Hôn trộm 55 lần

Chương 343: Ba tiếng “Thực xin lỗi” (23)

“Trên người nhiều vết thường như vậy, sao còn hút thuốc?” Kiều An Hảo chỉ trích một câu, đem tàn thuốc dí vào trong gạt tàn, sau đó thấy tay kia của anh còn đnag cầm hộp thuốc và bật lửa, không hề nghĩ ngợi lại vươn tay ra đoạt lấy, lưu loát ném vào thùng rác.

Một loạt hành động này của cô, làm vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng Lục Cẩn niên cũng không hề tức giận.

Xử lý xong tàn thuốc, Kiều An Hảo liền kéo tay anh, đi đến sofa.

Lục Cẩn Niên nhìn tay nhỏ bé trắng noãn của cô chủ động cầm lấy tay anh, khuôn mặt anh mềm mại hơn rất nhiều, nhưng không hề phản kháng, đặc biết thuận thoa cô, di chuyển bước chân.

Kiều An Hảo chỉ lên sofa, nói hai chữ đơn giản: “Ngồi xuống.”

Sau đó liền lấy khăn ướt khử trùng lau sạch tay của mình.

Lục Cẩn Niên không nói gì, lại rất ngoan ngoãn ngồi xuống.

Kiều An Hảo ngồi xổm trước bàn trà, lấy ra mấy loại thuốc bác sĩ vừa đưa, sau đó cầm gói bông, kéo ra ngoài, nhìn anh nói: “Cởi quần áo ra.”

Lục Cẩn Niên nhìn hành động của cô, biết cô muốn bôi thuốc cho anh, trừng mắt nhìn, như một người máy nghe lời, đặc biệt thuận theo, cởi hết quần áo ra.

Kiều An Hảo cầm lấy bông, chấm vào dịch tiêu độc, chà lên vết thương của anh, tâm cô cũng đau, theo miệng vết thương, đau đến tận đáy lòng, Lục Cẩn Niên đưa lưng về phía cô, khóe môi lại cong lên một nụ cười yếu ớt không dễ nhận ra.

Thủy tình cắm vào rất nhiều, vết thương trên người anh có mấy chỗ đã sớm không còn đổ máu, Kiều An Hảo nghiêm túc xử lý, sau đó bắt đầu bôi thuốc mỡ.

Lục Cẩn Niên cảm giác được cô gái mềm mại chạm vào người mình, có lẽ vẫn còn tâm tình oán hận đưa nhỏ bị Hứa gia hãm hại, lại hoàn toàn buông xuống, chỉ còn sự áy náy và xúc cảm dịu đàng đến đau lòng.

Má Trần tiễn bác sĩ sau đó lo lắng lên lầu, kết quả đi đến cửa phòng ngủ, cong chưa đi vào, đã thấy Lục Cẩn Niên ngồi trên sofa, Kiều An Hảo ngồi bên cạnh bôi thuốc cho anh.

Hai người không hề nói gì với nhau, ánh mắt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tính rộng lớn, vào tận sâu bên trong, soi rõ toàn bộ phong ngủ, một hình ảnh đặc biệt đẹp đẽ.

Má Trần thức thời không đi đến quấy rầy, lặng yên không tiếng động rời đi.

Kiều An Hảo đưa cho Lục Cẩn Niên thuốc, đứng dậy rót một chén nước rồi bưng đến cho anh, sau đó dựa theo sự nhắc nhở của bác sĩ, nhẹ nhằng cắt qua giữa ánh mặt trời buổi trưa: “Uống chút thuốc tiêu viêm, khỏi bị nhiễm trùng, hôm nay không cần tắm rửa, ngày mai chắc sẽ kết vảy.”

Tuy răng trên mặt anh không có quá lớn cảm xúc phập phồng, nhưng đáy lòng vô cùng mềm mại, không hề từ chối nhận lấy thuốc, sau đó nuốt xuống.

Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên uống nước, được một lát, không kiềm chế được mở miệng nói: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, anh tức giận như vậy, đều phá tan thư phòng rồi?”

Lục Cẩn Niên nghe thấy thế, cảm thấy trong cổ họng như bị thứ gì chặn lại, nước ở chỗ đó, bị anh bất động dừng lại một lúc mới cố gắng nuốt xuống, sau đó buông cốc nước, lạnh nhạt nói một câu: “Công ty có chuyện.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status