Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 36: Anh hài lòng chưa?


Anh cắn cô, hung hăng!

Sắc mặt trắng bệch, Dụ Thiên Tuyết thét chói tai, Chống đỡ không nổi thân thể khỏe mạnh cường tráng của anh, cô lảo đảo ngã xuống! Khủy tay của Nam Cung Kình Hiên dùng sức ôm cô vào trong ngực, lưu lại ấn ký của riêng mình trên cái cổ tuyết trắng non mềm!

“Tôi vốn không muốn đối xử với cô như vậy…..Cô gái, là cô tự mình chuốc lấy!” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên tràn ngập hờn giận, anh gầm nhẹ, cả người tản ra hơi lạnh như băng! Sắc mặt cô trắng bệch, nháy mắt, anh dùng lực chế trụ gáy của cô, cúi đầu hung hăng cắn nuốt cần cổ tuyết trắng, rồi tới vành tai, cằm!

“Không được..…Khốn kiếp, không được!!” Dụ Thiên Tuyết gào thét, đau đến hai mắt đong đầy nước mắt, điên cuồng tránh né, nhưng thế nào cũng không tránh thoát, chỉ có thể mặc cho hàm răng của anh cắn xé da thịt cô, bức ép đến mức cô run rẩy thét chói tai.

“Trên người cô rốt cuộc có bao nhiêu cái gai? Hả?” Hô hấp của Nam Cung Kình Hiên nóng bỏng như phun lửa, bỏng rát da thịt non mềm của cô: “Tôi không ngại thay cô nhổ từng cái từng cái!”

“Nam Cung Kình Hiên…..Đây là đang ở trong thang máy! Anh buông ra!” Bàn tay nhỏ bé của Dụ Thiên Tuyết liều mạng chống đỡ bả vai cứng như sắt của anh, nén chịu hàm răng của anh đang cắn mình, đau nhức cùng khuất nhục, đôi mắt đầy lệ.

“Đi xin nghỉ, lập tức!” Đôi mắt đen phản chiếu sự hờn giận, môi lưỡi nóng bỏng lướt qua mỗi một tấc da thịt trên cổ cô: “Nếu không thì em gái cô đừng nghĩ đến việc tiếp nhận bất kì trị liệu nào! Cô sợ rồi sao? Tôi càng muốn làm cho em gái cô đời này cũng không nhìn thấy!”

‘Ầm’ một tiếng, đầu óc của Dụ Thiên Tuyết bị chấn động.

“Nam Cung Kình Hiên…..Anh có thể có chút nhân tính không? Thiên Nhu không phải là thứ gì, em ấy là người đang sống sờ sờ, em ấy có quyền sống của mình! Dựa vào cái gì mà anh muốn tước đoạt đi!” Trong mắt cô đã ngập tràn nước mắt, thanh âm khàn khàn run rẩy.

Đôi mắt đen của Nam Cung Kình Hiên bùng cháy khát vọng, anh đắm chìm trước vẻ đẹp hồn xiêu phách lạc của cô, nhịn không được muốn cưỡng bách để thưởng thức, nhưng mỗi một lần, đều bị gai nhọn trên người cô hung hăng đâm đau nhói!

“Không cần lảm nhảm nhiều lời như vậy! Không đồng ý phải không?” Anh giữ chặt cái cằm xinh xắn, đôi mắt âm u lạnh lẽo: “Tốt!”

Ngay sau đó, Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy dưới cằm đau nhức, cô rên lên một tiếng, nhưng rất nhanh, thanh âm của cô đã bị một đôi môi tà tứ nóng bỏng mạnh mẽ bao phủ cắn nuốt sạch! Nam Cung Kình Hiên hôn một cách điêu luyện, cạy mở hàm răng của cô, bức bách xâm chiếm khoang miệng ngọt ngào mềm mại!

Bàn tay bắt đầu di chuyển, mò mẫm sờ soạng xuống cái váy nhỏ tinh xảo của cô, chỉ nghe một tiếng xé rách, đôi chân trắng nõn trơn mềm của Dụ Thiên Tuyết liền lộ ra, đôi mắt đẹp trợn to, nước mắt tuôn trào, người đàn ông đang khi dễ cô lại càng thêm điên cuồng!

Cứng đầu cứng cổ, hậu quả rất nghiêm trọng!

“…..” Cánh môi của Dụ Thiên Tuyết bị bao phủ hoàn toàn, run rẩy muốn cắn mạnh vào môi anh, Nam Cung Kình Hiên lại đột nhiên buông tha đôi môi của cô, nhìn khuôn mặt ôn nhu nhỏ nhắn của cô,thở gấp nói: “Cô nghĩ rằng tôi để cho cô lặp lại việc đó lần thứ hai sao?!”

“Á!” Dụ Thiên Tuyết đau đớn hét lên, cằm bị anh nhéo rất đau.

Cô liều chết giãy giụa, nhấc chân muốn đá, đầu gối lại bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, anh cười lạnh một tiếng: “Lại muốn đá tôi?!”

“Lưu manh…..Anh buông tôi ra, tôi muốn kêu cứu!” Dụ Thiên Tuyết rơi lệ thét lên, sợ hãi uất ức tới cực điểm.

“Cô có thể kêu!” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, giam cầm thân thể mềm mại của cô: “Nơi này còn có màn hình giám sát, có muốn tôi coppy một bản đưa cho cô xem hay không?!”

“Nam Cung Kình Hiên, tôi muốn giết chết anh! Anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Cô giống như động vật nhỏ mất khống chế gào thét giãy giụa, nước mắt điên cuồng rơi xuống.

Còn bức ép cô sẽ hỏng mất, khuôn mặt tuấn dật của Nam Cung Kình Hiên lộ ra dục vọng muốn ăn sạch cô, bàn tay giữ chặt lấy đầu của cô, anh lạnh giọng bức bách: “Đồng ý với tôi! Tối nay phải đi xin nghỉ việc ở cái nhà hàng kia!”

Trời mới biết, bụng dưới của anh đã nóng bỏng căng chặt như sắt, nếu không dừng lại thì anh cũng không nhịn được nữa!

“..…” Dụ Thiên Tuyết cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đồng thời cũng thấm đẫm nước mắt cùng mồ hôi.

“Trả lời!” Nam Cung Kình Hiên bạo rống một tiếng, điên cuồng dọa người.

“…..” Toàn thân Dụ Thiên Tuyết chấn động, trong lồng ngực tràn đầy thống hận cùng uất ức đến long trời lỡ đất, run rẩy nói: “…..Được, tôi đồng ý, tôi đồng ý còn chưa được sao! Ngay bây giờ tôi sẽ đi đến nhà hàng, tôi lập tức xin nghỉ, anh hài lòng chưa?!”

Giọng nói cô đã đổi khác, hai mắt rưng rưng quật cường nhìn anh.

Trong lòng Nam Cung Kình Hiên xẹt qua một loại cảm giác nóng rát, đau đớn hay chua xót, khát vọng hay oán hận, không thể nói rõ ràng.

“Cô thức thời là tốt rồi!” Trong đôi mắt đen là gió giục mây vần, cúi đầu, nảy sinh độc ác nói.

Bàn tay anh từ từ rời khỏi váy cô, lại hung hăng một lần nữa, ‘Phanh’ một tiếng đẩy thân thể mỏng manh cô lên trên vách thang máy.

Hết
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status