Hợp đồng hôn nhân 100 ngày

Chương 164: Về nhà, lập tức! 

Uất Noãn Tâm nhìn anh nổi giận đùng đùng, thất vọng lại tuyệt vọng nói: “Thừa nhận hay phủ nhận có gì khác nhau sao? Dù sao anh cũng cho là như vậy, cũng không vì những lời giải thích của tôi mà thay đổi cách nhìn!”

“Nam Cung Nghiêu, anh không cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn rất hoang đường sao? Là tự anh nói, tôi chỉ là công cụ lợi dụng của anh, anh không cho tôi ảo tưởng làm Nam Cung phu nhân mà. Là anh thấy chết không cứu, cho dù tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không cảm thấy áy náy mà. Nếu đã như vậy, có cần thiết để ý tôi và Lương Cảnh Đường có quan hệ gì sao? Anh không cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn sao?”

“……….” Nam Cung Nghiêu bị cô hỏi đến một câu cũng không thể nói ra. Đây cũng chính là chỗ gút mắc khiến anh đau đớn nhất, rõ ràng không quan tâm cô, lại không có cách nào tiếp nhận cô gần gũi với người đàn ông khác.

Anh im lặng, đột nhiên kéo cô ép lên tường, tay phải nâng cằm cô lên, khuôn mặt tàn nhẫn khát máu. “Cô ít tự mình cho là đúng, tôi chẳng qua, không muốn một người phụ nữ có quá nhiều chồng.”

Lưng của Uất Noãn Tâm bị dán sát vào bức tường lạnh lẽo, cả ngường bị đụng rất đau, khóe miệng buồn bã nhếch lên. “Nam Cung Nghiêu, anh đúng là một người đàn ông ích nhất trên thế giới này!” Đồ vật bản thân không quý trọng, lại không muốn người khác đụng vào, chỉ biết lo cho chính mình.

Sự lên án của cô, sự tuyệt vọng của cô như một góc băng cứa đau trái tim Nam Cung Nghiêu, nụ cười của cô làm cho anh có chút hoảng loạn, anh chán nản buông cô ra. Cô nở nụ cười lạnh, đầu cũng không quay lại đi về phía nhà ăn, lấy túi xách của mình, nói với Lương Cảnh Đường. “Chúng ta đi thôi!”

Lương Cảnh Đường nhìn thấy cô đi ra cùng hướng với Nam Cung Nghiêu, ý thức được vài điều gì đó, nhưng anh không hỏi cô bất kỳ điều gì, rời khỏi cùng với cô.

Nam Cung Nghiêu nhìn thấy bọn họ rời đi, bàn tay nắm chặt lại thành đấm, đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy tức giận đến bất lực.

Sự tức giận của anh, sự ‘giận dỗi vô cớ’ của anh chỉ khiến cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn. Anh có một loại cảm giác, người phụ nữ này, mãi mãi không thuộc về bản thân. Giữa hai người còn lại, chỉ là đau khổ giày vò cùng cãi nhau không dứt.

…………..

Trên đường đi, Uất Noãn Tâm dựa người vào cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ không mở miệng, trong đôi mắt chứa đầy mệt mỏi. Lương Cảnh Đường không muốn quấy rầy cô, mở một bản nhạc nhẹ. Xe chạy thẳng ra bời biển, hai bên quốc lộ là biển lớn và cát trải dài vô tận, gió biển thổi nhè nhẹ, trong không khí tràn đầy mùi thơm tinh khiết của nước biển.

Lương Cảnh Đường dừng xe lại, tắt đèn xe. Xung quanh một màn đen kịt, chỉ còn lại ánh sáng của ngọn hải đăng ngẫu nhiên quét qua, làm cho khuôn mặt của cô sáng tối không rõ.

“Anh muốn hỏi có phải em có quan hệ với Nam Cung Nghiêu phải không?” Sau một lúc, Uất Noãn Tâm mới nhàn nhạt mở miệng. Anh quá để ý, bất cứ chuyện gì cũng nghĩ đến cảm nhận của cô trước. Với Nam Cung Nghiêu, là hai loại người hoàn toàn khác nhau, Nam Cung Nghiêu quá ích kỷ, chỉ biết cho mình là trung tâm, từ trước đến giờ chưa bao giờ để ý cảm nhận của cô.

“Nếu như em không muốn nói, cũng không sao cả.”

“Cám ơn…..” Bây giờ cô thực sự rất mệt mỏi. Lúc nãy ở nhà hàng không dễ gì mới có được dũng khí, lại bị Nam Cung Nghiêu cắt đứt. Hiện tại, ngay cả một chút dũng khí cũng không còn nữa, nói không thành lời.

“Lúc nãy, nhất định anh không vui phải không? Xin lỗi nhé.”

“Không sao cả, chỉ cần ở cùng em, anh đều vui vẻ.”

“………..” Anh càng như vậy, Uất Noãn Tâm càng áy náy, cảm thấy bản thân tội ác tày trời. Ba lần bốn lượt hạ quyết tâm, nhất định phải thẳng thắn với anh, để tránh khỏi gây nên tổn thương càng lớn cho anh.

“Thực ra, em vốn không ở tại khu nhà chung cư kia đúng không? Ba tháng trước, chính phủ đã quyết định quy hoạch rồi.”

Anh đã sớm biết, lại không lật tẩy cô sao?

“…………..Xin lỗi!”

“Không cần nói xin lỗi, bản thân mỗi người đều có bí mật không muốn để người khác biết, có thể hiểu được!”

“Em……cần phải thẳng thắn với anh một chuyện.”

Nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, Lương Cảnh Đường không tránh khỏi có chút căng thẳng, ổn định hô hấp. “Em nói đi!”

“Thực ra………..em và Nam Cung Nghiêu………chúng em là…………” ‘Vợ chồng’ hai chữ này vẫn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị tiếng chuông điện thoại chặn ngang, ba chữ ‘Nam Cung Nghiêu’ nhấp nháy trên màn hình.

Uất Noãn Tâm cảm thấy phiền phức, cúp thẳng điện thoại.

Nhưng chưa đến hai giây, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Liên tục không dứt, giống như cô không nhận, sẽ tiếp tục gọi nữa.

“Nhận đi, không sao đâu!”

“Em không muốn nhận!” Uất Noãn Tâm khóa máy. Cứ nhìn thấy tên của anh, cô đều cảm thấy phiền phức, nói chi đến nhận điện thoại của anh.

Tiếp tục lấy hết can đảm.

“Thực ra chúng em là……”

Điện thoại của Lương Cảnh Đường vang lên, vẫn là cuộc gọi của Nam Cung Nghiêu. Anh nghĩ ngợi một hồi, đem điện thoại đưa cho Uất Noãn Tâm. “Tìm em đó! Nhận đi, có lẽ anh ấy có chuyện gì đó quan trọng.”

Uất Noãn Tâm không còn cách nào, đành phải xuống xe, mất kiên nhận hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Cô dám ngắt điện thoại của tôi hả? Lá gan lớn nhỉ!”

“Tôi còn có thể to gan hơn nữa, anh muốn thử không?”

“Bây giờ, lập tức, về nhà!”

“Tôi không muốn!”

“Cô muốn ở ngoài qua đêm với người tình cũ sao?”

“Cho dù như vậy, thì sao nào? Không liên quan gì đến anh!”

“Uất Noãn Tâm, cô biết bản thân đang nói chuyện với ai không hả?” Anh nghiến răng uy hiếp cô, giống như một cơn gió lạnh như băng, thổi lạnh cả sống lưng của cô. “Tôi nói lại lần nữa, về nhà ngay!”

“…….Tôi đã nói rồi, tôi không muốn, không muốn!” Cô gào thét trong làn gió đêm.

“Rất tốt! Rất có liêm sĩ!” Anh tức đến nỗi cười rộ lên. “Tôi cho cô một tiếng, nếu như cô không thèm quan tâm như vậy, chờ nhặt xác của cha cô đi!”

Anh cúp điện thoại, Uất Noãn Tâm hoảng sợ cười khổ, khóc không ra nước mắt. Cô một chút năng lực phản kháng lại cũng không có, không phải sao? Giống như một con kiến đáng thương, mạng nhỏ bị anh nắm chặt trong tay, ngay cả nói ‘không’ cũng không thể.

Khóe mắt không biết từ lúc nào đã có nước mặt, cô vội lau khô, không cho phép bản thân mềm yếu như vậy. Quay về xe, nói với Lương Cảnh Đường: “Phiền anh đưa em về nhà.”

Anh cầm lấy tay cô để trên đầu gối, nắm chặt lại, nhiệt độ ấm áp truyền vào cơ thể cô, lời hứa kiên định. “Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đều ở bên cạnh em. Cần em nói một câu, điều gì anh cũng tình nguyện làm vì em!”

“Cám ơn anh!” Cô đẩy tay anh ra. Cô biết anh quan tâm cô, chính vì điều này, cô không thể để anh dính vào. Có vài chuyện, chỉ có chính mình mới có thể giải quyết, người khác mãi mãi không thể được sự bất đắc dĩ bên trong đó…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status