Đích nữ nhị tiểu thư

Chương 120: Ngoại truyện 2: Hồi kinh


Editor: Gà

"Chờ thương thế Xích Ngôn tốt lên, chúng ta sẽ rời khỏi đây!" Giọng nói Vân Lãnh Ca tràn đầy vui vẻ.

"Ca nhi, hai tháng nay ta đã chọn được một số tên cho con chúng ta, nàng tham khảo một chút xem." Mộ Dung Diệp chợt ngồi xổm người xuống, áp gò má vào bụng Vân Lãnh Ca, cười nhẹ nói.

"Thiếp đã sớm đặt rồi, dùng của thiếp đi!" Vân Lãnh Ca phản đối.

"Tên gì?" Mộ Dung Diệp cảm thấy rất hứng thú hỏi.

"Nam hay nữ đều sẽ gọi là Mộ Dung Niệm!" Vân Lãnh Ca mạnh mẽ nói.

"Vì sao? Ta lấy Mộ Dung Hề, Mộ Dung An, không hay sao?" Mộ Dung Diệp ngẩng đầu lên nhìn Vân Lãnh Ca, hiếu kỳ nói.

"Thiếp cảm thấy hay mà, đâu có nhiều lý do vậy đâu?" Vân Lãnh Ca nhíu mày: "Từ trong bụng thiếp ra, đương nhiên phải lấy của thiếp!"

Mộ Dung Diệp lắc đầu, sau đó bật cười, cưng chiều nói: "Được, Ca nhi nói sao cũng được."

Vân Lãnh Ca cười khẽ, nàng không nói ra, nếu hắn thật không còn, đứa bé này là người nàng quan tâm nhất, là kết tinh tình yêu của nàng và Mộ Dung Diệp, càng là tưởng niệm cả đời nàng, đợi hài tử trưởng thành, nàng nhất định sẽ đi tìm hắn.

Bởi vì thương thế Xích Ngôn quá nặng, không đến mười ngày nửa tháng tuyệt đối không xuống giường được, cho nên Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp cũng không vội vã rời đi, mà ở đáy vực một thời gian, chờ Xích Ngôn khôi phục bảy tám phần thì sẽ lên đường hồi kinh.

Nửa tháng này, hầu như mỗi ngày Vân Lãnh Ca đều quấn bên cạnh Mộ Dung Diệp, không cho hắn rời nửa bước, có lẽ lòng vẫn còn sợ hãi, dù sao Mộ Dung Diệp đi đâu Vân Lãnh Ca cũng sẽ đi theo hắn, Mộ Dung Diệp đành chịu, cũng chỉ phải nghe theo nàng.

"Ca nhi, đáy vực có một ôn tuyền thiên nhiên, muốn đi ngâm không?" Đã quyết định ngày mai lên đường, mỗi ngày Dung Diệp đều đưa Vân Lãnh Ca đi dạo rất nhiều nơi, đề nghị.

Vân Lãnh Ca gật đầu, nhìn ánh mắt ranh mãnh của đám Xích Ngôn, đưa y phục tắm rửa cho hai người, rồi đi đến ôn tuyền.

Đến nơi, cho dù Vân Lãnh Ca đã từng ngâm nước trong ôn tuyền ở sơn trang của vương phủ, tâm lý đã có chuẩn bị, nhưng cũng sợ cảnh sắc trước mắt đến ngây người, sương mù mờ mịt, cách đó không xa có một ôn tuyền khổng lồ do rừng cây xung quanh tạo thành một vòng tròn lớn.

So với ôn tuyền ở đây, của sơn trang chỉ có thể xem là ao nước nhỏ thôi.

"Ta biết ngay Ca nhi sẽ rất thích mà." Mộ Dung Diệp nhìn dáng vẻ Vân Lãnh Ca, khẽ cười nói.

Vân Lãnh Ca gật đầu như gà mổ thóc: "Thích, thích, rất thích đó."

Khẽ kéo giãn khoảng cách của hai người, Vân Lãnh Ca nhanh chóng cởi y phục ra, còn không ngừng kêu la: "Không được đến đây!" Bên này mây mù lượn quanh, ngoài một thước thì không thể thấy rõ vật gì nữa.

Mộ Dung Diệp ngẩn ra, rồi cười khổ, khi dễ hắn mất hết nội lực sao? Nhưng thực lực của hắn vẫn còn, Ca nhi chỉ cách hắn hai thước, hắn tạm thời vẫn có thể thấy rõ.

Bảo bảo gần bốn tháng rồi, Vân Lãnh Ca nghĩ ngâm suối nước nóng sẽ có lợi cho đứa bé, sống ở đáy vực mấy ngày nay, không tiện nhất chính là tắm rửa, mỗi lần đều rất phiền toái.

Vân Lãnh Ca cẩn thận dùng mũi chân thăm dò nước, nước âm ấm, nhiệt độ vừa phải, thì yên tâm nhấc chân ra, nhưng không ngờ, nước sâu hơn chiều cao của nàng, hơi sơ sẩy, nước đã tràn qua đầu, khiến nàng vùng vẫy, hoàn toàn quên mất chuyện mình biết bơi.

Mộ Dung Diệp lập tức nhảy xuống, cánh tay vòng qua Vân Lãnh Ca eo, để nàng nhô đầu ra, trong lòng ảo não, hắn quên mất độ sâu của nước, mỗi lần hắn đến đây tắm rửa thì độ cao vừa tầm, lại quên Ca nhi thấp hơn hắn một cái đầu.

Vân Lãnh Ca nhận thấy Mộ Dung Diệp đến gần, tay trắng nõn vội vàng ôm chặt cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm tựa vào lòng hắn, hoảng hồn thở phì phò chỉ trích nói: "Thường ngày tốc độ chàng chạy đến nhanh như thế, vừa nãy sao chầm rì vậy."

Mộ Dung Diệp ôm nhuyễn ngọc ôn hương không mảnh vải trong người, nghe nàng chỉ trích, lúng túng cười, hắn có thể nói thật ra hắn vừa nhìn thấy tất cả cảnh đẹp, nhất thời nghĩ vẩn vơ, mất hồn, chưa kịp tỉnh táo không?

Mộ Dung Diệp khẳng định có thể, nhưng nếu hắn nói vậy, chắc chắn vài ngày tiếp theo Ca nhi sẽ không để ý đến hắn.

Mắt phượng chớp chớp, mang theo sóng gợn lăn tăn, Mộ Dung Diệp hơi cô đơn, giọng nói hiu quạnh: "Ca nhi, ta không có võ công, đương nhiên tốc độ không giống trước đây."

Nghe vậy, đáy mắt Vân Lãnh Ca hiện vẻ áy náy, chợt đau lòng, võ công A Diệp cao cường, nội lực thâm hậu, bỗng mất đi tất cả, nhất định có chút không chịu nổi sự chênh lệch này.

"Do thiếp không tốt, không nên trách chàng!" Vân Lãnh Ca xin lỗi, dứt lời, chủ động hôn lên môi Mộ Dung Diệp, đầu lưỡi cẩn thận nhô ra, nụ hôn dịu dàng nhẹ nhàng mang theo một chút an ủi.

Đáy mắt Mộ Dung Diệp nhanh chóng thoáng qua giảo hoạt, ánh mắt dịu dàng như nước có thể nhấn chìm người ta, phụ họa theo nụ hôn chưa thuần thục của Vân Lãnh Ca, bàn tay không ngừng dao động trên sống lưng bóng loáng của nàng.

Cho đến khi bàn tay Mộ Dung Diệp có khuynh hướng dời lên trên thì Vân Lãnh Ca mới đỏ mặt đẩy hắn ra, ánh mắt mất tự nhiên nói: "Chàng không cởi y phục à?"

Nhưng không biết, cảnh tượng nàng thẹn thùng e lệ thở gấp liên tục, càng thêm kích động dục niệm của Mộ Dung Diệp, vốn còn sót lại một tia lý trí thì trong nháy mắt cũng bị ném đến chín tầng mây khi nhìn thấy làn da trắng mịn ngọc ngà như ẩn như hiện của Vân Lãnh Ca, chợt cúi đầu, ngăn chặn đôi môi nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca.

Lúc Vân Lãnh Ca sắp hít thở không thông, lúc này Mộ Dung Diệp mới lưu luyến buông ra, một tay ôm eo nàng, tránh cho nàng chìm xuống, một tay nhanh chóng thoát y, trong khoảnh khắc hai người da thịt kề nhau, hoàn toàn trần trụi.

Mộ Dung Diệp hôn dọc theo chiếc cổ trắng noãn thon dài của Vân Lãnh Ca đi xuống, chậm chạp khẽ vuốt, từ từ trêu chọc, sau khi cảm thấy người trong lòng biến hóa, Mộ Dung Diệp mừng rỡ, càng thêm dốc sức.

Giờ phút này Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy cả người mềm mại vô lực, cánh tay mềm nhũn khoát lên vai Mộ Dung Diệp, mặt như kiều hoa, nàng không nhịn được nức nở: "Nhẹ một chút..."

"Đứa bé sau ba tháng thỉnh thoảng một lần sẽ không sao, Ca nhi yên tâm, ta sẽ cẩn thận." Mộ Dung Diệp nghe vậy, tạm thời dừng thế công lại, kề môi ở tai nàng, khàn giọng nói.

Tâm thần Vân Lãnh Ca đã sớm bay lên trời, mặc cho Mộ Dung Diệp vùi đầu lần nữa.

Trong suối nước nóng, vẫn mất hồn như cũ, kiều diễm phong tình, xuân sắc vô biên.

Sau hai giờ, hai người lưu luyến không dứt mặc xiêm áo vào, mười ngón tay đan xen trở về nhà gỗ nhỏ.

Xích Ngữ cười đầy hàm ý quan sát Mộ Dung Diệp tinh thần sảng khoái, cười ha ha, trong mắt đầy chế nhạo và châm biếm.

Mộ Dung Diệp giương môi cười, dắt tay Vân Lãnh Ca vào phòng, tỉ mỉ dò xét thương thế của Xích Ngôn.

Hôm sau, đoàn người rời khỏi đáy vực, xe ngựa đã sớm chờ ở đỉnh núi, chậm rãi đi đến Kinh thành.

"Thế tử, Vương gia đã trở lại Kinh thành, chờ Thế tử trở về." Đang chạy được một nửa, thì Xích Ngôn bẩm báo.

"Xem ra lần này ta đã thật sự dọa phụ vương rồi, ông ấy nhiều năm không hồi kinh mà bây giờ cũng tự nguyện trở lại!" Mộ Dung Diệp nhíu mày, giọng nói hơi phức tạp.

"Hẳn phụ vương nhớ chàng, đến xem nhi tử ưu tú của ông có bị hao tổn cọng lông nào không đó!" Vân Lãnh Ca lườm hắn.

"Đã nhiều năm ta không gặp ông ấy rồi, bình thường cả phong thư ông ấy cũng lười sai người mang đến, nhớ ta sao? Giả dối." Mộ Dung Diệp lắc đầu bật cười, nhưng khóe mắt lại có chút hoài niệm.

"Phụ vương hung dữ lắm sao?" Nghĩ đến lần đầu mình gặp cha chồng, Vân Lãnh Ca hơi hồi hộp.

"Chính là lão già không biết phân biệt lớn nhỏ, Ca nhi không cần căng thẳng!" Nhìn thấu sự lo lắng của Vân Lãnh Ca, Mộ Dung Diệp trấn an.

Vân Lãnh Ca cắn môi gật đầu.

Nửa tháng sau, trở lại Kinh thành, mới vừa vào cửa thành, chỉ nghe thấy hai bên đường phố truyền đến tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

"Điều này khiến thiếp nhớ đến lần đầu tiên gặp chàng ở Xuân Thượng Lâu, lúc đó chàng cũng trở về thành như vậy, kiêu ngạo cương quyết, mắt mọc trên đỉnh đầu, ngoài mặt cười híp mắt, thật ra thiếp đã thấy bên trong chàng lòng dạ hiểm độc rồi đấy." Vân Lãnh Ca vén lên một góc màn che, quan sát muôn người đều đổ xô ra đường, cảm khái nói.

Xì, Mộ Dung Diệp cười to, hiển nhiên lời nói của Vân Lãnh Ca đã lấy lòng hắn: "Thì ra khi đó Ca nhi đã chú ý đến vi phu rồi!"

Vân Lãnh Ca đập mấy cái vào lồng ngực cứng rắn của Mộ Dung Diệp, nhỏ giọng kêu: "Người ta nói vậy khi nào, lần đầu tiên nhìn thấy chàng, thiếp chỉ muốn cách xa chàng thôi, cảm giác chàng quá mức nguy hiểm, không thể tiếp xúc quá nhiều, không ngờ, cuối cùng vẫn bị chàng trói lại, đã lên phải thuyền giặc không thể xuống rồi." Nói xong, lần nữa cảm thấy khá bùi ngùi.

"Do ánh mắt vi phu tốt, từ đầu đã nhìn trúng mèo con giương nanh múa vuốt nàng rồi, thật sự yêu không kiềm được, cường thủ hào đoạt [1] cũng phải đoạt lấy!" Nói đến chuyện một năm trước, giữa hai lông mày Mộ Dung Diệp biểu hiện vẻ hài lòng.

[1] cường thủ hào đoạt: nghĩa là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn

Vân Lãnh Ca hạnh phúc cười yếu ớt.

Xe ngựa trực tiếp đến Mộ Dung Vương phủ: "Thế tử, Thế tử phi, đến Vương phủ rồi!" Xích Ngôn nói.

Vân Lãnh Ca được Mộ Dung Diệp cẩn thận đỡ xuống xe ngựa, mới vừa đi đến cửa phủ, một chưởng phong thình lình đánh đến trước mặt Mộ Dung Diệp.

Mộ Dung Diệp khẽ cau mày, kéo Vân Lãnh Ca qua nhanh chóng chuyển bước, tránh sang một bên.

"Giỏi cho tiểu tử ngươi, nhìn thấy ta còn dám tránh!" Đột nhiên vang lên giọng nam hùng hậu.

"Mấy năm không thấy phụ vương, chẳng lẽ phụ vương học được dấu đầu rúc đuôi rồi hả? Nếu tướng sĩ dưới quyền ngài nhìn thấy dáng vẻ này, sợ sẽ cười rụng răng mất!" Mộ Dung Diệp không hề yếu thế mỉa mai đáp lại.

Một nam nhân khoảng ba mươi tuổi xuất hiện trước mắt hai người, Vân Lãnh Ca hiểu ra, đây chính là Mộ Dung Chấn rồi, cẩn thận dò xét vị truyền kỳ Đông Dương này, chỉ thấy ông mắt to mày rậm, gương mặt tràn đầy anh khí, đáy mắt lóe sáng kiên định, ngũ quan sáng sủa rõ rệt, có khí khái nam nhi, dung mạo không giống với Mộ Dung Diệp lắm, vì Mộ Dung Diệp từng nói, dáng vẻ hắn giống mẫu thân đã qua đời của mình.

"Con dâu gặp qua phụ vương!" Vân Lãnh Ca yêu kiều phúc thân.

Mộ Dung Chấn dò xét Vân Lãnh Ca từ trên xuống dưới một lượt, thấy cử chỉ nàng hào phóng, dung mạo thanh lệ vô song, mỗi tiếng nói cử động đều có giáo dưỡng tốt, trong mắt phát ra tự tin và cơ trí càng khiến lòng người cảm phục.

"Ngoan, Lãnh Ca không cần đa lễ!" Đáy mắt Mộ Dung Chấn hiện ra vẻ hài lòng, giọng nói êm ái nâng nàng lên.

"Ai cho ông kêu Lãnh Ca? Già mà không kính!" Mộ Dung Diệp có chút chua, càng không để ý người qua kẻ lại ở cổng lớn, ôm chặt eo Vân Lãnh Ca, không vui nói.

"Con dâu của ta, sao ta không thể gọi? Nói ta là lão bất tôn, sao không nói ngươi không hề tôn kính lão già ta? Thằng con bất hiếu!" Mộ Dung Chấn nhìn chằm chằm Mộ Dung Diệp, giận dữ nói.

"Ta không cảm thấy thế!" Mộ Dung Diệp hừ một tiếng, ôm Vân Lãnh Ca lướt qua Mộ Dung Chấn đi vào trong.

"Không có võ công mà còn phách lối như thế, xem ta trị ngươi thế nào!" Thầm nói phía sau Mộ Dung Diệp.

"Cái này không cần phụ vương quan tâm, nội lực của ta đã có dấu hiệu hồi phục, khoảng nửa năm, thì có thể khỏi hẳn!" Mộ Dung Diệp thính tai nghe được tiếng lầm bầm sau lưng, lập tức cười lạnh nói.

Nghe vậy, không những Mộ Dung Chấn sững sờ, ngay cả Vân Lãnh Ca cũng tràn đầy vui mừng nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Diệp cười nhẹ nhàng, thầm dùng mắt hỏi thăm.

"Sau ngày tắm ôn tuyền thì ta đột nhiên phát hiện, chắc hẳn suối nước nóng kia có hiệu quả chữa bệnh điều dưỡng!" Mộ Dung Diệp cười nhẹ, nhỏ giọng nói bên tai Vân Lãnh Ca.

Thì ra là vậy, Vân Lãnh Ca mừng rỡ gật đầu.

"Nhìn ngươi hả hê kìa, bị hủy dung đáng đời lắm, xấu xí dọa chết người ta đấy!" Thấy phương diện võ công không tổn hại được Mộ Dung Diệp, Mộ Dung Chấn lại tìm khuyết điểm khác muốn đả kích hắn.

"Ta không phải dựa vào gương mặt này để đánh giặc, thế nào? Mộ Dung Vương gia chẳng lẽ dựa vào da mặt mới có thể sừng sững không ngã trong quân đội hay sao? Giờ ta mới biết đó." Mộ Dung Diệp chưa bao giờ chịu thua thiệt, độc nhất chính là miệng.

"Ngươi, nghịch tử!" Mộ Dung Chấn nghẹn lời, tức giận đến mức gân xanh trên trán giật giật.

Mộ Dung Diệp lười quay đầu, kéo Vân Lãnh Ca đang có chút chần chừ không bước tiếp sải bước đi vào phủ.

"A Diệp, thiếp muốn đến phòng bếp!" Vân Lãnh Ca đề nghị, đã trải qua cảnh lưu vong, tìm kiếm, cuộc sống đáy vực, mấy tháng nay, Vân Lãnh Ca không ăn được một bữa cơm tử tế, hiện tại đã về nhà mình, tâm thần buông lỏng, đương nhiên muốn làm một bữa tiệc lớn để khao dạ dày.

"Được, nhưng phải dẫn nha đầu và ma ma theo, coi chừng va chạm biết không?" Mộ Dung Diệp dặn dò, hắn cũng rất nhớ món ăn Ca nhi tự mình làm.

Vân Lãnh Ca gật đầu, thấy Mộ Dung Diệp trở về thư phòng, mới đi đến Di tình uyển.

"Tiểu thư, tiểu thư..." Lúc này, nơi xa có hai bóng người chạy đến chỗ Vân Lãnh Ca như một cơn gió.

"Vận Nhi, Thủy Lục." Vân Lãnh Ca thấy rõ người đến, ôn hòa nói.

Gương mặt Vận Nhi và Thủy Lục đầy nước mắt, khuôn mặt vốn không lớn càng gầy đi rất nhiều, thân hình cũng gầy nhom.

"Tiểu thư, rốt cuộc ngài đã trở lại rồi, ô ô ô ô..." Vận Nhi ôm Vân Lãnh Ca nức nở, khóc không thành tiếng.

Thủy Lục đứng một bên cũng lau nước mắt.

"Ta rất khỏe, ngươi xem, không ốm cũng không mập, rất tốt!" Vân Lãnh Ca khẽ vỗ vai Vận Nhi, dịu dàng khuyên bảo.

Vận Nhi nhào vào lòng Vân Lãnh Ca dùng sức gật đầu, vẫn thút thít nói: "Tiểu thư, ngài không biết đâu, nô tỳ nghe nói cô gia rơi xuống vách đá, ngài lại có thai, nô tỳ thật lo lắng cho..."

"Đều không có việc gì nữa rồi, A Diệp rất tốt, ta cũng rất tốt, tất cả mọi người đều không sao!" Vân Lãnh Ca nhìn nước mắt Vận Nhi có xu thế rơi không ngừng nghỉ, dở cười dở khóc nói, trong lòng cảm động.

Lúc này, cước bộ Lâm ma ma chậm hơn hai người Vận Nhi một chút cũng vừa chạy đến, vừa dừng lại thì lập tức rơi lệ, Vân Lãnh Ca không hề ghét bỏ, an ủi từng người.

Thấy các nàng đã bình ổn lại tâm tình, Vân Lãnh Ca cười đi vào phòng bếp.

Bên trong thư phòng, Mộ Dung Diệp vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Mộ Dung Chấn dửng dưng chiếm đoạt vị trí của hắn, mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Thư phòng Mộ Dung Vương gia ở viện trước!"

"Đây vốn là vương phủ của bổn vương, từng cọng cây ngọn cỏ đều của Bổn vương, nơi này cũng thế." Mộ Dung Chấn đương nhiên nói.

"Vậy ngày mai ta phải đi biên cương!" Nói xong, Mộ Dung Diệp xoay người rời đi.

"Này, tiểu tử hỗn xược kia, quay lại cho ta!" Mộ Dung Chấn vô cùng tức giận, phẫn nộ nói.

Mộ Dung Diệp lười biếng nghiêng người dựa vào khung cửa, lười biếng nhìn Mộ Dung Chấn, im lặng không nói.

"Cho ngươi nè!" Mộ Dung Chấn nhìn hắn, chợt móc ra một bình nhỏ từ tay áo, ném cho Mộ Dung Diệp.

Mộ Dung Diệp thuận tay tiếp được, nhìn một hồi lâu, hỏi: "Vật gì?"

"Dược tốt để chữa trị vết sẹo, ta tìm thấy từ trong doanh trướng của một vị chủ tướng Nam Tinh, nghe nói, mặc kệ vết sẹo nghiêm trọng thế nào, bôi nửa tháng, thì có thể tiêu trừ." Mộ Dung Chấn nói.

"Không cần, vì Ca nhi không chê ta? Nên ngài không vui lòng sao?" Mộ Dung Diệp không do dự ném trả bình cho Mộ Dung Chấn.

Trước kia hắn lo lắng Ca nhi sẽ hoảng sợ, sẽ không cần hắn, hiện tại Ca nhi không để ý, hắn còn để ý gì nữa?

"Ta sợ ngươi hù dọa cháu ta!" Mộ Dung Chấn lại ném bình nhỏ cho Mộ Dung Diệp, lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Diệp không trả lời ngay, hiển nhiên Mộ Dung Chấn nói trúng tim hắn, dù sao vết đao này rất dài, có chút dữ tợn, Ca nhi không sợ là vì thương hắn, nhưng trẻ con mới sinh hẳn sẽ hoảng sợ phải không?

"Ta nhận lấy trước, nếu Ca nhi đồng ý, ta sẽ dùng!" Liên tục suy tính, Mộ Dung Diệp còn phải nghe theo quyết định của Vân Lãnh Ca.

"Thê quản nghiêm thật, đường đường là Chiến thần Đông Dương, cũng không sợ truyền ra sẽ bị người chê cười!" Mộ Dung Chấn khiển trách, tuy nói thế, nhưng trong mắt không hề bài xích.

"Không cần ngài quan tâm!" Mộ Dung Diệp liếc ông.

Hai người ngươi đến ta đi tiếp tục cãi vả, phun nước miếng khí thế.

"Thế tử, Thế tử phi nói thức ăn đã làm xong, hiện tại ngài có muốn dùng không?" Xích Ngôn truyền lời.

Mộ Dung Diệp gật đầu, bỏ bình vào ngực, lập tức sải bước đến Di Tình các.

"Con dâu biết nấu ăn sao? Ăn ngon không vậy?" Mộ Dung Chấn gọi Xích Ngôn lại, hứng thú hỏi.

"Chỉ có ở trên trời, nhân gian nào thấy được mấy lần!" Xích Ngôn vô cùng hoài niệm chép miệng, đánh giá cao.

"Có nói quá không đó?" Mộ Dung Chấn không tin: "Bổn vương cũng muốn đi nếm thử, nếu không như ngươi nói, Bổn vương sẽ đánh ngươi một trận!"

Xích Ngôn thấy dẫn lửa thiêu thân, cười khổ, nhưng sau đó nghĩ đến tài nấu nướng của Thế tử phi, lòng tin càng lớn hơn, y chắc chắn Vương Gia ăn xong nhất định sẽ hoàn toàn bái phục.

Vì Mộ Dung Chấn đến, nên Vân Lãnh Ca cố ý chuẩn bị nhiều thêm vài món ăn, dù sao nàng không biết khẩu vị của Mộ Dung Chấn, làm phong phú hơn chút, có thể để ông lựa chọn.

Trong khách thính, Vân Lãnh Ca làm xong thức ăn thì phân phó nha đầu dọn lên bàn tròn, thấy Mộ Dung Diệp đến đây, nhìn sau lưng hắn, không thấy Mộ Dung Chấn, hỏi: "Phụ vương không ăn sao?"

"Không cần phải để ý đến ông ấy!" Mộ Dung Diệp cẩn thận dắt tay Vân Lãnh Ca, rỉ tai nói: "Ca nhi phải chú ý nghỉ ngơi." Nói xong, nhìn thấy tất cả món ăn trên bàn tròn, lại không nhịn được thương tiếc nói thêm một câu: "Nàng đang mang thai, về sau không thể xuống bếp nữa."

"Thân thể thiếp rất tốt, tinh thần không tệ, bây giờ thừa dịp còn có thể đi lại, thỉnh thoảng xuống bếp cũng không sao, chờ bảy, tám tháng nữa, chàng muốn sai bảo thiếp...thiếp cũng không làm đâu." Vân Lãnh Ca mỉm cười, giọng nói tràn ngập thâm tình mật ý.

"Làm sao vi phu có thể sai bảo nương tứ chứ?" Mộ Dung Diệp đỡ Vân Lãnh Ca ngồi xuống, cười nhẹ nói.

"Oa, thơm quá nha, quả nhiên Xích Ngôn không gạt ta, tài nấu nướng của Lãnh Ca quả nhiên bất phàm!" Giọng nói quen thuộc của Mộ Dung Chấn truyền vào tai hai người.

Vân Lãnh Ca cười, đang muốn đứng dậy hành lễ, đã bị tay Mộ Dung Diệp đè lại: "Nàng vất vả rồi, không cần đứng dậy! Phụ vương sẽ không để ý những lễ nghi phiền phức đó đâu!"

"Điểm này Diệp tiểu tử nói rất đúng, Lãnh Ca không cần để ý nhiều quy củ như vậy!" Mộ Dung Chấn cười ha ha phụ họa.

Vân Lãnh Ca không từ chối, thêm một chén canh bí đao cho cha con hai người, đặt trước mặt họ.

Mộ Dung Chấn tươi cười nhìn chén canh bí đao, cảm thấy vô cùng thú vị, có chút không kịp chờ đợi cầm muỗng lên múc canh, chỉ cảm thấy ngon miệng, cảm nhận mùi thịt xen lẫn với mùi bí đao, dư vị còn vương.

Vân Lãnh Ca thấy Mộ Dung Chấn toát ra vẻ hưởng thụ, thì biết ông thích thức ăn thanh đạm, nhẹ nhàng cười cười, Mộ Dung Diệp an tĩnh ăn thỉnh thoảng giúp nàng gắp ít thức ăn.

Còn Mộ Dung Chấn mỗi lần nếm một món ăn thì không ngừng tán thưởng, thỉnh thoảng nhìn về phía Vân Lãnh Ca, trong lòng càng hài lòng với người con dâu này, động tác của ông, khiến Mộ Dung Diệp nhíu mày, thầm cảnh cáo liếc nhìn ông.

Dùng xong một bữa cơm thoải mái, Vân Lãnh Ca ấm áp trong lòng, người nhà ở cùng nhau thật tốt.

Đêm tối lại đến, sau khi hai người tắm rửa xong, thì nằm trên giường nói chuyện phiếm.

"Ca nhi, phụ vương cho ta một chai thuốc có thể chữa trị vết sẹo, ta có nên dùng không?" Mộ Dung Diệp hỏi.

"Không sao cả, chàng như vậy rất tuấn tú, uy mãnh hơn, rất nam tính!" Vân Lãnh Ca ôm mặt hắn, cười yếu ớt nói.

Nam tính? Mộ Dung Diệp không hiểu, lặp lại hai từ này, hẳn là khen rồi: "Vậy không sao, nàng không để ý, đương nhiên ta sẽ không để trong lòng."

Vân Lãnh Ca gật đầu, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì: "Hay là chàng nên dùng đi, sợ rằng hài tử sẽ không thích."

Mộ Dung Diệp sững sờ, sau đó buồn cười: "Cách nghĩ của nàng và phụ vương rất giống nhau."

"Đúng vậy, hơn nữa phu quân khuynh thành tuyệt sắc, thiếp đây làm thê cũng rất tự hào!" Vân Lãnh Ca hì hì nói.

"Xú nha đầu, sao có thể hình dung nam tử như vậy?" Mộ Dung Diệp nhẹ nhàng nhéo mũi Vân Lãnh Ca, giả vờ giận nói.

Nếu Ca nhi cũng có cách nghĩ giống phụ vương, đương nhiên Mộ Dung Diệp sẽ tuân theo vô điều kiện, ban đêm, sẽ để Ca nhi giúp bôi thuốc một tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status