Cục cưng, ôm cái nào!

Chương 50: Chỉ có tôi được ức hiếp cô ấy (1)


Cảm nhận được Ninh Hề Nhi run rẩy, Kỷ Dạ Bạch mới cười mãn nguyện, hắn mỉm cười xoa đầu cô: "Bạn học Ninh, sau này cố gắng nhé!"

Cố gắng cái quái gì!

Còn nữa, tại sao Kỷ Dạ Bạch mỉm cười lại càng đáng sợ vậy!

Hu hu... Tự dưng cảm thấy hơi sợ...

"Ha ha..." Cô gượng cười, "Cậu làm như thế này là đang ức hiếp con gái, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng hot boy của cậu đấy, cậu Kỷ ạ!"

Cô nhấn mạnh hai chữ "cậu Kỷ", Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, vẻ mặt vô cùng vô tội, hỏi ngược lại: "Tôi có ức hiếp ai à?"

Dung mạo khôi ngô hơn người, giọng nói trầm trầm ấm áp, trong nháy mắt đã khiếp cả đám người ngả rạp.

"À! Đâu có, đâu có! Cậu Kỷ làm gì cũng đúng hết!"

"Ôi! Muốn bị cậu Kỷ ức hiếp, chà đạp quá đi..."

"Ninh Hề Nhi, cậu đừng có không biết điều nữa đi!"

Nhìn mấy người con gái háo sắc trong lớp, Ninh Hề Nhi ôm trán.

Cái thế giới coi trọng nhan sắc này!



Thời gian nghỉ giải lao...

"Anh Kỷ, trưa ăn gì thế?" Tiêu Hi Thần tới hỏi.

Kỷ Dạ Bạch bắt tréo chân, lười nhác đọc ra một chuỗi dài: "Sườn xào chua ngọt, gà viên xào ớt, súp nấm, canh cải đậu phụ... À... còn coca lạnh với lườn gà chiên xù ở cổng trường. Mấy món này đi."

Tiêu Hi Thần toát mồ hồi: "Anh ăn hết không?"

Ninh Hề Nhi bĩu môi, Kỷ Dạ Bạch đúng là con lợn! Ăn nhiều thật!

Như là hiểu được ý cô, Kỷ Dạ Bạch nhìn cô, nheo mắt nói: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì, đi mua đồ ăn cho anh đây đi!"

"Tôi?" Ninh Hề Nhi không thể tin nổi mà chỉ mình: "Cậu sai bảo tôi!"

"Bạn trai sai bảo bạn gái, không phải là chuyện bình thường ư?"

"Ai là bạn gái cậu! Tôi đã chia tay với cậu rồi!" Ninh Hề Nhi thở phì phì nói.

"Ồ... Như vậy à..." Hắn nói xong môi mỏng nhếch lên.

"Cậu không phải là người yêu tôi, sau này có xảy ra chuyện gì, có lẽ tôi cũng không cần lo chuyện bao đồng rồi."

Uy hiếp!

Đây là sự uy hiếp quá trần trụi!

Ninh Hề Nhi nghiến răng nghiến lợi, ý của thằng cha này là nếu không nghe hắn nói thì cuộc sống của cô chắc chắn sẽ rất khốn khó!

Được rồi, cô nhịn! Tìm cơ hội báo thù sau!

Trong lòng đã tính toán, Ninh Hề Nhi mỉm cười theo đúng tiêu chuẩn, hở đủ tám cái răng: "Cậu Kỷ, tôi đi mua cho cậu!"

Tiêu Hi Thần nói chen vào: "Nhưng những món anh Kỷ chọn cách nhau rất xa, cậu phải đi rất lâu mới mua được. Có cần tôi giúp cậu không?"

Nói xong, Ninh Hề Nhi liền bị ánh mắt lạnh băng lườm cho rụt cả cổ.

Ninh Hề Nhi cười tiếp: "Không sao, hầu hạ cậu Kỷ là việc tôi nên làm mà."

Cô đi ra khỏi phòng học, lén lút chạy ra vườn hoa của trường, lẩm bẩm: "Hừ, ai ngu mà chạy đi mua thật chứ. Chỉ cần gọi shipper mang tới là được rồi!"

Mở app mua đồ ăn ra, chưa mất tới ba phút, Ninh Hề Nhi đã đặt xong hết các món mà Kỷ Dạ Bạch chọn.

Không bao lâu sau, shipper lần lượt mang thức ăn tới vườn hoa, Ninh Hề Nhi cười híp mắt, sau đó mở chai nước suối rồi vẩy một ít lên mặt, giả bộ như toát rất nhiều mồ hôi.

"Ôi, mệt quá... Chân đau chết đi được, cuối cùng cũng mua xong rồi, cậu Kỷ, cậu xem có hài lòng không" Ninh Hề Nhi chạy vào phòng học, vờ hổn hển thở không ra hơi.

Hàng lông mày của Kỷ Dạ Bạch bỗng nhíu lại.

Ninh Hề Nhi chọc giận hắn, hắn bắt nạt cô, đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu đến vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 253 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status