi chính là thiên tài trong truyền thuyết?

Tần Vô Song cười nói:

- Có lẽ là vậy. Được rồi, Bao Bao, không nói linh tinh nữa. Ta hỏi ngươi, vậy những cường giả khác họ của Hồng Phong Nhân Tộc gần đây cảm xúc như thế nào?

- Ha ha, đều rất nóng nảy. Nhưng mà, bọn họ rốt cuộc vẫn sợ hãi Hầu Tộc, không dám chạy trốn.

Bao Bao cười nói. Tần Vô Song gật gật đầu:

- Mấy ngày này, ta muốn âm thầm quan sát một chút. Xem xem có kẻ nào phẩm tính tốt, kẻ nào nhân phẩm không đứng đắn. Nếu phẩm hạnh tốt, ta có chỗ cần dùng.

Bao Bao cười nói:

- Lão Đại, chẳng lẽ ngươi muốn kêu bọn chúng đến cậy nhờ Tinh La Điện, hay là quẳng bọn chúng vào Thiên Tứ Vương Phủ?

- Đều cần dùng, một khi đã là cường giả, thì sẽ có rất nhiều ích lợi.

Bất cứ lúc nào Tần Vô Song cũng cảm thấy thực lực của bản thân không đủ, cái gọi là tìm kiếm nhân tài ưu tú lúc nào cũng bức thiết. Đặc biệt là Thiên Tứ Vương Phủ, ngoài phụ thân và tỷ phu ra, cường giả thực sự có thể đứng một mình, tựa hồ không có.

- Được rồi, Bao Bao, dẫn ta đi quan sát một chút.

Tần Vô Song mỉm cười nói.

Tới khu vực tạm giữ những cường giả khác họ, Tần Vô Song âm thầm quan sát, nói với Bao Bao:

- Tên Lâm Điển đó, phái người đi gọi hắn ra. Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, đã cảm thấy người này rất khá.

Bao Bao mỉm cười, nói:

- Lão Đại, ngươi chờ ở đây, ta đi sắp xếp ngay.

Ở Hầu Vương Sơn, Bao Bao có địa vị tương đương với Thái tử, nó làm việc, đương nhiên hiệu suất vô cùng nhanh, Lâm Điển ngay sau đó đã được đưa tới phía sau núi.

Lâm Điển vừa đứng trên sườn núi, vừa lẩm bẩm:

- Muốn động thủ sao? Muốn giết, thì quang minh chính đại một chút. Hà cớ gì phải trốn tránh như vậy. Lâm Điển ta một khi đã là tù binh của các ngươi, thì không sợ chết.

Bao Bao cũng lười biếng nói:

- Ta nói hán tử ngươi đó, làm sao lúc nào cũng nghĩ đến cái chết thế. Chúng ta hình như chưa nói là sẽ giết các ngươi?

Lâm Điển cũng cười lạnh nói:

- Không giết chúng ta, vậy giam giữ chúng ta làm cái gì?

Khi đó Tần Vô Song dùng thuật truyền âm nói với Ngân Hầu Vương, vì vậy những người này cũng không biết, không giết bọn chúng chính là chủ ý của Tần Vô Song. Lâm Điển đương nhiên cũng bị người ta lừa gạt.

- Bớt nhiều lời đi, đi lên.

Bao Bao chỉ về phía trên.

Lâm Điển cũng không hồ đồ, hắn biết dù sao nơi này cũng là Hầu Vương Sơn, vận mệnh đã không còn do bản thân hắn làm chủ, dứt khoát sòng phẳng, đi lên phía trên. Rẽ qua sườn núi, lại nhìn thấy phía trên có một người đang đứng, tuổi hãy còn khá trẻ. Nhưng khí phách lại bất phàm, đang dùng một ánh mắt kỹ càng nhìn hắn đánh giá.

Lâm Điển hừ nhẹ một tiếng, đĩnh đạc đi lên:

- Sao hả, Hầu Tộc không động thủ, ngươi tới động thủ sao?

Tần Vô Song cười nói:

- Động thủ cái gì?

Lâm Điển tức giận:

- Bớt giả bộ đi, Tần Vô Song ? Ta đã nghe nói về tiếng tăm của ngươi. Ở các quốc gia nhân loại, ngươi là hảo hán, nhưng ở Chi Tế Sơn, ta vẫn không bội phục ngươi.

- Vậy ngươi bội phục ai?

Tần Vô Song mỉm cười, cũng không để ý lời của Lâm Điển nói.

- Không bội phục ai hết.

Lâm Điển rất dứt khoát.

- Bao gồm cả Diệp Vấn Thông?

Tần Vô Song thản nhiên hỏi.

- Diệp Vấn Thông? Hắn chẳng qua có thực lực mạnh hơn ta, lại sinh ra đã là Lĩnh chủ của Hồng Phong Nhân Tộc. Muốn nói về nhân phẩm, hắn cũng không biết là thấp kém nhiều thế nào, ta bội phục hắn làm cái gì?

- Ngươi không bội phục hắn, tại sao còn đi theo hắn?

Tần Vô Song sắc bén hỏi lại

- Chi Tế Sơn ngoài Hồng Phong Nhân Tộc, căn bản không có nơi nào đặt chân để sinh sống.

Lâm Điển cười lạnh nói:

- Không đi theo hắn, cho dù ta muốn sống yên ổn cũng không thể sống yên ổn. Lẽ nào lại tới Dã Nhân Tộc? Hay tham gia vào Hầu tộc?

Tần Vô Song cười nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, nơi dừng chân, đầu đội trời, chân đạp đất, một khi đã không thích thì không thể chết già ở đấy.

Lâm Điển lại tức giận:

- Ngươi nói với ta những lời này làm cái gì?

- Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có muốn tạo nên một chút công lao sự nghiệp không?

- Muốn thì như thế nào? Không muốn thì như thế nào?

Lâm Điển trầm giọng hỏi.

- Nếu ngươi muốn, ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường. Nếu không muốn, hôm nay liền thả ngươi xuống núi, bất luận ngươi đi đâu, ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không có người ngăn cản hành tung của ngươi.

Tần Vô Song nghiêm mặt nói.

- Chỉ là, thế cục của Đại lục Thiên Huyền đã như vậy, một cái cây không thể tạo thành rừng. Một người, thực lực dù mạnh, nhưng chung quy vẫn là một tán tu mà thôi. Không có tổ chức, không có chỗ dựa lưng cường đại, cho dù ở các quốc gia nhân loại, cũng không tạo ra được tên tuổi gì.

Tần Vô Song thật ra không phải ăn nói lung tung. Ở các quốc gia nhân loại, tán tu không có Tông môn dựa vào cũng không phải không có. Nhưng những tán tu này, đại đa số là rối ren vô danh. Cho dù có một chút thủ đoạn, có thể đủ tu luyện đến cảnh giới không tệ, nhưng thanh danh tuyệt đối cũng hiển hách không nổi. Bởi vì ngươi một mình cô độc, người khác không sợ ngươi.

- Ai nói ta nhất định phải làm tán tu? Ta tới các quốc gia nhân loại, tùy tiện tham gia vào một Tông môn, lẽ nào bọn họ nhất định không thu nhận ta?

Trong lòng Lâm Điển kỳ thực đã có mấy phần công nhận những lời nói của Tần Vô Song, nhưng trên miệng vẫn ngang bướng như cũ.

- Được, ngươi đi tham gia, với tu vi Cao Linh Võ Cảnh của ngươi, thật sự không cần lo lắng người ta không thu nhận ngươi. Chỉ là, ngươi tùy tiện tham gia vào, muốn nhận được trọng dụng, muốn lập tức có được địa vị vô thượng, cũng có chút khó khăn. Bất kể như thế nào, mọi người đều sẽ giấu tài đối với ngươi. Trưởng lão khác họ các ngươi, ở Hồng Phong Nhân Tộc, có thể chiếm cứ được địa vị trung tâm không? Chỉ sợ là không thể thôi?

Tần Vô Song mỉm cười tự nhiên, nhưng lại nói trúng tim đen Lâm Điển.

Lâm Điển chán nản thở dài một tiếng:

- Ngươi nói không sai. Cá nhân một người xuất thân không tốt, không có Tông môn, cả đời khó mà tránh được cảnh cô hồn không nơi nương tựa? Đây lẽ nào đều là số mệnh?

Tần Vô Song cười nói:

- Đương nhiên không phải là số mệnh, cái mà các ngươi thiếu, chính là một cơ hội!

- Cơ hội?

Lâm Điển kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tần Vô Song.

Tần Vô Song gật gật đầu:

- Đúng vậy, trước mắt ta có một cơ hội. Không biết ngươi có hứng thú nghe hay không.

- Xin cứ nói!

Khẩu khí của Lâm Điển, rõ ràng đã dễ chịu đi rất nhiều.

Tần Vô Song thản nhiên mỉm cười:

- Nếu ngươi đã nghe nói qua tên tuổi của ta, đương nhiên cũng biết lai lịch của ta. Quốc gia mà ta ở, vừa mới tấn cấp lên Đế quốc Thượng phẩm, là Đế quốc Đại La. Ở các quốc gia nhân loại, Đế quốc Đại La hiện giờ cùng Đế quốc Cửu Ô, Đế quốc Thiên Hành lập nên thế chân vạc vững chắc, thay thế vị trí của Đế quốc Xích Long. Hiện giờ nó là Đế quốc Thượng phẩm vừa mới tấn thăng không bao lâu, chính là lúc cần nhân tài…

- Ngươi muốn ta tham gia vào Đế quốc Đại La sao?

Lâm Điển trầm giọng hỏi.

- Đế quốc thế tục, không có ý tứ gì. Ta tiến cử ngươi tới Tông môn của ta – Tinh La Điện.

Tần Vô Song mỉm cười nói, hai mắt sắng quắc, nhìn chăm chú vào Lâm Điển, không để ánh mắt của hắn có cơ hội trốn tránh.

Lâm Điển chăm chú suy tư một lát, lại nói:

- Chỉ sợ bên trong Tông môn của ngươi, không dung nạp một người tới từ bên ngoài như ta?

- Ha ha. Điều này ngươi không cần phải lo lắng, Đại Điện chủ và Nhị Điện chủ của Tinh La Điện ta, đều có lòng dung nạp người tài, chỉ cần là người tài, nhất định có thể được trọng dụng. Tinh La Điện ta, đang chuẩn bị thành lập một Hộ Pháp Viện, nếu ngươi đi, có thể đảm nhận được chức một Tổng Hộ pháp!

Lâm Điển mặt mày khẽ động:

- Tổng Hộ pháp? Vậy Hộ Pháp Viện đó là cái gì? Chỉ là thủ hạ tay chân sao?

Tần Vô Song cười nói:

- Vị trí của Hộ pháp, trên Pháp vương và Trưởng lão, chỉ dưới quyền Điện chủ. Địa vị ở Tinh La Điện vô cùng cao. Cũng không cần lo lắng có người gạt bỏ ngươi.

Lâm Điển gật gật đầu, trầm mặc một lát, đột nhiên lại hỏi:

- Tại sao chọn ta?

Tần Vô Song thản nhiên cười nói:

- Ngay lần đầu tiên nhìn thấy ta đã nhìn ra phẩm cách của ngươi, những đám ô hợp của Hồng Phong Nhân Tộc tuyệt đối không thể nào sánh bằng. Có lẽ ta có thể nhìn nhầm, nhưng ta cảm thấy, ngươi đáng được ta coi trọng!

Hai mắt Lâm Điển lộ ra vẻ kinh ngạc, giật mình nhìn Tần Vô Song, trong lòng cũng sục sôi không thôi. Hắn sống mấy chục năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói chuyện với hắn về phẩm cách, hơn nữa còn với giọng điệu khích lệ. Bất kể lời này xuất phát từ động cơ gì, tóm lại vẫn là một sự ca ngợi!

- Thế nào?

Tần Vô Song nghe lời đoán ý, biết Lâm Điển đã động lòng, tiếp tục nói:

- Ta nói mấy câu có chút tự đại. Hôm nay nếu ngươi chọn lựa tham gia vào Tinh La Điện, có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ cảm thấy đây là một chọn lựa vô cùng sáng suốt. Trước đây, cũng có rất nhiều người đối diện với chọn lựa giống như ngươi, bọn họ không do dự, chọn lựa tham gia với ta. Hiện tại, tất cả bọn họ, đều cảm thấy vô cùng may mắn.

Lâm Điển thở dài:

- Ta phải thừa nhận, ngươi là một thuyết khách thành công! Tần Vô Song, vừa rồi ta có vài lời không thành thật. Kỳ thật, ngươi hai mươi tuổi mà có thể tu luyện đến Linh Võ Đại viên mãn, đừng nói là ta, cho dù là những Lĩnh chủ chết tiệt của Hồng Phong Nhân Tộc, đều ngưỡng mộ không thôi!

Tần Vô Song nghe vậy, cười to ha ha, hắn phát hiện Lâm Điển này, lại có lúc cũng thú vị như vậy. Hắn còn tưởng rằng, Lâm Điển là một người cứng nhắc, không hợp tình người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status