Duy ngã độc tôn

Chương 787: Ra Hỗn Độn Chỉ bắn hạ đại năng!


Lý gia có khả năng xảy ra một trận nội chiến thảm liệt, cứ thế bị khống chế trong phạm vi nhỏ nhất, cũng không nhấc lên gợn sóng quá lớn. Gia chủ Lý Hoành dùng thủ đoạn bàn tay sắt, chém giết hơn một trăm phản đồ gia tộc, sau đó trộn lẫn phân phối lại những người nhà bọn họ.

Một chiêu này đủ độc, thứ nhất là Lý Hoành thực hiện lời hứa trước đó của mình, không giết người nhà những phản đồ này. Thứ hai, cũng khiến người nhà những người kia triệt để phá hỏng.

Người nhà phản đồ căn bản không có cơ hội làm mưa làm gió gì nữa, từ nay về sau cũng chỉ có thể dần dần nhạt khỏi mắt mọi người.

Hiện giờ, hầu như toàn bộ đại gia tộc Tây Vực đều tụ tập ánh mắt ở thành Lãnh Quang. Gia tộc môn phái không thuộc về mười ba đại tộc cùng bảy đại phái, vốn hy vọng Tây Vực có thể phát sinh một hồi đại loạn, như vậy thì bọn họ sẽ có cơ hội. Nhưng hiện giờ xem ra, trước khi gia tộc thần bí cùng Tần Lập có kết quả chiến đấu, sẽ không có khả năng nổi loạn.

Có thể tưởng tượng những gia tộc môn phái này căm hận đoàn người Tần Lập cỡ nào, chẳng qua may là bọn họ đều tự hiểu lấy mình, Long Đầu Bang cường đại như vậy, một đêm bị diệt, bọn họ tự nhiên không dám dễ dàng đối chọi với Tần Lập.

Gia tộc thần bí phản ứng còn nhanh hơn nhiều người tưởng tượng.

Ngày thứ ba sau khi Long Đầu Bang bị diệt, một nhóm hơn bảy mươi người đột nhiên hiện thân giữa thành Lãnh Quang. Những người này tựa như trực tiếp xuất hiện từ hư không, trước đó không hề có dấu hiệu gì.

Tất cả đều là hư không hoành độ, đi tới nơi này.

Thực lực những người này, không cần phải nghĩ, cũng biết rất là cường đại.

Hơn bảy mươi người này, sau khi xuất hiện ở thành Lãnh Quang, không hề có chút do dự, đi thẳng tới chỗ khách sạn đoàn người Tần Lập.

Hiển nhiên, trước khi tới đây, bọn họ đã biết chỗ đoàn người Tần Lập ở lại.

Tất cả cường giả thành Lãnh Quang đều trở nên kích động. Tuy rằng đêm không ngủ đó, thành Lãnh Quang máu chảy thành sông, đã chết rất nhiều người vô tội, nhưng điều này cũng không ngăn cản lòng tò mò dữ dội của các võ giả thành Lãnh Quang.

Loại tình huống hoành tráng này, nếu như bỏ qua thì sợ rằng sẽ tiếc nuối cả đời.

Đoàn người gia tộc thần bí tới đây, trang phục thống nhất, toàn bộ mặc trường bào màu đen, đầu đội buột tóc cửu long kim quan, bộc phát toàn bộ một Thần Nguyên lực cường hãn ra ngoài cơ thể. Nơi đi qua, tất cả kiến trúc trên đường đều bị cỗ khí thế trên người bọn họ đánh vào sụp đổ.

Khí thế trực tiếp đánh vào mặt đất nứt ra từng khe lớn, ở phía sau bọn họ hình thành từng con đường tường sụp vách đô cùng khe sâu đầy máu.

Bụi mù tung lên bốn phía, tiếng kêu khóc vô tội vang lên liên tiếp, đoàn người này không chút để ý đến. Đối với bọn họ mà nói, đây là vì thu một chút lãi vì tộc nhân Long Đầu Bang đã chết. Bởi vì bọn họ chết ở thành Lãnh Quang, như vậy tất cả người ở thành Lãnh Quang đều đáng chết.

Muốn trách, vậy thì trách Tần Lập đi.

Không nói lý lẽ? Trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ đạo lý gì đều là giấy vụn.

- Tần Lập, Người lăn ra đây nhận lấy cái chết cho ta.

Một Lão già râu tóc bạc trắng, đi tới cửa khách sạn chỗ đoàn người Tần Lập, khoát tay, một cỗ lực lượng nặng như núi cao đánh ra, muốn san phắng tòa khách sạn này thành đất bằng.

Vù!

Cỗ lực lượng này như trâu đất xuống biển, lặng yên không một tiếng động, thậm chí không tạo nên một chút rung động.

Lão già khẽ nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: Có chút đạo hạnh.

Ngay sau đó, lão ta hai tay kết ấn, một cỗ sát khí lạnh lẽo hình thành một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén, hung hăng chém về phía lầu chính khách sạn này.

Kiếm khí trực tiếp chém rách hư không, nhanh chóng đập xuống. Nếu như chém trúng, đừng nói là lầu chính khách sạn này, coi như là một ngọn núi thì cũng có thể bị chém đứt.

Oong!

Một tiếng nổ vang như đại pháo bắn ra chợt vang lên.

Đạo kiếm khí sắc bén này liền chém lên trên chiếc cổ Chuông, khách sạn vẫn nguyên vẹn như trước.

Lúc này, từ trong khách sạn bay ra một bóng người, thu hồi cổ Chuông kia, chỉ vào Lão già này mắng to:

- Lão già từ đâu ra, còn không nhanh cút đi.

- Tiểu bối muốn chết!

Lão già này giận tím mặt, dù là ở bên trong gia tộc, thân phận địa vị của lão cũng hết sức siêu nhiên. Hiện giờ, lại bị một tiểu bối khiêu khích nhục mạ, tự nhiên không cách nào chịu được.

Người đi ra chính là Hô Diên Kiêu Dưởng, Hô Diên Kiêu Dưởng cầm cổ Chuông Hoang cổ trong tay, hắc hắc cười lạnh nói:

- Lão già này, lão có bảo vật hay không? Không có bảo vật, ta không đánh với lão.

Hạ Văn Vũ đi ra liền sau đó trợn ngược trắng cả mắt, thầm mắng cái tên tham lam này quả thật là quá đáng, nào có nhiều bảo bối cho ngươi như vậy?

Lão già này nhìn thấy cổ Chuông trong tay Hô Diên Kiêu Dưởng, mắt liền đỏ lên, cổ Chuông này chính là một trong chí bảo thuộc gia tộc Thần bí, cũng như thanh kiếm nhỏ xanh lục kia, đều là có được từ trong một di tích Hoang cổ. Thành viên gia tộc đi tới thành Lãnh Quang thành lập thế lực, mang đến hai kiện chí bảo này, không ngờ tới lại bị địch nhân lấy đi.

- Tiểu bối vô tri, trả lại cổ Chuông đây.

Thân hình Lão già này lao mạnh về phía Hô Diên Kiêu Dưởng, vươn một cánh tay như xương khô trực tiếp chụp vào cổ Chuông trong tay Hô Diên Kiêu Dưởng.

- Muốn cướp bảo bối của ta? Cửa cũng không có đâu.

Hô Diên Kiêu Dưởng cười lạnh một tiếng, thân thể nhảy lên trên, giữa không trung bước đi giữa hư thực, tế ra cổ Chuông, hung hăng đập xuống bàn tay khô gầy của lão già này.

- Tới tốt!

Lão già này không giận mà cười, trực tiếp chụp lên cổ Chuông này. Loại trọng bảo lưu truyền từ thời đại Hoang cổ tới nay, mỗi một kiện đều vô cùng trân quý, có thể nắm giữ ở trong tay mình, liền quyết không thể truyền lưu ra ngoài.

Phốc!

Bên trên cổ Chuông đột nhiên bùng nổ một cỗ đạo vận vô cùng huyền diệu, giống như có Thánh Nhân đang ngâm tụng cổ kinh, giữa thiên địa thoáng chốc bị một cổ khí tức tường hòa bao phủ.

Lão già bất chợt ngẩng ra, lúc này cánh tay khô gầy của lão đã tiến vào trong đạo vận huyền điệu, lập tức hóa thành tro tàn.

Thậm chí lão cũng không cảm giác được đau đớn nội tâm vô cùng bình thản, không có bi thương, không có vui sướng, không có phẫn nộ...không hề có bất kỳ tâm tình gì.

Cứ thế, trơ mắt nhìn một bàn tay của mình biến mất trong không khí.

Ngay sau đó, Hô Diên Kiêu Dưởng phóng đại cổ Chuông lên, cổ Chuông vù một tiếng lăng không bay lên, sau đó biến thành một chiếc chuông lớn đến trăm thước, đè xuống từ trên đầu Lão già này.

- Thúc thúc cẩn thận!

Chợt có một tiếng quát vang lên từ trong đoàn người gia tộc thần bí, sau đó có bảy tám người cùng lúc phát ra công kích, đánh lên trên cổ Chuông khổng lồ trên bầu trời.

Ong ong ong...

Bảy tám tiếng nổ phát ra từ trên cổ Chuông Hoang cổ, tiếng nổ kia như đại pháo rền vang, chấn lòng nhiếp phách.

Bảy tám đại năng đỉnh cấp công kích cổ Chuông đều phun máu như điên, trong mắt bắn ra quang mang không thể tin nổi.

Có lẽ tiếng nổ này làm giật mình lão già phía dưới cổ Chuông, mắt thấy cổ Chuông sẽ chụp lão vào bên trong, Lão già phát ra một tiếng quát lớn. Trên người khoảng khắc bộc phát ra một cổ khí tức Hoang cổ cổ khủng bố, một con giao long Hoang cổ khổng lồ dựng lên từ phía sau Lão già này, tản ra long uy khủng bố, đụng vào cổ Chuông.

Hô Diên Kiêu Dưởng khẽ giật mình, thầm than gia tộc thần bí truyền thừa quả nhiên bất phàm, lại có được dị tượng Hoang cổ cường đại như thế. Tuy nhiên hắn cũng không sợ, thần niệm khẽ động, văn tự Hoang cổ cùng các hoa văn thần bí trên cổ Chuông Hoang cổ, tất cả đều tản mát ra khí tức Hoang cổ khủng bố, đủ để chống đỡ lại con giao long khổng lồ do lão già gia tộc thần bí thi triển ra dị tượng Hoang cổ.

Đồng thời, những văn tự cùng hoa văn thần bí này giống như vật sống, tản ra quang mang làm người ta mê ảo, đan xen giữa thiên địa tạo ra một cổ đạo vận. Miệng cổ chuông như miệng một con thần thú Hoang cổ, trực tiếp lao tới cắn nuốt con giao long dị tượng.

Hô Diên Kiêu Dưởng không hổ là tuyệt thế thiên tài ngay cả Ô Quận Vương cũng xem trọng, vương giả trẻ tuổi Đông Hoang. Sau khi lấy được chiếc cổ Chuông Hoang cổ này, trong thời gian ngắn như thế đã nắm giữ được dị tượng Hoang cổ của mình, dung hợp cùng với chiếc Cổ chuông này, phát ra uy lực càng thêm cường đại.

Ầm ầm ầm!

Con giao long Hoang cổ khổng lồ tản ra long uy khủng bố kia bị cổ Chuông cắn nuốt, điên cuồng công kích ở giữa cổ Chuông, phát ra từng tiếng nổ kinh thiên động địa.

Tiếng nổ tản ra từ trên cổ Chuông, đủ để chấn vỡ màng nhĩ người khác.

Lập tức có rất nhiều cường giả thành Lãnh Quang xem náo nhiệt ở không trung, vẻ mặt hoảng sợ thối lui ra sau. Từng mảng lớn kiến trúc bị tiếng nổ khủng bố này đánh vào trực tiếp sụp xuống, tan vỡ, nát vụn.

Khóe miệng Hô Diên Kiêu Dưởng chậm rãi chảy ra một tia máu, cổ Chuông khôi phục bình tĩnh, Lão già gia tộc thần bị phát ra dị tượng giao long Hoang cổ kia lại hung hăng phun ra một ngụm máu lớn.

Trong ánh mắt nhìn về phía Hô Diên Kiêu Dưởng, đã không còn khinh thường như truỡc, mà chuyển thành vẻ kiêng kỵ thật sâu.

- Người chính là Tần Lập?

Lão già này nhìn lại cánh tay phải đã không còn bàn tay, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn hỏi.

- Muốn đánh với công tử nhà ta, lão còn chưa đủ tư cách!

Hô Diên Kiêu Dưởng cười hắc hắc:

- Ta chỉ là một tùy tùng nhỏ nhoi bên cạnh công tử mà thôi. Đối phó với lão già như ngươi, ta đủ dư sức rồi.

- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết!

Hai mắt Lão già bắn ra quang mang lành lạnh, đột nhiên lấy thân làm kiếm, toàn thân xoay tròn, vọt thắng về phía Hô Diên Kiêu Dưởng.

- Hả, đây là chiêu thức gì? Phương pháp tự sát mới sao?

Hô Diên Kiêu Dưởng miệng lẩm bẩm, chuẩn bị tế ra cổ Chuông, để cho lão già này đụng đầu vào cổ Chuông cho xong.

Ngay khoảng khắc đó, chợt nghe một tiếng quát to:

- Mau tránh ra.

Hô Diên Kiêu Dưởng trong nháy mắt này cũng cảm giác được không đúng. Thân thể Lão già này giống như hòa hợp một thể cùng thiên địa, hóa thành một thanh kiếm sắc bén hình người, không gì không đâm thủng được.

Hô Diên Kiêu Dưởng trong lúc vội vàng liền tế ra cổ Chuông Hoang cổ, che ở trước người.

Đỉnh!

Một tiếng nổ kim loại va chạm giòn tan vang lên. thân thể Hô Diên Kiêu Dưởng giống như diều đứt dây, ném ngược ra phía sau, chiếc cổ Chuông Hoang cổ cũng bị đụng bay ra ngoài.

Hô Diên Kiêu Dưởng ở giữa không trung phun ra một ngụm máu, máu tươi diễm lệ nhuộm đỏ bầu trời.

Chiếc Cổ Chuông bị Hạ Văn Vũ vươn tay bắt lấy, thân người Hô Diên Kiêu Dưởng cũng được một tiền bối trong sư môn hắn tiếp được.

Lão già thiếu đi một bàn tay, thân hình đứng vững, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Hô Diên Kiêu Dưởng trọng thương, có chút tiếc nuối nói:

- Không thể lập tức đâm chết ngươi, tính là ngươi may mắn.

Hô Diên Kiêu Dưởng muốn nói cái gì, mở miệng, lại phun ra một ngụm máu.

- Đừng nói nữa, nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh, dưỡng thương cho tốt.

Tiếng nói Tần Lập vang lên, đồng thời đưa một viên đan dược vào miệng Hô Diên Kiêu Dưởng.

Tần Lập nói xong, nhàn nhạt liếc nhìn Lão già này, vươn một tay, Hỗn độn Chỉ đánh ra. Một đạo hỗn độn khí trực tiếp xuyên thủng giữa mi tâm Lão già này, xuất hiện một lỗ máu nho nhỏ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status