Cực phẩm thiên vương

Chương 42: Che giấu thật sâu


Ngày thứ bảy trong sân trường không có Tiếng đọc sách lanh lảnh, cũng không có cảnh tượng truy đuổi cãi nhau thưởng ngày, càng không có những thân ảnh chạy băng băng trên thảm cò, hết thảy đều có vẻ thật an tĩnh.

Đang lúc Hoàng hôn, trung học Tử Kim Sơn, trong một gian túc xá thuộc ký túc xá nữ sinh. Điền Thảo một mình đứng trong túc xá, cũng không giống như ngày thưởng cầm quyển "kinh tế học", mà là một tay chống cằm, nhìn vầng mặt trời đỏ thẫm dần dần hạ xuống phương Tây, diễn cảm cũng không bình tĩnh giống như ngày thưởng, mà hàng chân mày của nàng hơi nhíu lại, trong con ngươi lộ ra một tia lo lắng.

Nàng hiểu rõ ràng, chính mình khi cự tuyệt đám công tử ăn chơi kia, hưởng thụ cuộc sống im lặng, là bởi vì những tên ăn chơi trác táng theo đuổi nàng đã bảo trì một sự cân bằng hoàn mỹ. Sự cân bằng kia, làm cho những tên ăn chơi trác táng muốn có được thân thể của nàng cũng không dám làm ra hành động điên cuồng đối với nàng. Còn hiện giờ, bởi vì nàng đi nhờ xe của Trần Phàm đến trường học, ở trong trung học Tử Kim Sơn đã nhấc lên sóng to gió lớn, hình tượng thân nhiễm bùn mà không hỏi tanh mùi bùn đã hoàn toàn bị phá vở, sự cân bằng hoàn mỹ cũng sụp đổ.

- Nên làm gì bây giờ?

Điền Thảo vốn không phải là người thích đem toàn bộ trứng chim đặt cùng vào trong một cái giỏ xách, hơn nữa...Bởi vì trải qua hoàn cảnh đặc thù, nàng luôn luôn không tin vào nam nhân. Cho nên nàng cũng không có đem toàn bộ hi vọng đặt lên trên người của Sở Qua.

Nàng hiểu rõ ràng. Sở Qua là một người kiêu ngạo tự phụ, nếu thắng còn dễ nói, lấy tính cách tự phụ của Sở Qua tuyệt đối sẽ không dùng sức mạnh, mà là lựa chọn đường đường chính chính chinh phục, kể từ đó, nàng căn bản không cần lo lắng, nàng luôn tin tưởng có thể dây dưa với Sở Qua, hơn nữa sẽ làm cho Sở Qua biết khó mà lui. Nhưng...nàng đồng dạng cũng rõ ràng, nếu đêm nay Sở Qua thua trận đấu, như vậy Sở Qua tuyệt đối sẽ thực hiện lời hứa. đem nàng đưa cho người thắng mà không biết sẽ là người nào.

Cứ như vậy, mười sáu năm kiên trì của nàng, tấm thân xử nữ của nàng. đều sẽ chấm dứt ngay trong đêm nay. Đây là nguy cơ lớn nhất nàng gặp được trong mười sáu năm qua!

Không hiểu tại sao, ngay khi tạm thời còn chưa có được đáp án, trong đầu của nàng, theo bản năng dần hiện ra thân ảnh Trần Phàm. Theo ý nào đó mà nói. Trần Phàm chính là đầu sỏ gây nên sự tình lần này.

Thân ảnh Trần Phàm chợt lóe lên. Điền Thảo nhẹ lắc đầu, tuy rằng nàng từ chỗ nhà trọ của Trần Phàm mà đoán ra được Trần Phàm không phải là người bình thường. Nhưng nàng thực không tin Trần Phàm có thể giải quyết nguy cơ lần này. Chẳng biết qua bao lâu, mặt trời đỏ phương Tây đã hoàn toàn rơi xuống đường chân trời, sắc trời ảm đạm xuống, trong túc xá tối đen thành một mảnh. Điền Thảo vẫn một tay chống cằm, lặng lặng nhìn lên bầu trời đen nhánh phương xa.

- Ai...Điền Thảo khe khẽ thở dài, bởi vì...nàng nhìn thấy được ngọn đèn xe xa xa, cũng nghe được thanh âm xe thế thao. Hiển nhiên là Sở Qua tới đón nàng - căn cứ theo lời Sở Qua, làm diễn viên đêm nay, nàng nhất định phải...

Có mặt!

Mà thẳng cho tới bây giờ, nàng vẫn không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết...

Mặc dù như thế, Điền Thảo vẫn đi xuống dưới ký túc xá.

Dưới ký túc xá, chiếc xe Maserati màu bạc của Sở Qua vững vàng đỗ ngay chỗ này, ánh đèn pha chiếu thăng vào cánh cổng của ký túc xá, làm vị bác gái canh giữ ký túc xá liên tục thò đầu ra nhìn ngoài cửa sổ.

Chẳng lẽ đứa nhỏ Điền Thảo kia lại ước hẹn cùng tiểu tử này?

Khi thấy Điền Thảo từ trên thang lầu đi xuống, vẻ mặt bác gái kinh Ngạc, ở trong trí nhớ của bà, từng có không ít công tử ca chạy xe tiến đến tặng hoa cho Điền Thảo, kết quả...những bó hoa đó đều bị Điền Thảo ném vào thùng rác, theo sau bác mới lấy về tặng cho cháu gái nhỏ của mình.

Mắt thấy Điền Thảo yên lặng bước lên chiếc xe Maserati hoa mỹ, bác gái nhịn không được khe khẽ thở dài: Lại thêm một đóa cải trắng nữa, sẽ gặp tai ương rồi!

Điền Thảo vừa lên xe. Sở Qua cũng không nhiều lời vô nghĩa, mà trực tiếp khởi động máy, chiếc xe phát ra một Tiếng rít gào, giống như một đầu dã thú bằng sắt thép lao vọt ra ngoài.

Ngồi bên trong chiếc Maserati xa hoa. Điền Thảo cũng không được bình tĩnh như lúc ngồi trong chiếc Volkswgaen cc của Trần Phàm, đây cũng không phải bởi vì chiếc Maserati xa hoa hơn xe Volkswgaen cc, mà là bởi vì...Nàng đối với chuyện sắp xảy ra đêm nay tràn ngập lo lắng.

- Điền Thảo, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng lo lắng của cô.

Đang lái xe, Sở Qua tựa hồ đã nhận ra sự dị thưởng của Điền Thảo, nhịn không được cười nói:

- Tôi không thể không thừa nhận, bộ dáng lo lắng hãi hùng của cô càng thêm mê người, làm cho người ta có loại xúc động cần phải bảo vệ cô.

- Tôi không cần bất kỳ nam nhân nào bảo hộ.

Điền Thảo nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.

Sở Qua tự tin cười:

- Nhưng cô không thể phũ nhận, đêm nay tôi là người trong mộng của cô!

Trong lòng Điền Thảo chấn động, muốn nói cái gì, nhung cuối cùng lại lựa chọn trầm mặc.

Vân Sơn nằm ngay trung gian thành phố N và Đông Hải, trên núi cây cối cành lá rậm rạp, cảnh sắc tương đối an tĩnh.

Nguyên bản lấy điều kiện của Vân Sơn hoàn toàn có thể phát triển thành khu du lịch, Nhưng không biết do nguyên nhân gì, chính phủ luôn không muốn phê chuẩn phát triển ngọn núi này. Bất quá, dù là Vân Sơn không được phát triển. Nhưng dựa vào phong cảnh mê người, nó vẫn có đại lượng du khách tiến đến ngắm cảnh. Bất quá đại đa số lữ khách đều đến chơi ban ngày, bởi vì khắp Vân Sơn không có địa phương nào để dừng chân, mà Thời gian ban đêm nhiệt độ trên núi giảm xuống rất thấp.

Vì thế con đường quốc lộ do chính phủ đặc biệt thi công lại biến thành thánh địa giành cho những kẻ yêu thích đua xe tại Vân Sơn, cơ hồ mỗi buổi tối cuối tuần, nơi này đều có vài trận đấu đua xe.

Từ trên đường ở Đông Hải đi tới Vân Sơn. Điền Thảo cũng không tán gẫu gì với Sở Qua, mà là luôn ngắm nhìn phong cảnh lướt qua cực nhanh ở bên ngoài cửa sổ, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.

Vào Khoảng mười giờ, Sở Qua lái xe đi lên đường cao tốc tương thông với quốc lộ Vân Sơn.

Điền Thảo rõ ràng nhìn thấy, trên Vân Sơn phía trước đèn đuốc sáng trung, mơ hồ còn có thể nghe thấy được âm thanh vang rền của xe thể thao phát ra cùng Tiếng âm nhạc chát chúa như Tiếng kim loại đang ma sát vào nhau.

Tiếng vang kia mơ hồ truyền đến, giống như địa ngục ma âm đập vào tâm thần của Điền Thảo, nàng cảm thấy càng thêm mất bình tĩnh, hai tay gắt gao nắm lại với nhau, khớp xương trắng nhợt thành một mảnh.

Lúc này trên Vân Sơn đã tụ tập không ít thành viên của giới đua xe. Đủ các chủng loại xe thể thao xa hoa đỗ trên đường đem quốc lộ phong kín. đèn xe bắn ra ánh sáng chói mắt chiếu chung quanh sáng rực lên như ban ngày.

Trong đó có vài chiếc xe thể thao phát ra Tiếng âm nhạc chát chúa, Tiếng nhạc mạnh giống như thuốc kích thích lên những con người đang đứng bên cạnh đống lửa cuồng hoan. Những người đó trong tay cầm bia hoặc cở màu, vừa lắc lư thân hình theo Tiếng nhạc, vừa gào thét thảm thiết gì đó.

Đám ăn chơi trác táng của trường trung học Tử Kim Sơn đã tới nơi này, bọn hắn tụ tập cùng một chỗ, nhìn những nữ lang đang khiêu vũ, cả đám đều có vẻ như đang thập phần hưng phấn.

Đối với người tầm tuổi như bọn hắn mà nói, không một ai không thích những sự vật mới mè kích thích.

- Tao thông qua con đường đặc thù biết được, tên Sở Qua kia là thành viên của hiệp hội đua xe Đông Hải, hơn nữa còn thưởng xuyên đến đây tham gia thi đấu.

- Tao cũng nghe được tin tức này, hơn nữa sân đua xe này là địa bàn của Hồng Trúc Bang, mà người phụ trách đua xe ngầm nơi này, là thủ hạ của mẹ nuôi hắn.

Bỗng nhiên, hai gã ăn chơi trác táng lần lượt mở miệng, hai tên vừa nói xong, kể cả Tạ Lỗi cùng những kẻ ăn chơi trác táng khác đều mang diễn cảm kinh ngạc, tên ăn chơi trác táng hôm đó bị Sở Qua tát vào mặt chợt tức giận mắng:

- Mẹ nó! Tao đã biết tên khốn kiếp Sở Qua kia sẽ giờ trò, quả nhiên đúng là thế mà!

Lời của hắn khiến cho mấy tên kia cùng thừa nhận, nhưng nghĩ tới thế lực sau lưng Sở Qua, bọn hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

- Hắc! Bàn tính như ý của Sở Qua đánh cũng không tệ, nhưng hắn muốn độc hưởng Điền Thảo, đây chính là mơ tưởng!

Đúng lúc này, vẫn đứng ngay phía sau mọi người, một gã thiếu niên mang diễn cảm thờ ơ lạnh nhạt chợt mở miệng. Gã thiếu niên này không giống như những kẻ ăn chơi trác táng khác, hắn để tóc đầu đinh, đeo kính đen, làn da trắng nõn, dáng người gầy yếu, nhìn qua làm cho người ta nảy sinh ra một loại cảm giác hào hoa phong nhã.

- Trịnh Gia Hào, mày?

Trịnh Gia Hào vừa thốt lên, lập tức làm cho đám người Tạ Lỗi ngẩn ra. ở trong trí nhớ của bọn hắn, tuy rằng gia thế Trịnh Gia Hào không tệ, nhưng tuyệt đối là sẽ không dám đắc tội với Sở Qua.

Đối diện với ánh nhìn chăm chú của mọi người, trên mặt Trịnh Gia Hào chậm rãi hiện lên nét tươi cười mê người:

- ở trong mắt tao, Sở Qua chi có thể xem là một tuyển thủ nghiệp dư mà thỏi.

Tuyển thủ nghiệp dư?

Không thể không nói, lời nói này của Trịnh Gia Hào cực kỳ khí phách, thế nên đã làm cho đám người Tạ Lỗi trợn mắt há hốc mồm ra.

- Hãy chờ xem. đêm nay cùng Điền Thảo lên giường là tao, mà không phải Sở Qua!

Trịnh Gia Hào tự tin cười, châm một điếu thuốc lá. Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn của hắn, làm cho đám người Tạ Lỗi nhìn thấy, lại cảm giác có loại hương vị âm trầm.

Mẹ nó! Tên vương bát đản Trịnh Gia Hào này che giấu thật sâu!

Trong lúc nhất Thời, toàn bộ đám ăn chơi trác táng kể cả Tạ Lỗi, trong lòng đều trào ra ý niệm này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status