Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 6: Dạy dỗ Hàn Thiếu Kiệt



Lý do vì sao Vương Hi mua một bộ vest hơn bảy mươi ngàn là vì muốn có một thân trang phục sang trọng, không bị vệ sĩ cùng phục vụ của khách sạn coi thường, có thể thuận lợi gia nhập vào tiệc rượu của bọn họ, đồng thời chiếm được sự tôn trọng của những người có tiền trong buổi tiệc, có thể bình đẳng đối thoại với họ. Lớn tiếng nói Thẩm Giai Dao một đêm năm trăm tệ, là do cô ta không thức thời muốn gây rắc rối cho anh, vừa vặn bị anh lợi dụng, lấy Thẩm Giai Dao hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người có mặt trong tiệc rượu.

Tặng đồng hồ cho Thẩm Giai Dao cùng chiếc Audi cho mỹ nhân không quen biết, cũng là vì muốn giả trang thành người vô cùng có tiền, khiến tất cả những người giàu có ở đây sinh ra tò mò với anh, không ngừng thăm dò anh, gợi lên sự hiếu kỳ của mọi người.

Hiện tại anh đã lôi kéo được sự chú ý của Hàn Thiếu Kiệt, rất nhiều người tưởng rằng anh chết chắc rồi. Bởi Hàn Thiếu Kiệt là một kẻ không dễ chọc tới, tên phú nhị đại này từ nhỏ đã ngông nghênh ngang ngược, có bố là người đứng đầu thành phố Minh Hải, không coi ai ra gì. Thấy ai không thuận mắt, nhẹ thì nhục mạ bằng lời nói, nặng thì động tay động chân, đồn cảnh sát đã vào chục lần có hơn, nhà họ Hàn cũng giúp hắn bồi thường không ít tiền. Chẳng qua nhà họ Hàn gia tài bạc vạn, trong tay có mấy chục tỉ, người ta căn bản là không thiếu tiền.

Trên người hắn ta dường như có một khối hắc khí, giống như ôn dịch, một đường đi qua khiến tất cả những người giàu có tránh không kịp.

Biểu cảm của Thẩm Giai Dao cùng Tần Thư Hào ngày càng trở nên mừng rỡ.

Mà Hàn Thiếu Kiệt quả thực cũng không phụ sự mong mỏi của mọi người, dừng lại trước mặt Vương Hi khoảng hai mét, châm thuốc với khuôn mặt u ám: “Bây giờ tôi đã trở thành đối tác của anh rồi, là dự án gì, nói cho tôi biết đi.”

“Được, mời cậu cùng đi với tôi vào trong phòng, chúng ta cùng trò chuyện.” Vương Hi mỉm cười.

Nghe được lời nói của anh, Hàn Thiếu Kiệt nhếch miệng cười lên, mồm ngậm điếu thuốc, lấy ra ví tiền trong người rút ra tờ một trăm tệ, tiếp đó vò thành một nắm, ném lên mặt Vương Hi.”

“Tên lôi kéo đầu tư thối tha, muốn khiến những người có tiền chúng tôi đầu tư cho anh, giúp anh kiếm tiền? Cũng không nhìn lại xem bản thân là thân phận gì, còn muốn cùng tôi vào phòng nói chuyện, anh có tư cách đó sao? Đây là tiền tôi cho anh gọi xe, nhanh quỳ xuống mà nhặt tiền lên rồi cút đi, sau này đừng để tôi phải nhìn thấy anh lần nữa.

Thẩm Giai Dao lén che miệng cười khúc khích, Tần Thư Hào cũng kích động siết chặt nắm đấm.

Quả nhiên là thế hệ đại thiếu gia của thành phố Minh Hải đủ khí phái, chính là nên dạy dỗ anh ta như vậy.

“Hàn thiếu gia, cậu có phải là quá lãng phí rồi không? Một trăm tệ cũng là tiền, nói không cần liền không cần nữa.” Vương Hi cũng không tức giận, cười cười nhặt tờ tiền từ dưới đất lên.

“Bảo anh quỳ xuống nhặt lên, không nghe thấy sao? Là quỳ xuống nhặt tiền.” Hàn Thiếu Kiệt đột nhiên lớn tiếng gầm lên.

Cơ thể yêu kiều của Thẩm Giai Dao không nhịn được bị dọa cho run lên, sắc mặt của Tần Thư Hào cũng trở nên nghiêm túc.

“Lôi kéo đầu tư, anh có biết loại người như anh trong mắt những người có tiền như chúng tôi là gì không? Ngay cả nhưng người ăn xin bên ngoài kia cũng không bằng. Cho chúng mấy đồng tiền chúng liền vui mừng, nhưng lòng tham của những kẻ lôi kéo đầu tư các anh, mở miệng vài trăm vạn, trăm triệu, mà hiện giờ mười tên lôi kéo đầu tư thì có năm tên là giả, mặt ngoài là lôi kéo chúng tôi đầu tư, thực ra biến tướng ôm tiền của chúng tôi chạy. Còn lại bốn tên thì là phế vật, lấy tiền đi chính là công cốc, căn bản không thấy được hồi âm.” Hàn Thiếu Kiệt cắn chặt răng nói.

“Rất xin lỗi, tôi lại là người cuối cùng còn lại, người có thể giúp cậu kiếm tiền đó.” Vương Hi mỉm cười nói.

“Còn không cút, cũng không quỳ xuống phải không?” Hàn Thiếu Kiệt híp mắt ngậm thuốc, lại một lần nữa rút tiền từ trong ví ra.

Vương Hi trong lòng hiểu rõ, Hàn Thiếu Kiệt này chắc chắn lại muốn dùng tiền đánh anh. Tiền của hắn rất nhẹ nắm chặt thành từng nắm đánh lên mặt anh cũng không đau, chỉ là có chút nhói nhói.

Nhưng anh làm sao có thể ngốc nghếch tiếp tục để Hàn Thiếu Kiệt đánh?

Luận về thân phận, Hàn Thiếu Kiệt còn xa mới so sánh được với anh, anh của trước đây là thiếu gia của một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, gia sản hơn nhà họ Hàn gấp mười lần..

Anh không quan tâm đến Hàn Thiếu Kiệt, quay người đi về hướng gian phòng nằm sâu bên trong..

“Tên ăn mày khốn kiếp, tại tiệc rượu sang trọng như vậy, lại còn dám đeo kính râm, tôi đến dạy dỗ hắn ta.” Hàn Thiếu Kiệt cười lạnh một tiếng, đẩy ra hai mỹ nhân đang đứng hai bên, cũng đi theo Vương Hi về phía gian phòng.

“Hàn thiếu gia, cố lên, nhất định phải đánh chết anh ta.” Tần Thư Hào nói.

“Anh ngay cả anh ta cũng không bằng, đều là đồ ăn mày, người ta so với anh còn có dã tâm hơn, mười triệu cũng không coi là gì, anh ngay cả một triệu cũng không mời gọi được. Anh là cái thá gì? Cũng có tư cách ồn ào sau lưng tôi? Đợi tôi dạy dỗ xong hắn ta, người tiếp theo chính là anh.” Đôi mắt Hàn Thiếu Kiệt đỏ gay, quay người liền chỉ về phía Tần Thư Hào.

Khuôn mặt Tần Thư Hào lập tức tái nhợt……

Thẩm Giai Dao tiếp tục che miệng cười trộm.

Bên này Vương Hi đã tiến vào phòng, đại khái tầm mười mấy giây, Hàn Thiếu Kiệt cũng theo chân anh bước vào, tiện tay khóa trái cửa phòng.

“Nói đi, anh muốn chết như thế nào?” Mắt Hàn Thiếu Kiệt đỏ lừ, cười dữ tợn.

“Cậu thực sự không muốn nghe dự án của tôi sao?” Vương Hi cười nhìn hắn ta.

“Nghe con mẹ mày!” Hàn Thiếu Kiệt gầm to một tiếng, liền xông về phía Vương Hi.

“Chó điên.” Vương Hi nhấc giày da lên đạp về phía ngực hắn ta.

Nói đến đánh nhau, tại thủ đô Vương Hi chưa từng sợ qua ai, điều người giàu sợ nhất chính là con cái bị bắt cóc, bởi vậy nhà họ Vương từ nhỏ đã mời một nhà võ thuật Hoa Hạ nhận anh làm đồ đệ, dốc lòng dạy anh võ công. Sau khi ra nước ngoài, Vương Hi càng bị mê hoặc bởi quyền anh và võ thuật Tây phương, trước đây vì muốn thử năng lực của bản thân, đã đến Đông Bắc tham gia cuộc thi K-1, xém chút thì lấy được chức quán quân.

Hàn Thiếu Kiệt làm sao có thể là đối thủ của anh?

Bất ngờ không kịp đề phòng, bị một cước của Vương Hi đạp vào ngực, liền ác liệt bay ra ngoài, một tiếng “bụp” dán lên trên cửa, thiếu chút bị Vương Hi giẫm xuyên từ trong phòng ra ngoài.

Hàn Thiếu Kiệt từ nhỏ sống trong gia đình có tiền có thế, vẫn luôn là hắn ta đánh người khác, đã bao giờ bị người khác đánh? Hắn ta nhìn thấy bộ mặt hờ hững của Vương Hi, sững người, thống khổ lấy tay che ngực vài giây, lớn giọng mắng và xông về hướng Vương Hi.

Đây là một con chó điên, Vương Hi biết, muốn khiến loại chó điên này đối xử công bằng với mình, tuyệt đối không thể nuông chiều.

Anh cũng không khách khí, một chân đạp vào đầu gối Hàn Thiếu Kiệt, “ùm” một tiếng rồi ngã xuống, anh liền dùng giày da tàn ác chuẩn xác đá hai phát vào xương sườn Hàn Thiếu Kiệt.

Xương sườn là một trong bảy điểm yếu nhất trên cơ thể con người, bị người khác tấn công một cách mạnh mẽ, cảm giác sống không bằng chết. Vương Hi lại là một người luyện võ, hai đạp này mỗi phát đều có lực xuyên thấu, trực tiếp làm tổn thương tới lá gan đằng sau xương sườn của Hàn Thiếu Kiệt, hắn lập tức đau đến độ hít thở khó khăn.

“Lại dám dùng tiền nện tôi? So với tôi, cậu đã là thứ gì. Còn dám nói năng lỗ mãng, Nha fhoj Hàn các người cũng được tính là giàu có ba đời, cậu cũng là một quý tộc, bố mẹ cậu dạy dỗ cậu làm người như vậy sao?” Vương Hi lạnh lùng nhìn hắn.

“…….” Hàn Thiếu Kiệt vẫn là không phục, cố nhịn đau lảo đảo bò dậy, lại muốn ra tay với Vương Hi.

Vương Hi nhanh chóng giẫm chân lên phía trước một bước, ôm chặt đầu của Hàn Thiếu Kiệt, lúc Hàn Thiếu Kiệt cố gắng khua tay muốn đánh anh, anh dùng một tay chặn ngang trước cổ họng hắn ta, một tay còn lại kẹp trước cổ tay, một chiêu đoạn đầu đài nhanh chóng khiến Hàn Thiếu Kiệt nghẹt thở, khuôn mặt không biểu tình.

“………” Hàn Thiếu Kiệt chỉ cảm thấy cả người đau đớn đến sắp không chịu được, trên người lập tức không có sức lực, hắn cắn răng muốn tiếp tục đánh Vương Hi, nhưng như thế nào cũng không thể làm anh bị thương.

Hơn chục giây sau, hắn đột nhiên cảm thấy nỗi sợ của cái chết, trong lòng nhanh chóng trở nên sợ hãi, dùng lực vỗ vào người Vương Hi.

“Phục chưa?” Khuôn mặt Vương Hi vẫn lạnh tanh.

“………” Hàn Thiếu Kiệt nhẹ nhàng vỗ vào người Vương Hi.

“Tôi không cảm nhận được thành ý của cậu.” Vương Hi nói.

“………” Hàn Thiếu Kiệt nhẹ nhàng vỗ về.

Vương Hi giờ mới thả lỏng Hàn Thiếu Kiệt, Hàn Thiếu Kiệt nằm ngửa trên đất, vội vàng tham lam hít vào một hơi lớn không khí trong lành.

“Vừa gặp mặt liền hô đánh đòi giết, loại người như mấy người, chính là điều kiện gia đình quá tốt, bố mẹ chiều chuộng quen rồi. Người bị cậu ức hiếp là tôi vẫn còn tốt, nếu như là người bình thường thì phải làm sao?” Vương Hi xoay người mở một chai rượu vang trong phòng.

Sắc mặt của Hàn Thiếu Kiệt khó coi, nằm ngửa trên mặt đất không nói gì.

“Trong phòng không còn tiếng động nữa, hay là tên tiểu tử kia bị Hàn đại thiếu gia đánh chết rồi?” Tại nơi cách xa căn phòng, ánh mắt của những người tham gia tiệc rượu đều hướng về phía đó, không dám lại gần.

“Vận may của cậu ta đúng là không tốt, chọc vào ai không chọc lại chọc đúng vào Hàn đại thiếu gia, người thành phố Minh Hải chúng ta ai mà không biết Hàn đại thiếu gia chính là một con chó điên.”

“Cho dù không chết, phỏng chừng cũng bị Hàn đại thiếu gia đánh tới nửa sống nửa chết, sau này cũng không còn cách nào có thể lăn lộn ở thành phố Minh Hải này nữa……” có người thương xót lên tiếng.

“Hay!” Thẩm Giai Dao cùng Tần Thư Hào đột nhiên không hẹn mà đồng thanh kêu lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status