Học tra ngồi cùng bàn không cần an ủi

Chương 121: Mười năm sau 4: Làm người đi~


Edit: Hyukie Lee

Hôn cũng hôn rồi, trong sạch cũng mất rồi.

Kiều Thiều có chút xấu hổ, nhưng y nghĩ, chắc giấc mơ này của Hạ Thâm cũng sắp kết thúc rồi, nếu tỉnh thì sẽ không cần phải đối mặt với thiếu niên Thâm Thâm trước mắt nữa.

Ai ngờ Hạ Thâm không hề có ý tỉnh lại, mơ cực kì vui.

Đầu tiên là đưa y về cao ốc Thâm Hải, Đại Kiều và mẹ đều tôn sùng xem hắn là thượng khách, Hạ Thâm thế mà rụt rè, không dám nhìn Kiều Thiều lấy một cái.

Kiều Thiều biết rõ hắn chỉ mới mười một tuổi, nhưng vẫn có cảm giác tên này lại giả vờ thuần khiết!

Thôi, xét thấy ba mẹ đều ở đây, cứ mơ tiếp đi.

Đại khái là ngại tuổi nhỏ không mần ăn gì được, thời gian như được tua nhanh, chớp mắt đã mười lăm mười sáu.

Sáng sớm, Kiều Thiều nghe được âm thanh của mẹ: “Tiểu Thâm chờ con dưới lầu kìa, mau xách ba lô xuống đi.”

Kiều Thiều ngơ người một lát mới phản ứng kịp tiết tấu, mình đang học sơ trung sao? Y và Hạ Thâm cùng nhau học sơ trrung?

Khoan đã, không phải tên này đã nhảy lớp đi Thanh Hoa Bắc Đại rồi sao!

Mà thôi, trong mộng còn có logic gì, lúc này Hạ Thâm cũng không phải Hạ Thâm, hắn không tên Hạ Thâm.

Kiều Thiều quyến luyến nhìn người mẹ khỏe mạnh của mình: “Con đi học đây.”

Dương Vân dịu dàng cười nói: “Đi đi.”

Trong lòng Kiều Thiều chua chát, chồm lên hôn gò má của bà.

Dương Vân mỉm cười: “Bao nhiêu tuổi rồi còn giống con nít thế hả?”

Kiều Thiều có chút ngượng ngùng, men theo cầu thang đi xuống: “Con đi nhé!”

Vừa xuống lầu liền thấy Hạ Thâm mặc đồng phục ba lớp, bộ đồng phục này vô cùng cầu kì, trong áo khoác ngoài là bộ tây trang nhỏ, kẹp cổ áo và tay áo đều có, huy hiệu trường lòe lòe tỏa sáng, nạm một đường vàng chói.

Miệng Kiều Thiều co giật, nếu y nhớ không lầm, đây là ngôi trường mà y chỉ học được nửa năm, hóa ra Hạ Thâm cũng học ở đây sao?

Có lẽ trong hiện thực không thực hiện được nên đem vào trong mộng.

Hạ Thâm nhìn qua, tầm mắt lóe sáng một chút: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Kiều Thiều: “?” Y cũng không biết mình có ngủ ngon hay không.

Hạ Thâm nhẹ giọng nói: “Là tôi không tốt, không nên nói chuyện với cậu khuya như vậy.”

Kiều Thiều không biết tình hình, chỉ có thể vuốt theo: “Không sao mà.”

Hạ Thâm lại nói: “Lát nữa lên xe ngủ một hồi đi.”

Kiều Thiều cũng không nghĩ nhiều: “Ừ.”

Đột nhiên Hạ Thâm hạ giọng: “Hôm nay chú Trần lái xe, không thể ngủ trên đùi tôi đâu.”

Kiều Thiều ngu người: Cái gì đây cái gì đây!

Hạ Thâm bên kia vẫn còn nhẹ giọng dỗ dành: “Nhưng vai thì có thể dựa.”

Kiều Thiều chớp mắt mấy cái, phun tào một bụng: Hạ Thâm Thâm mi đang mơ cái gì thế! A, tên này đang nằm mơ thật…

Kiều Thiều lên xe, Hạ Thâm để cặp mình giữa hai người, sau đó liếc mắt nhìn Kiều Thiều một cái.

Kiều Thiều không hiểu thâm ý của hắn.

Ngón tay Hạ Thâm chỉ chỉ ở sau chiếc cặp.

Kiều Thiều thử thăm dò đưa tay qua, Hạ Thâm liền chộp lấy nắm chắc, Kiều Thiều: “…”

Thôi thôi, ước chừng cũng đoán ra một chút, mười có tám chín là hai người đang trộm yêu đương. Cũng bình thường, hôn cũng hôn rồi, còn không yêu nữa thì đúng là đùa giỡn lưu manh.

Giấc mơ này của Hạ Thâm nằm đến có lí có tình, khiến người phải tin phục.

Trên đường đi Kiều Thiều không hề buồn ngủ, Hạ Thâm lại nhiều lần ám chỉ: “Muốn ngủ thì ngủ đi.”

Mỗi lần nói lại liếc mắt một cái, Kiều Thiều suy nghĩ, hiểu rõ tâm tư của thiếu niên, muốn dựa bả vai thật à?

Kiều Thiều thở dài, dù sao cũng là mộng, để Đại Kiều biết thật cũng không sao, vì thế y nghiêng người…

Hạ Thâm thấp giọng nói: “Thiều Thiều.”

Kiều Thiều chớp chớp mắt.

Hạ Thâm lập tức lấy cái cặp ra che trước mặt, âm thanh đè tới cực thấp: “Đã nói không thể ngủ trên đùi mà.”

Kiều Thiều cũng có muốn ngủ trên đùi Hạ Thâm đâu a…

Hạ Thâm thế mà lại đỏ mặt: “Như vầy đi, chú Trần sẽ không phát hiện.” Hắn giơ cái cặp lên, nghiêm nghiêm túc túc che Kiều Thiều lại.

Kiều Thiều vừa bực mình lại vừa buồn cười, trong lòng có chút ngọt: “Cậu giơ từ đây tới trường luôn sao?”

Hạ Thâm nói: “Không sao, tôi không phiền.”

Kiều Thiều quen tính quen nết tìm một vị trí thoải mái: “Nửa giờ lận đó.”

Cánh tay Hạ Thâm rất ổn: “Cậu cứ ngủ đi.”

Kiều Thiều lại cọ cọ tìm vị trí khác: “Thế tôi ngủ nhé?”

Hạ Thâm nhìn thẳng phía trước, vành tai run rẩy: “Ừmm, đừng lộn xộn.”

Kiều Thiều ngơ người.

Tiếng nói Hạ Thâm khàn khàn: “Ngoan, đừng làm bậy.”

Kiều Thiều: “…”

Làm bậy con mắm, quả nhiên tên này lại mơ lung ta lung tung!

Kiều Thiều ngồi dậy, dựa vào cửa sổ ngủ.

Hạ Thâm bỏ cặp xuống, hơi cứng người: “Cậu đừng giận mà.”

Kiều Thiều nhìn ra cửa sổ.

Hạ Thâm nhìn nhìn đằng trước, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kiều Thiều.

Điện thoại Kiều Thiều tích một tiếng, liếc Hạ Thâm một cái, sau đó mới lấy ra xem.

Tên trong hộp thư khiến não Kiều Thiều đau đớn: Bạn trai.

Đồng chí Hạ Thâm nhặt cái liêm sỉ lên được không! Không những thế nội dung càng khiến trước mắt Kiều Thiều tối sầm——–

Bạn trai: “Chúng ta còn nhỏ, chờ lớn lên một chút nữa nhé?”

Kiều Thiều thật sự muốn cho hắn một cái xem thường: giả vờ đứng đắn gì chứ!

Y lười trả lời, kéo lịch sử trò chuyện lên, hay lắm… Không coi thì thôi, vừa coi xong Kiều Thiều thật sự muốn lôi bạn trai ra đánh tơi bời một trận.

Đây là cái gì!

Hai người trắng đêm không ngủ, nói đều là đề tài của những đứa trẻ hư hỏng !

Khiến Kiều Thiều đỏ mặt tai hồng là, y nói ——- tôi – muốn – cậu ——- lúc nào !
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status