Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 40: Cô ta chết chắc rồi Trong xe cứu thương.



Chương 40: Cô ta chết chắc rồi Trong xe cứu thương.

Triệu Thanh Xuân ngồi trên băng ghế, nắm chặt tay Ôn Thục Nhi để động viên cô: “Thục Nhi, mau tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ, cậu biết tôi nhát gan mà, nhất định phải cố lên.

Điện thoại đặt ở một bên bỗng reo lên, cô ấy nhanh chóng nhấc máy.

Cuộc gọi được kết nối trong nháy mắt, Triệu Thanh Xuân có thể nhìn thấy rõ ràng trên đó hiện lên hai chữ “Trợ lý Cường”.

“Alo, cô chủ?” Ngô Đức Cường cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.

“Cái gì mà cô chủ? Ai là cô chủ của anh, lộn số rồi!” Triệu Thanh Xuân buồn bực, chuẩn bị cúp máy.

Ngô Đức Cường nhìn lại dấy số, xác nhận đã gọi đúng số, anh ta lập tức hỏi: “Xin hỏi có cô Ôn Thục Nhi đó không? Tôi là trợ lý của người nhà cô Ôn Thục Nhi” Người nhà? Vậy có nghĩa là sẽ có người ký tên? Ơn Chúa! Triệu Thanh Xuân thở phào nhẹ nhõm: “Xin chào, tôi là bạn học và là bạn thân nhất của Thục Nhi. Thục Nhi đã hôn mê vì trúng độc. Chúng tôi đến bệnh viện ngay lập tức, phiền mọi người đến đây càng sớm càng tốt.

Bác sĩ nói nhất định phải có người nhà đến ký tên.” Ngô Đức Cường nằm chặt điện thoại: “Được, tôi biết rồi.” Anh ta cúp điện thoại, nhanh chóng đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Hoắc Kiến Phong.

“Xin lỗi, cậu cả.” Ngô Đức Cường cúi đầu chào Hoắc Tuấn Tú trước, sau đó quay sang Hoắc Kiến Phong nói: “Cậu chủ, cô chủ đã vào bệnh viện, cần cậu qua ký tên.” Lời nói của anh ta tuy chậm rãi, nhưng ánh mắt nhìn Hoắc Kiến Phong lại là lo lắng.

Hai mắt Hoắc Kiến Phong tối sầm lại, biểu cảm trên mặt vẫn không chút thay đổi.

Anh nhìn về phía Hoắc Tuấn Tú: “Xin lỗi anh cả, em phải ra ngoài một chuyến.” Hoắc Tuấn Tú cũng không hỏi thêm, chủ động đứng dậy: “Không sao, em cứ bận việc của em. Nếu có gì cần giúp thì cứ gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào.” Hoắc Kiến Phong gật đầu: “Cảm ơn anh cả: Ngô Đức Cường lại cúi đầu về phía Hoắc Tuấn Tú một lần nữa trước khi đẩy Hoắc Kiến Phong ra ngoài.

Bên ngoài phòng làm việc.

Hoäc Tuấn Nghĩa vừa đi ngang qua, nhìn thấy Ngô Đức Cường đẩy Hoắc Kiến Phong đi một cách vội vàng, anh ta cất giọng trêu đùa: “Đi đâu à? Hiếm khi mới đến phòng làm việc, vừa mới chớm trưa mà không ngồi nổi rồi ư?” Người đàn ông dựa vào xe lăn và nhìn về phía trước mà không hề nhướng mày.

Ngô Đức Cường hiểu ý không dừng bước, chỉ gật đầu với Hoắc Tuấn Nghĩa coi như chào hỏi rồi tiếp tục đi về phía trước.

Hoắc Tuấn Nghĩa ngơ ngác.

Ý gì đây? Từ trước tới nay Hoắc Kiến Phong chưa bao giờ thờ ơ với anh ta như vậy, không phải vì chuyện của con nhóc ngốc nghếch kia mà không thèm đếm xỉa tới anh ta chứ? Hoäc Tuấn Nghĩa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Tuấn Tú từ trong văn phòng đi ra liền vội vàng đi tới gần: “Anh cả, Kiến Phong làm sao vậy? Sao lại đi vội vàng thế?” Hoắc Tuấn Tú không đáp mà vặn hỏi lại: “Tuấn Nghĩa, em gặp em dâu ba rồi đúng không, cô ấy là người thế nào?” “Hả? Anh cả, anh hỏi con quái vật xấu xí đó làm gì?” Hoäc Tuấn Nghĩa tò mò hỏi vặn lại, nhưng vẫn lập tức trả lời: “Con bé Ôn Thục Nhi kia vừa ngu xuẩn vừa xấu xa, mặt đầy mụn, đầu đến chân đều đầy cặn bã. Mấu chốt là đầu óc hoạt động không tốt. Cũng may là anh chưa gặp, chứ gặp rồi thì có lẽ sẽ phải bỏ ăn ba ngày luôn đấy. Chỉ là một quân cờ để xung hỉ, không đáng để nhắc tới.” “Tuấn Nghĩa, dù sao cũng là em dâu của em, đừng nói như vậy.” Hoäc Tuấn Tú nghiêm nghị liếc nhìn anh †a: “Hơn nữa, anh không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy. Vân Hạo bắt nạt em dâu ba, Kiến Phong là người có tính tình hiền lành mà đêm đó lại tức giận trừng phạt Vân Hạo.

Vừa rồi có người gọi điện thoại tới nói em dâu ba nằm viện, Kiến Phong lại lập tức chạy tới. Lo lắng như vậy thì chắc là rất để ý quan tâm.

Hoắc Tuấn Nghĩa lơ đễnh nói: “Để ý quan tâm cái gì trời ơi, dù sao thì cũng mới kết hôn, làm bộ làm tịch tí thôi ấy mà.” Mặc dù anh ta và Hoắc Kiến Phong không phải anh em ruột, nhưng anh ta tin rằng thẩm mỹ của nhà họ Hoắc không tệ đến mức như vậy! “Em nên sửa mồm sửa miệng lại đi!” Hoặc Tuấn Tú bất lực lắc đầu.

Hoắc Tuấn Nghĩa không quan tâm, đắc ý ngẩng đầu: “Anh cả, anh là người lương thiện nên nhìn ai cũng thấy tốt thôi.” Anh ta ngẫm lại rồi nói thêm: “Nhắc mới nhớ, dù sao thì con nhóc xấu xí đó được cưới về để xung hỉ mà, ngộ nhỡ có ích thì sao? Kiến Phong tạm thời đối xử tốt với cô ta cũng là điều đương nhiên thôi.” Hoắc Tuấn Tú suy nghĩ một chút, vỗ vỗ bả vai Hoắc Tuấn Nghĩa: “Có lẽ vậy, anh còn có việc, đi trước nhé.” Uầy, chẳng thú vị gì cải Hoäc Tuấn Nghĩa nhìn bóng lưng của Hoắc Tuấn Tú biến mất, nhún vai rời đi.

Trong bệnh viện.

Lê Việt Bách chạy tới phòng cấp cứu, nhìn thấy Triệu Thanh Xuân đang ôm tay, ngồi trên băng ghế dài ở cửa phòng cấp cứu, hai mắt nhìn chằm chằm vào đèn đỏ cấp cứu.

Vành mắt của cô ấy đỏ hoe, mím chặt môi như có thể khóc bất cứ lúc nào.

Trong lòng Lê Việt Bách hơi đau nhói.

Ôn Thục Nhi, cậu sẽ không đánh lừa người khác chứ? Anh ấy bước nhanh tới, chậm rãi nói: “Tình hình thế nào rồi?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Triệu Thanh Xuân hoàn hồn, bất lực lắc đầu: “Tôi cũng chưa biết, bác sĩ đang cấp cứu.” Lê Việt Bách cau mày suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, cậu quay về trường đi học trước đi, có tôi ở đây là được rồi, có tin gì thì tôi sẽ gọi điện báo cho cậu biết.” “Không được.” Triệu Thanh Xuân đứng lên: “Thục Nhi còn chưa biết sống chết như thế nào. Ở đây không ai hiểu rõ tình hình của cậu ấy hơn tôi.

Làm sao tôi có thể rời đi vào lúc này được chứ?” “Tôi không bảo cậu bỏ mặc cậu ấy, chỉ là bảo cậu về trước thôi.” Lê Việt Bách nhìn đồng hồ, sốt ruột nói: “Nhà cậu ấy sắp tới rồi. Cậu ở chỗ này có lẽ không tiện lắm.” Triệu Thanh Xuân bối rối nhìn anh ấy: “Ý cậu là gì? Không phải cậu nói trước là sẽ không thông báo cho ông bà ngoại sao? Người vừa gọi không phải là trợ lý sao?” Cơn tức giận của cô ấy đột nhiên dâng lên, cao giọng nói: “Bạn học Lê Việt Bách, cậu là bạn của Thục Nhị, tôi cũng là bạn của Thục Nhi. Cậu nói như thế có nghĩa là tôi rất xấu xí bẩn thỉu sao?” Triệu Thanh Xuân vuốt tóc bên tai, nhìn toàn thân mình rồi nói: “Bộ dạng của tôi rất kém cỏi sao?” “Không phải, haiz, tôi không có ý đó.” Lê Việt Bách đau đầu ôm trán.

Trời ơi, sao khó lý lẽ với phụ nữ quá vậy? “Không phải ý này, vậy thì cậu có ý gì?” Triệu Thanh Xuân không chịu bỏ qua.

Bảo cô ấy rời khỏi Thục Nhi vào lúc này, đó là điều tuyệt đối không thể! Lê Việt Bách hít sâu một hơi, vừa định giải thích lại nghe thang máy kêu “dingdong”.

Anh ấy quay đầu lại xem, thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, Ngô Đức Cường đẩy Hoáắc Kiến Phong đi ra ngoài.

Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy người thật, nhưng anh ấy đã nhìn thấy ảnh của họ từ rất lâu khi hack máy tính.

Xong đời rồi, lần này lộ hết rồi.

Cô nhóc Ôn Thục Nhi kia không nói với anh ấy gì cả, bây giờ làm sao anh ấy ứng phó được đây? Triệu Thanh Xuân nhìn thấy sắc mặt Lê Việt Bách tái nhợt, lập tức nhìn theo tầm mắt của anh ấy.

Hai người đàn ông đẹp trai tuấn tú đang hướng đến phòng cấp cứu.

Triệu Thanh Xuân đang định hỏi thì nghe thấy một tiếng ‘cạch”, cửa phòng cấp cứu mở ra.

Một bác sĩ to tròn với một chiếc áo khoác trắng bước ra.

Triệu Thanh Xuân nhận ra chính là bác sĩ vừa đẩy Ôn Thục Nhi vào.

Cô ấy vội chạy qua hỏi: “Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?” Bác sĩ mập mạp nhìn chung quanh: “Có người nhà không? Có người nhà của Ôn Thục Nhi không?” “Có. Tôi là chồng của cô ấy.” Giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông vang lên.

Vẻ mặt của Triệu Thanh Xuân lập tức đông cứng.

Cô ấy quay đầu lại một cách máy móc và thấy hai người đàn ông đẹp trai đã đến gần hơn, và người đàn ông đẹp trai hơn ngồi trên xe lăn đang nói chuyện.

Chồng? Thục Nhi kết hôn rồi sao? Không, tuyệt đối không có khả năng này.

Là bạn thân tốt nhất, chuyện Ôn Thục Nhi kết hôn, cô ấy không thể không biết! Người đàn ông này có lẽ là một kẻ nói dối! Triệu Thanh Xuân nhấc chân lên muốn đến trước mặt họ chất vấn.

Cảm nhận được có một ánh mắt sáng quắc đang nhìn mình như thiêu đốt, Hoắc Kiến Phong ngẩng đầu, hờ hững liếc qua.

Ngay khi chạm vào ánh mắt của anh, Triệu Thanh Xuân cảm thấy mình như bị một cái gì đó giữ lại, cả người cứng đờ.

Sự thờ ơ và kiêu ngạo bộc lộ trong dáng vẻ lạnh lùng, bộ vest tươm tất, sự ngông cuồng bẩm sinh giữa hai lông mày, tất cả đều chứng tỏ sự xuất chúng của đàn ông.

Người như thế này, sao có thể giả mạo làm chồng của người khác được? Lê Việt Bách nhìn thấy Triệu Thanh Xuân ngây ra, nhanh chóng kéo cô ấy sang một bên, thấp giọng nói: “Thu hồi ánh mắt nghi ngờ đi, anh ấy thật sự là chồng của Thục Nhi.

Quả nhiên, một người đàn ông đẹp trai như vậy không nên là một kẻ nói dối.

Triệu Thanh Xuân đang định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên tức giận phồng hai má: “Ôn Thục Nhi này, uổng công tôi xem cậu ấy là bạn tốt, kết hôn là chuyện lớn mà không thèm nói với bạn thân. Sao phải che giấu kiểu hẹp hòi như vậy chứ?” “Được rồi, lúc này đừng nói chuyện này nữa.” Lê Việt Bách giơ tay ý bảo im lặng, ra hiệu cho cô ấy lăng nghe bác sĩ nói.

“Thưa anh, vợ của anh ăn gì sáng nay vậy?” “Sandwich, sữa.” Hoắc Kiến Phong nói ngắn gọn.

Ngô Đức Cường nói thêm: “Bác sĩ, cậu chủ và cô chủ của chúng tôi ăn giống nhau, những người còn lại trong gia đình cũng đều Quả nhiên, một người đàn ông đẹp trai như vậy không nên là một kẻ nói dối.

Triệu Thanh Xuân đang định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên tức giận phồng hai má: “Ôn Thục Nhi này, uổng công tôi xem cậu ấy là bạn tốt, kết hôn là chuyện lớn mà không thèm nói với bạn thân. Sao phải che giấu kiểu hẹp hòi như vậy chứ?” “Được rồi, lúc này đừng nói chuyện này nữa.” Lê Việt Bách giơ tay ý bảo im lặng, ra hiệu cho cô ấy lắng nghe bác sĩ nói.

“Thưa anh, vợ của anh ăn gì sáng nay vậy?” “Sandwich, sữa.” Hoắc Kiến Phong nói ngắn gọn.

Ngô Đức Cường nói thêm: “Bác sĩ, cậu chủ và cô chủ của chúng tôi ăn giống nhau, những người còn lại trong gia đình cũng đều không sao.” Bác sĩ mập mạp nghi ngờ nhìn những người kia: “Chắc chắn không có ăn gì khác?” Triệu Thanh Xuân suy nghĩ một chút: “Tôi chắc chắn là không. Sau khi Thục Nhi đến trường thì vẫn luôn bên cạnh tôi, tôi không thấy cô ấy ăn gì cả.” “Vậy thì nguồn gốc của chất độc có thể không dễ dàng truy tìm được.” Vị bác sĩ mập mạp thở dài: “Theo tình hình hiện tại thì cô ấy bị ngộ độc. Chúng tôi đã cho cô ấy rửa ruột, dùng thuốc thích hợp để tổng hợp chất độc. Nhưng nếu không biết rõ đó là chất độc gì thì hiệu quả điều trị sẽ giảm đi rất nhiều. Cô ấy vẫn đang hôn mê, và khi nào tỉnh lại thì có thể tùy thuộc vào vận may của cô ấy.” Hai chân của Triệu Thanh Xuân mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không nổi.

Lê Việt Bách nhanh chóng đỡ cô ấy: “Không sao, Thục Nhi nhất định sẽ gặp dữ hóa lành thôi.” Mặc dù ngoài miệng nói lời an ủi như vậy, nhưng hàng lông mày cau có của Lê Việt Bách không hề buông lỏng.

Hai tay buông thõng trên chân của Hoắc Kiến Phong khẽ siết chặt, chốc lát mới nói: “Cảm ơn bác sĩ đã vất vả.” “Không có gì, đây là việc chúng tôi nên làm. Mọi người đừng quá lo lắng. Bệnh nhân đã được đưa từ thang máy vô trùng chuyên dụng đến ICU để theo dõi. Mọi người nên làm thủ tục nhập viện trước. Tốt nhất là nên nghĩ xem cô ấy đã ăn gì khác không. Tìm được nguyên nhân cụ thể của vụ ngộ độc, như vậy chúng tôi mới có thể kê đơn thuốc phù hợp giúp bệnh nhân thoát khỏi cơn nguy kịch càng sớm càng tốt.” Bác sĩ nói xong liền xoay người đi vào phòng phẫu thuật.

Hoäc Kiến Phong quay đầu nói với Ngô Đức Cường: ‘Anh đi làm thủ tục nhập viện trước đi.” “Vâng.” Ngô Đức Cường cung kính đáp, lập tức đi làm.

Hoäc Kiến Phong nhìn Triệu Thanh Xuân, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay Thục Nhi ở trường có gặp phải chuyện gì bất thường không?” Một người đàn ông rất đẹp trai, nhưng ánh mắt lại quá lạnh lùng.

Trong lòng Triệu Thanh Xuân thầm rùng mình, nghiêm túc nghĩ lại rồi lắc đầu: ‘Cậu ấy chỉ đi vệ sinh giữa các tiết học, còn ở trong phòng học cả buổi, giống hệt bình thường.” Giọng điệu của Hoắc Kiến Phong chậm lại một chút: ‘Được rồi. Cảm ơn cô đã đưa cô ấy đến bệnh viện và ở lại với cô ấy. Nơi này giao cho tôi được rồi, cô trở về trường trước đi” Không phải là một mệnh lệnh, nhưng cũng không phải là một lời trao đổi.

Triệu Thanh Xuân bất đắc dĩ liếc nhìn phòng cấp cứu rồi gật đầu: “Vậy… vậy nếu có tin tức gì, xin hãy cho tôi biết. Tôi tên là Triệu Thanh Xuân.” “Được.” Hoắc Kiến Phong đồng ý, dừng lại một chút rồi nói: “Chuyện Thục Nhi kết hôn với tôi, cô ấy không nói cho cô biết sao?” Khi nói đến điều này, Triệu Thanh Xuân lại cảm thấy tức giận.

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi: “Không hề! Con nhỏ vô lương tâm này, tôi là bạn thân của cậu ấy, thế mà cậu ấy cũng không nói cho tôi biết. Kết hôn thì tôi cũng đâu làm gì được đâu, không biết tại sao cậu ấy lại giấu diếm như thế.” Cô ấy suy nghĩ một hồi, như nhớ ra điều gì đó: “A, tôi biết rồi. Chắc cậu ấy nghĩ rằng anh quá đẹp trai, cậu ấy cố tình giấu diếm chúng tôi vì sợ rằng chúng tôi sẽ cướp anh khỏi tay cậu ấy. Hừm, khi cậu ấy tỉnh lại, anh nhớ phải nhắc nhở cậu ấy đấy, không thể nhỏ nhen với bạn bè như thế được.” Hoắc Kiến Phong cụp mắt xuống, trong đôi mắt sâu thẳm kia dường như có chút ấm áp.

Khi lần đầu tiên đưa cô gái ngốc nghếch đó đến trường, cô cũng nói rằng cô sợ ai đó sẽ cướp anh đi.

“Vậy không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé.” Triệu Thanh Xuân vẫy vẫy tay với Hoắc Kiến Phong rồi xoay người rời đi.

Thấy vậy, Lê Việt bách vội vàng đi theo: “Vậy… Vậy tôi cũng trở về trường học trước, tạm biệt!” “Được rồi, tạm biệt!” Hoắc Kiến Phong chuyển tâm mắt về phía Lê Việt bách.

Trong phòng bệnh ICU.

Cô gái lặng lẽ nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, đôi má không còn chút máu trắng hơn cả ga trải giường.

Không thể nghe thấy được tiếng thở.

Nếu không có những con số nhảy nhót trên màn hình, những ai nhìn thấy sẽ nghĩ cô đã không còn dấu hiệu của sự sống.

Hai tay buông thõng trên đầu gối của Hoắc Kiến Phong vô thức siết chặt, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Những người đi theo cô ấy không để ý có chuyện gì sao?” “Vâng, xin lỗi, cậu chủ.” Ngô Đức Cường đứng sau xe lăn của người đàn ông, cúi đầu áy náy nói: “Quỹ đạo sinh hoạt của cô chủ hôm nay không thay đổi so với thường ngày, ngoại trừ đi vệ sinh thì chỉ ở trong phòng học, nhưng người của chúng ta không thể tiếp cận quá gần hai nơi này.

Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, đáy mắt sâu thẳm tràn đầy sự xơ xác tiêu điều: “Tìm bác sĩ tốt nhất, nhất định phải khiến cô ấy tỉnh lại, hơn nữa không được làm tổn hại thân thể của cô ấy.” Cảm nhận được hơi thở ớn lạnh đang tỏa ra, Ngô Đức Cường rùng mình một cái.

Anh ta nhanh chóng đứng thẳng lên, trịnh trọng nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay.” Quay đầu lại liếc nhìn Ôn Thục Nhi đang nằm trên giường bệnh, Ngô Đức Cường không nhịn được mà nói: “Cậu chủ, cậu cũng phải tự chăm sóc thân thể của mình, đừng quá lo lắng, cô chủ luôn gặp may mắn, cô ấy sẽ không sao đâu.” Dù cô có may mắn đến đâu thì cũng có quá nhiều kẻ bất lương muốn làm hại cô.

Nếu không, cô đã không nằm ở đây.

Hoäc Kiến Phong nhìn con số bất thường nhảy trên màn hình, hàng lông mày nhíu chặt: “Kiểm tra xem Hoắc Vân Hạo đang làm gì.” “Hả?” Ngô Đức Cường sửng sốt rồi mới phản ứng lại: “Vâng ạ.” Trong toàn bộ gia tộc nhà họ Hoắc, người đối xử tệ nhất với cô chủ chính là Hoắc Vân Hạo.

Nhưng tối hôm qua anh ta mới được dạy dỗ, còn chưa được hai mươi bốn giờ mà đã lại ra tay với cô chủ, nhất định muốn dồn cô chủ vào chỗ chết như vậy sao? Tại quán bar Phương Đông.

Còn chưa tới giờ cao điểm nên trong quán chỉ có vài người ngồi thưa thớt.

Trong một góc tối.

Hoäc Vân Hạo đặt điện thoại xuống, nóng lòng muốn chia sẻ tin vui với Ôn Như Phương: ‘Vừa rồi anh đã hỏi bệnh viện, xe cấp cứu đã đưa đi rồi, con nhóc xấu xí kia bị trúng độc, hơn nữa đến giờ còn đang hôn mê bất tỉnh.” “Có thật không?” Hai mắt Ôn Như Phương sáng ngời, nâng ly rượu trên bàn lên: “Vân Hạo, anh giỏi quá! Ly rượu này, em mời anh.” Hoắc Vân Hạo nghiêng người, một tay cầm ly rượu, một tay ôm vai Ôn Như Phương: “Còn có chuyện tốt hơn. Bệnh viện cũng chưa tìm ra chất độc gì, có nhiều chất độc như vậy, chắc chắn họ không biết là chất độc gì đâu. Ha ha ha, cho nên…” “Lần này cô ta chết chắc rồi!” Ôn Như Phương cười ra tiếng, hôn nhẹ lên mặt Hoắc Vân Hạo: “Vân Hạo, anh thật sự tốt với em quá.” Hoắc Vân Hạo nâng cằm cô ta lên, chớp mắt vài cái: “Em là người phụ nữ của anh, anh không tốt với em thì tốt với ai?” “Đáng ghét.” Ôn Như Phương liếc anh ta một cái rồi xấu hổ cúi đầu xuống.

“Nhưng giải quyết cô ta như vậy, ngẫm lại cũng có chút đáng tiếc. Sau này không còn được chơi đùa vui như thế nữa.” Hai ly rượu nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Hoắc Vân Hạo cười nói: “Không trách người khác được, là cô ta tự tìm đường chết, dám làm tổn thương người phụ nữ của anh, sao anh có thể để yên cho cô ta được? Hơn nữa, cô ta vốn là thứ để xung hỉ đổi mệnh, cũng sớm chết thôi. Bây giờ cô ta đã chết, người tàn phế kia cũng sớm chết thôi. Từ nay về sau sẽ là những ngày tốt lành của chúng 1a.

“Vâng, chính là những ngày tốt lành của chúng ta.” Ôn Như Phương nở nụ cười rồi uống một hớp, đôi mắt đẹp trợn tròn: “Vân Hạo, bây giờ con nhỏ xấu xí bắt nạt em đã chết. Ai cũng biết em là người của anh rồi, người nhà của anh cũng sẽ không ép em gả cho tên tàn tật kia nữa.” Cô ta nhẹ nhàng đến gần lồng ngực của Hoắc Vân Hạo: “Vậy thì khi nào em mới có thể thực sự trở thành người phụ nữ của anh?” Hương vị Nephrite ấm áp thơm tho, Hoắc Vân Hạo dựa vào sô pha, vui vẻ bắt chéo chân: “Đừng vội, cứ chơi đùa hai năm nữa.

Chúng ta còn trẻ như vậy, nếu như kết hôn bây giờ thì sẽ nhàm chán lắm.” “Nhàm chán?” Ôn Như Phương ngẩng đầu nhìn Hoắc Vân Hạo, trong đôi mắt mềm mại kia xuất hiện vẻ khó hiểu.

“Đồ ngốc!” Hoắc Vân Hạo trìu mến sờ sờ mũi của cô ta: “Sau khi kết hôn là gì, là sinh con cái đấy.

Đấn lúc đó mọi người sẽ cứ thúc giục chúng †a sinh con, một chút tự do cũng không có đâu, em muốn cuộc sống như thế sao?” Nói cách khác, anh ta đều không thích kết hôn và sinh con.

Rốt cuộc anh ta chán ghét cuộc sống như thế, hay không muốn kết hôn với mình? Ôn Như Phương oán thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, anh nói có lý.” Cô ta dừng một chút và đột nhiên đổi chủ đề: “Vậy ngộ nhỡ em đột nhiên có nó thì sao?” “Phụt…

Hoäc Vân Hạo vừa uống một hớp rượu đã bị sặc: “Khụ khụ, thật hay giả? Em yêu, em đang đùa với anh sao?” “Đoán xem” Ôn Như Phương nháy mắt rồi nở nụ cười bí hiểm.

Hoäc Vân Hạo đặt ly rượu xuống, khẩn trương lau miệng: “Phá đi, lập tức phá đi! Anh không muốn làm bố khi còn trẻ như vậy đâu.” Ý cười trên khuôn mặt Ôn Như Phương ngưng lại trong vài giây.

Cô ta đặt ly rượu xuống, rũ mắt xuống che đi tia sáng lạnh lẽo trong mắt, nụ cười càng thêm đáng yêu: “Ôi, xem anh bị dọa sợ kìa, em nói đùa với anh thôi. Làm sao người ta có thai được chứ, người ta vẫn còn là một bé cưng mài” Hoắc Vân Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lại nở nụ cười: “Anh nói rồi, bảo bối của anh sẽ không phải loại không hiểu chuyện như thế đâu.” “Tất nhiên.” Ôn Như Phương liếc nhìn anh ta một cái, giữa hai mắt nhanh chóng lóe lên một tia lạnh lùng sắc bén.

Màn đêm buông xuống.

Tại phòng khám đông y Quốc Bảo.

Ông cụ vừa tiễn hết bệnh nhân đi, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa thì nghe thấy tiếng xe vang lên ngoài cửa.

“Có bệnh nhân à?” Ông cụ đặt đồ xuống, vừa đi ra nghênh đón thì thấy Lê Việt Bách bước ra khỏi chiếc eDonkey nhỏ: “Ồ, là Việt Bách đến! Nào, vào nhà ngồi đi.” “Chào ông ngoại ạ.” Lê Việt Bách cung kính cúi người, cởi mũ bảo hiểm treo lên tay lái xe: “Ông ngoại, cháu không ngồi đâu, cháu chỉ thay Thục Nhi đưa thuốc qua thôi, cháu phải đi ngay ạ.” Vừa nói anh ấy vừa lấy túi da rắn trên bàn đạp xuống: “Ông xem, đây đều là những của quý mà Thục Nhi góp nhặt được cho ông bà đấy.” Túi da rắn rất nặng, lại còn có một số vết xước dày.

Ông cụ có hiểu biết sâu rộng, liếc mắt một cái cũng nhìn ra được rồi.

Ông ấy nhìn xung quanh bốn phía rồi cười sảng khoái: ‘Được rồi, vào đi, vào phòng nói chuyện.” “Vâng ạ” Lê Việt Bách đem túi vào rồi đặt xuống đất, ông cụ ở sau lưng đóng cửa lại.

“Là cái gì vậy? Thần bí quá vậy?” Bà cụ nghe thấy tiếng bọn họ liền đeo kính đọc sách ở trước ngực lên.

Lê Việt Bách cười mà không nói lời nào, trực tiếp mở túi ra.

Hơn chục con rắn độc, nằm thoi thóp quấn lấy nhau trong túi.

Đen, trắng, đầu phẳng, đầu que…

Chỗ này có thể chữa khỏi khá nhiều bệnh nan ÿ.

Ông cụ kinh ngạc mở to mắt, sau đó lo lắng đứng dậy: “Nơi nào có nhiều rắn độc như vậy? Đều là loài rất quý hiếm!” Bà cụ thoạt nhìn kinh ngạc, sau lại càng thêm lo lắng: “Nhiều rắn độc như vậy, đều do Thục Nhi đem về, con bé không bị thương chứ?” Nghe xong lời này, ông cụ cũng tỉnh táo lại: “Việt Bách, Thục Nhi không sao chứ?” “Không sao, đương nhiên không sao: Người có thể khiến cậu ấy gặp rắc rối còn chưa ra đời đâu ạ.” Lê Việt Bách mỉm cười, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: Bà cô Thục Nhi, vì ông bà ngoại, cậu không được tự tiện đùa giốn với bản thân đâu đấy.

Lúc này ông cụ và bà cụ mới gật đầu nhẹ – nhõm.

Lê Việt Bách nhanh chóng chuyển đề tài câu chuyện: “Ông ngoại bà ngoại, Thục Nhi còn cố ý dặn dò, hai người nhanh chóng xử lý, vẫn là quy tắc cũ, đừng để lại quá nhiều dấu vết.” “Đừng lo lắng, chúng ta có kinh nghiệm rồi. Con nào nên lấy mật thì lấy mật, nên lấy cao thì lấy cao, nên ngâm rượu thì ngâm rượu, nhưng phải chờ chúng ta phân loại trước đã.” Ông cụ vừa nói vừa nhìn bà cụ, hai người cười tủm tỉm ngầm hiểu ý nhau.

Lê Việt Bách tặc lưỡi khi phải ăn cẩu lương già như thế này, ngượng ngùng nói: “Vậy được rồi, ông ngoại bà ngoại, đồ đã đưa đến, cháu đi trước nhé, vất vả cho ông bà rồi.” “Không có gì vất vả cả, cảm ơn cháu, Việt Bách” Bà cụ nở nụ cười trìu mến, cuối cùng lại không nhịn được hỏi: “Việt Bách, hôm nay cháu gặp Thục Nhi, nó có nói gần đây sẽ về không?” “Bà ngoại, gần đây Thục Nhi bận rộn chuẩn bị quà cho ông và bà, chắc là tạm thời không thể quay về đâu ạ.” Lê Việt Bách hất cằm về phía đám rắn rết trên mặt đất: “Đây, đây đều là món khai vị thôi, mọi người cứ yên tâm chờ, xong chuyện thì cậu ấy sẽ quay về thôi.” Bà cụ có chút thất vọng: “Việt Bách, cháu giúp chúng ta nói lại với Thục Nhi, nhất định phải chú ý an toàn, phải tự chăm sóc bản thân nhé.” “Bà đừng lo, đó là điều cần thiết phải nói rồi ạ” Lê Việt Bách tinh nghịch nháy mắt mấy cái.

Anh ấy vẫy tay chào ông bà: “Cháu đi đây, tạm biệt ông bà.” “Được rồi, đi cẩn thận nhé.” Tiễn Lê Việt Bách xong, bà cụ nhìn chằm chằm đám rắn trên mặt đất một hồi, nhẹ giọng nói: “Nhiều rắn độc như vậy, ông nói xem Thục Nhi của chúng ta lấy từ đâu ra nhỉ?” Ông cụ nhướng mày, nửa đùa nửa thật nói: “Bây giờ nó đã gả vào nhà họ Hoắc, ngày nào cũng chỉ từ trường về nhà và ngược lại.

Làm sao có thời gian để lấy những thứ này? Tôi thấy tám mươi phần trăm là người khác đưa tới trước mặt con bé.” Bà cụ cau mày nghi ngờ: “Những thứ này mà cũng có người dùng làm quà tặng sao?” Thấy bà cụ không hiểu ý mình, ông cụ bất lực lắc đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Nếu thật sự có người gửi những dược liệu này cho Thục Nhị, đó là điều tốt. Tuy nhiên, dựa theo tính cách và thân phận hiện tại của con bé, e rằng không ai có thành ý tặng một món quà lớn như vậy cho con bé đâu. Vì vậy, chỉ có một khả năng…” Bà cụ lo lắng hỏi: “Khả năng gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status