Duy ngã độc tôn

Chương 273: Nguy cơ lại tới


- Hừ! Lăn xuống cho lão tử!

Tần Lập vươn tay, trực tiếp cắm vào vách đá, kéo ra từng tảng đá thật lớn ném xuống phía dưới.

Tảng đá rít gào lăn xuống dưới, tuy rằng tốc độ cực nhanh, nhưng khả năng đánh trúng đối phương lại cực nhỏ. Chỉ là đối với một võ giả Chí tôn đã thành danh nhiều năm, Tần Lập hành động như thế phần nhiều mang tính chất nhục nhã.

Ở bên dưới lập tức không nhịn được mắng to:

- Tiểu nghiệt súc! Chờ ta đuổi tới ngươi, nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!

- Lão đê tiện! Ngươi cứ đuổi theo ta được rồi hãy nói!

Tần Lập vừa nói, đột nhiên cảm giác khoảng cách với đối phương lại càng gần mình một chút, trong lòng không nhịn được thầm mắng một tiếng lão hồ ly, đồng thời thân thể cũng tiếp tục phóng lên trên.

Kẻ đuổi theo Tần Lập ở bên dưới, không phải ai xa lạ, chính là Ngọc trưởng lão trong ba vị lão tổ Kim Ngọc Thiết của Thiên Sát Môn! Thực lực bản thân đã đạt tới Nhân Tôn đỉnh!

Chỉ là muốn đột phá đến cảnh giới Địa Tôn, sợ là rất khó, bởi vì thọ mệnh của hắn chỉ còn không đủ trăm năm. Thời gian trăm năm đối với người thường mà nói thì là cả một đời, thậm chí rất nhiều người chỉ sống có sáu bảy mươi năm. Nhưng đối với một võ giả cảnh giới Chí tôn, chẳng qua chỉ là vài lần bế quan mà thôi.

Nếu như không thể đột phá đến Địa Tôn, như vậy thọ mệnh của hắn sẽ dùng hết rất nhanh, phải chấp nhận kết quả tử vong.

Đây cũng là vì sao sau khi thực lực đột phá đến Chí tôn, hầu như tất cả võ giả đều sẽ lựa chọn tiếp tục khổ tu, không ai lại chịu chết già. Sống càng lâu, lại càng muốn sống tiếp!

Ngọc trưởng lão có bối phận cực cao ở Thiên Sát Môn, năm nay lão cũng hơn bảy trăm tuổi. Lúc lão còn trẻ tuổi, diện mạo anh tuấn tiêu sái, cũng từng là nhân vật danh tiếng Huyền Đảo một thời.

Có thể tu luyện đến cảnh giới ngày hôm nay, hoàn toàn là bởi lão thiên tư xuất chúng, hơn nữa sau này chăm chỉ nỗ lực. Bởi vậy, cũng là một người rất có tự tin!

Lão muốn phục kích Tần Lập cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Từ khi thấy Tần Lập ngạnh kháng với Thôi Lãnh Chí Tôn trẻ tuổi của Thôi gia mà không thất bại, lão liền rõ ràng: dựa vào Bàng Văn mà giết Tần Lập, đã là một chuyện hoàn toàn không có khả năng!

Thực lực bản thân Bàng Văn tuy rằng cũng đã đạt đến Dung Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng còn chưa đạt đến cảnh giới đỉnh phong. Như vậy đối mặt với Tần Lập có thể ngạnh kháng Chí tôn, thật sự không có nửa cơ hội chiến thắng.

Cho nên ba Trưởng lão Kim Ngọc Thiết liền âm thầm thương thảo, trước khi giải đấu Chí tôn bắt đầu, nhất định phải giết chết Tần Lập!

Nhưng làm bọn họ không ngờ tới, là Thiên Cơ Môn cùng Lâm gia đều ở ngay hai bên bảo hộ an toàn cho Tần gia, khiến cho Ngọc trưởng lão vừa phẫn nộ lại bất đắc dĩ. Hôm nay lão vốn nghĩ là không có khả năng giết được Tần Lập, chỉ muốn chạy tới tìm cơ hội mà thôi.

Huyền Vũ Đài tuy rằng bằng phẳng, nhưng cũng không phải không có một ngọn cây cọng cỏ nào. Nhất là những nơi gần vách đá, cũng có cỏ dại nương theo lùm cây tràn lan.

Ngọc trưởng lão vừa mới đến, liền thấy bóng Tần Lập xẹt qua bãi cỏ cùng bụi cây thấp, lao thẳng đến vách núi. Nếu không phải tận mắt thấy Tần Lập, lão căn bản không cảm nhận được dao động khí tức trên người Tần Lập!

Ngọc trưởng lão không chút do dự, lập tức đuổi theo, hơn nữa lúc bắt đầu còn cẩn thận dè dặt khống chế dao động năng lượng toả ra từ thân thể, lão cũng không muốn kinh động đến người khác. Tuy rằng Tần Lập có thể chiến một trận ngang hàng với Thôi Lãnh, nhưng nếu như đụng đến lão, Ngọc trưởng lão hết sức có lòng tin có thể trong vòng trăm chiêu trảm sát Tần Lập dưới kiếm mình!

Thân thủ Tần Lập giống như khỉ vượn, Ngọc trưởng lão thật không dự liệu được. Lúc bắt đầu Ngọc trưởng lão còn rất hưng phấn, bởi vì lão bế quan quanh năm trên Thiên Trượng Phong, cũng giống như vách đá này, cao đến ngàn trượng! Mấy trăm năm qua, mỗi ngày Ngọc trưởng lão đều sẽ leo lên xuống một lượt!

Tuy rằng độ cao không thể so sánh với vách đá trước mắt này, nhưng đối với kinh nghiệm leo núi, Ngọc trưởng lão tự nhận là trong thiên hạ này còn không có mấy người có thể lợi hại hơn lão.

Ngày hôm nay, lão thật sự là gặp phải đối thủ, hơn nữa tiểu súc sinh kia còn không ngừng ném đá tảng từ trên xuống quấy rầy lão, làm cho Ngọc trưởng lão phẫn nộ không thôi.

- Tiểu nghiệt súc! Ngươi biết gia gia ta là ai hay không? Nói ra hù chết ngươi...

Không đợi Ngọc trưởng lão nói xong, trên đầu liền truyền xuống một trận tiếng động ầm ầm. Lần nay hay rồi, dứt khoát trút xuống một cơn mưa đá!

Làm cho câu nói kế tiếp của Ngọc trưởng lão đều nghẹn ngược trở lại, cánh tay vung lên đánh ra từng đạo kình lực, đánh những tảng đá này thành mảnh nhỏ, sau đó giận dữ hét:

- Tiểu nghiệt súc, ngươi cảm thấy như vậy rất thú vị sao?

- Lão đê tiện! Ta gọi đây là ném rùa già, thế nào lại không thú vị? Ta cảm giác rất vui mà? Để ta xem cuối cùng là ngươi cứng cựa, hay là đá tảng của ta cứng hơn!

Nói xong, bên trên lại trút xuống một đống lớn đá tảng.

Lúc này Ngọc trưởng lão đã giận không thể nén nổi nữa, thành danh nhiều năm như vậy, chưa từng chịu qua loại vũ nhục này. Khí thế cảnh giới Chí tôn bộc phát ra, chỉ dựa vào khí thế đã biến những tảng đá thành bột phấn, sau đó thân thể theo vách đá vọt mạnh lên phía trên, không tiếc thể lực cũng phải đuổi theo Tần Lập.

Giữa hai người bắt đầu một cuộc đua, Tần Lập đã leo lên trên hơn mười dặm, còn Ngọc trưởng lão cũng đã leo hơn chín dặm rưỡi, khoảng cách với Tần Lập cũng chỉ có nửa dặm!

Mà Tần Lập làm ra động tĩnh cỡ này, không ngừng có đá tảng to nhỏ từ bên trên rơi xuống, cũng đã kinh động những gia tộc cùng môn phái bên dưới ra xem xét.

Thân hình Tần Lĩnh Sơn giống như tia chớp xuất hiện trước cửa lều rỗng tuếch của Tần Lập, không nhịn được giậm chân, thở dài một tiếng:

- Tên tiểu tử không biết nghe lời này, làm sao không thể yên tĩnh một chút vậy chứ?

Thượng Quan Thi Vũ cũng theo tới sau, có chút lo lắng nhìn về phía vách núi cách bọn họ không đến trăm thước, thỉnh thoảng nghe tiếng hòn đá rơi xuống, trong lòng không nhịn được khẩn trương. Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Văn Hiên cũng đến, Tần Hàn Nguyệt hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Tần Văn Hiên cũng vẻ mặt khẩn trương hỏi:

- Tằng tổ đại nhân, là Tần Lập ở bên trên sao?

- Không phải hắn thì là ai!

Tần Lĩnh Sơn tức giận trợn mắt nhìn Tần Văn Hiên, sau đó nói:

- Vấn đề hiện tại là ta hoài nghi có người đi theo hắn. Giữa hai người đang phát sinh chiến đấu! Mà chúng ta ngay cả một chút tiếng động cũng không nghe được, hiển nhiên hai người đã cách chúng ta rất xa! Độ cao như thế, mặc kệ là ai, rơi xuống đều sẽ chết chắc!

Tần Hàn Nguyệt kinh hô một tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt nói:

- Là ai đi theo Tiểu Lập lên trên đó? Người Thôi gia hay sao?

Tần Lĩnh Sơn hơi lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết, hiện giờ chúng chỉ có thể làm, là chờ đợi!

Nơi đóng trại Lâm gia bên kia, cùng nơi đóng trại Thiên Cơ Môn cũng đồng thời bị kinh động. Trầm Nhạc thoáng híp mắt nhìn về phía trên, ở xa xa trong mảnh đen kịt, nghe tiếng đá vụn rơi ầm ầm xuống đất, hỏi người bên cạnh:

- Là ai ở bên trên?

Mấy lão già bên người Trầm Nhạc đều lắc đầu, sau đó một người trong đó trầm ngâm nói:

- Bên trên không biết là ai, nhưng hiển nhiên không phải một người, hơn nữa còn đang trong tranh đấu!

Một người khác nghiêng tai lắng nghe, một lúc lâu sau mới cau mày nói:

- Một người là công tử Tần gia, người còn lại...là một lão già, tám chín phần là một trong Trưởng lão Thiên Sát Môn!

- Cái gì? Tần Lập? Hắn chạy lên trên đó làm gì?

Trong bóng tối, sắc mặt Trầm Nhạc có chút tái nhợt nhìn vách đá đen nhánh. Bằng thực lực của hắn, ngay cả âm thanh bên trên cũng không nghe được, là có thể biết được độ cao bên trên! Chỉ thử tưởng tượng, đáy lòng đã thấy phát lạnh!

- Tần công tử dường như am hiểu câu thông với linh thú, có thể nghe nói lời đồn về Huyền Vũ Phong, muốn lên trên tìm kiếm linh thú.

Một lão giả Thiên Cơ Môn chậm rãi nói:

- Mà người đuổi theo, hiển nhiên là muốn lấy mạng của hắn.

- Vậy nên làm gì bây giờ?

Lần đầu tiên Trầm Nhạc có một loại cảm giác bó tay không có cách nào, lúc này hắn mới đột nhiên phát hiện lực lượng của mình còn rất nhỏ bé, thực lực còn kém quá xa!

- Việc chúng ta có thể làm là chờ đợi! Sau đó giúp đỡ Tần công tử bảo vệ tốt những người Tần gia, như vậy là đủ rồi.

- Không sai! Thiếu chủ bản tâm nhân hậu, như vậy cũng đã đủ rồi!

Trầm Nhạc gật đầu, thầm nghĩ cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Lâm Hằng ở bên kia, hai mắt lóe lên. Hắn vừa nghĩ tới liền đoán được người bên trên vách đá là Tần Lập, sau đó phái người dò hỏi trận doanh Tần gia một chút. Quả nhiên phát hiện người Tần gia đều tập trung một chỗ, liền biết ngay trên vách núi ít nhất có một người là Tần Lập. Mà người còn lại, không phải Thôi gia, thì là Thiên Sát Môn!

Đôi mắt Lâm Hằng lóe lên tia sáng trong bóng đêm, thì thào lẩm bẩm:

- Tần Lập, ngươi nhất định phải qua được một cửa này! Sau Giải đấu Chí tôn, nếu ngươi còn có thể sống sót, vậy bằng hữu như ngươi ta giao (kết giao) chắc rồi! Ta sẽ ra sức thuyết phục Lâm gia đáp ứng trợ giúp Tần gia ngươi. Sẽ đẩy Tần gia của ngươi thật sự trở thành một đại gia tộc. Đến lúc đó Lâm gia ta cũng sẽ được lợi vô cùng!

Cùng lúc đó, có không biết bao nhiêu thế lực ở gần vách núi bị kinh động. Hầu như tất cả mọi người đều ở dưới ôm thái độ bàng quan chờ đợi kết cục của chuyện này.

Thân thể Tần Lập đã xuất hiện ở trên vách đỉnh Huyền Vũ, vừa lúc đi vào trong một hang đá. Hang đá này rất ngắn, chỉ sâu một thước, độ cao cũng chỉ hai thước, nhưng cũng đủ cho Tần Lập ngồi ở trong nghỉ ngơi một hồi. Ở đây, đã cách Huyền Vũ Đài chừng hai mươi dặm!

Còn Ngọc trưởng lão vẫn đuổi mãi không bỏ, ở một nơi cao mười chín dặm ỷ vào thực lực Chí tôn mạnh mẽ, đào phá vách núi cứng rắn này thành một hang động cao một thước sâu nửa thước, ngồi tại chỗ thở hổn hển.

Khoảng cách cao như thế, với lão mà nói cũng là một khảo nghiệm trước nay chưa từng có. Lúc đuổi theo Tần Lập, căn bản không nghĩ nhiều chuyện. Mà hiện giờ, đã là đâm lao phải theo lao!

Lúc này, dù là lão muốn xuống dưới cũng phải tốn sức rất nhiều. Đương nhiên lão có thể lựa chọn đi ngang qua mười dặm, sau đó theo dốc thoải mái trượt xuống dưới. Chẳng qua hiển nhiên Ngọc trưởng lão không có lá gan như Tần Lập. Ai chẳng biết trên đỉnh Huyền Vũ có rất nhiều linh thú mạnh mẽ đến khó mà tin nổi? Tùy tiện đi ngang, còn không bằng trượt từ trên vách đá chỗ này xuống dưới.

Thể lực Tần Lập cũng tiêu hao rất nhanh, tuy rằng tốc độ bổ sung nếu so với bình thường đã nhanh kinh người. Nhưng đối với loại tiêu hao điên cuồng này mà nói, đã bắt đầu có chút thu không đủ chi.

Lúc này sắc trời đã bắt đầu dần dần sáng lên, Tần Lập híp mắt, thần thức cường đại tập trung khóa Ngọc trưởng lão bên dưới, trong lòng nghĩ không biết ở nơi này hấp thu Tiên Thiên Tử Khí sẽ như thế nào nữa?

Đột nhiên, một cổ nguy hiểm không hiểu, giống như thủy triều đổ ầm trong lòng Tần Lập!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status