Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 344: Ngoại truyện: Lại yêu 5


Nam Cung Kình Hiên bỗng nhiên ngẩn ra.

Tiếp theo, cánh tay to lớn của anh ôm chặt cô, mỉm cười nhìn chăm chú người phụ nữ xinh đẹp trong lòng ngực, buột miệng thốt ra: “Em nói cái gì?”

“Không phải sao?” Dụ Thiên Tuyết cũng mỉm cười ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh:

“Chẳng lẽ anh không có hung dữ với em à? Anh dám không thừa nhận?”

Nhớ trước đây, lần nào nhìn thấy Nam Cung Kình Hiên cũng là một bộ mặt thúi tức giận, có khi nào cho cô sắc mặt tốt đâu? Tính tình thì lớn lại không dễ chọc, động một chút là muốn đánh cô, cưỡng bách tới cưỡng bách đi.

Nam Cung Kình Hiên cũng nhịn không được ý cười trên môi, dầu gì cũng có chút xấu hổ, ánh mắt trách cứ nhưng mang theo yêu thương nhìn cô, siết chặt cằm của cô: “Em còn nói, trước kia không phải em quá bướng bỉnh sao, nếu như em nghe lời một chút, anh sẽ đối xử với em như vậy à?”

“Anh xem anh lại vậy rồi!” Dụ Thiên Tuyết đề cao giọng, nhíu mày: “Rõ ràng lúc trước chính là anh bắt nạt người ta, đến bây giờ vẫn cứ trách em quá bướng bỉnh, anh nói đi, có phải anh bắt nạt người ta hay không? Anh nói đúng hay không?”

Cô tức giận giơ tay véo cổ anh, buộc anh nói chuyện.

“Phốc……” Hai bạn nhỏ Tiểu Ảnh cùng Y Y che miệng trộm cười, nhìn hai người lớn đánh nhau, thật là có ý tứ.

“Phải, phải,” Nam Cung Kình Hiên nhìn cô nâng cái bụng to tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, đau lòng vô cùng, cười thừa nhận, nắm bàn tay nhỏ lên môi hôn: “Là anh bắt nạt người, anh sai rồi được chưa? Bà xã đừng kích động……”

Lúc này cơn tức của Dụ Thiên Tuyết mới hạ xuống, cảm thấy hài lòng, người đàn ông này cũng buông tay cô ra, lại còn không biết thoả mãn mà hôn lên khóe miệng của cô, hơi thở nóng hổi: “Nếu như anh không bắt nạt em, chúng ta có thể có Tiểu Ảnh sao? Không có bảo bảo, phỏng chừng đến bây giờ chúng ta vẫn còn đang đánh nhau, bà xã ngốc, đánh là thương mắng là yêu, hiểu chưa……”

Dụ Thiên Tuyết bị hơi thở nóng như của anh làm cho nửa người tê dại, đôi mắt mê ly, nhưng đang ở trước mặt bọn trẻ nên cô cảm thấy ngượng ngùng không thôi, tay chống ngực của anh, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi…… Anh đừng dựa sát như vậy, bọn nhỏ đang ở đây……”

Nam Cung Kình Hiên hôn lên trán của cô một cái, nói: “Tên nhóc Lạc Phàm Vũ kia thoạt nhìn có ý với em gái em, em nói Thiên Nhu đề phòng một chút, tên kia chơi hoa ra chiêu còn tàn nhẫn hơn anh nhiều, nếu Thiên Nhu chịu uất ức dù chỉ một chút, anh bảo đảm sẽ sửa trị tên kia thật thảm.”

Dụ Thiên Tuyết chậm rãi mở to hai mắt, nghĩ nghĩ lại tình huống vừa rồi, đúng là có chút manh mối.

Nhưng tiếp theo cô lại lắc đầu: “Phỏng chừng không có khả năng.”

“…… Thế nào?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày khó hiểu.

“Hiện tại Lạc Phàm Vũ là ông chủ của Thiên Nhu……” Dụ Thiên Tuyết phân tích, đôi mắt trong suốt sáng rỡ động lòng người: “Anh ngẫm lại xem, chỉ có thủ trưởng bóc lột cấp dưới, khi nào thì đến phiên cấp dưới gọi nhịp với thủ trưởng đâu? Cho dù là phản ánh một chút cảm xúc bất mãn cũng sẽ bị thu thập một trận, Tiểu Nhu nhà chúng ta hiền lành như vậy, sao có thể bị bắt nạt? Anh nói có phải không, Nam Cung tổng?”

Cô nghịch ngợm nói, nhớ tới lúc trước làm việc ở Lịch Viễn, lúc đó cô là cấp dưới của anh, vị Nam Cung tổng này đã từng tàn nhẫn độc ác áp bách bóc lột cô như thế nào.

Nam Cung Kình Hiên mỉm cười, bờ môi giương lên một độ cung mê người.

“Tiểu Nhu và em không giống nhau, em không căn cơ không bối cảnh, lúc ấy anh muốn ức hiếp em còn không phải dễ như trở bàn tay?”

“Anh còn nói!” Dụ Thiên Tuyết nheo mắt, bàn tay nhỏ bóp thịt ở eo của anh, vặn một cái.

“……” Nam Cung Kình Hiên đưa lưng về phía bọn trẻ, túm bàn tay nhỏ đang tác loạn của cô, ánh mắt mờ mịt lộ ra một loại khát vọng, môi đặt trên chóp mũi đáng yêu của cô, nhỏ giọng nói: “Chờ bảo bảo sinh ra, em cũng có thể trở lại Lịch Viễn tiếp tục công tác, tiếp tục làm cấp dưới của anh, thuận tiện lấy thân phận Nam Cung thiếu phu nhân tới giám sát công tác của anh, anh cũng để em bóc lột anh một lần, coi như bồi thường lúc trước đã ức hiếp em…… Thế nào?”

Lời nói này quá ái muội, mặt của Dụ Thiên Tuyết đỏ ửng, muốn né tránh hơi thở của anh, rồi lại luyến tiếc.

“Vậy thì anh phải cẩn thận đó, tính tình của em cũng không tốt, tâm địa lại càng không tốt, đến lúc đó anh bị chỉnh thê thảm cũng không cho nói là em cố ý bắt nạt anh, đây là em……” Cô suy nghĩ một chút, ánh mắt lưu chuyển: “Gậy ông đập lưng ông!”

Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, chống môi trên chóp mũi cô, nhịn không được lại cúi đầu ngậm cánh môi của cô, trằn trọc hôn thật sâu.

“Đừng…… Anh đừng ở chỗ này……” Dụ Thiên Tuyết biết anh lại kích động, đẩy đẩy ngực anh, nói.

“Chúng ta lên lầu đi.” Nam Cung Kình Hiên khàn khàn nói, cũng không chờ cô đồng ý đã duỗi tay đến bên dưới đầu gối của cô, thong thả mà bế thân thể cồng kềnh của cô lên, hôn một cái lên trên mặt cô, hướng tới trên lầu đi đến.

“Tiểu Ảnh, con ở đây chơi với Y Y, không được chơi lâu quá, chờ một lát bà Ngô dẫn các con đi tắm rửa, lúc đi ngủ không được phản kháng, nghe không?” Giọng anh trầm thấp ưu nhã.

“Không thành vấn đề, daddy!!” Tiểu Ảnh khoa tay múa chân thủ thế một cái, leng keng bảo đảm nói.

Chờ đến khi Nam Cung Kình Hiên mang theo mommy đi lên lầu, Tiểu Ảnh tiến đến bên tai Y Y, nói: “Em dẫn chị đi phòng chơi trò chơi của em, chúng ta đừng để bị bà Ngô tìm được!”

Trình Lan Y lập tức đẩy đổ trò chơi ghép hình sắp hoàn thành, vỗ tay: “Đi mau đi mau.”

Đêm khuya yên tĩnh, hai cô cậu nhóc con tay nắm tay hướng tới một phòng nhỏ bên trong phòng khách chạy đi.

*****

Khu Bích Vân.

Lạc Phàm Vũ lái xe chạy vào thì bị bảo vệ cửa chặn lại, rất là khó chịu.

“Tiên sinh, mời anh đưa thẻ số nhà!” Bảo vệ cửa lễ phép nói.

Lạc Phàm Vũ bị buộc dừng xe lại, sắc mặt đen thui, quay cửa sổ xe xuống nói: “Không nhận ra tôi là ai sao?”

Bảo vệ cửa có chút xấu hổ: “Tiên sinh, ngại quá, do tôi mới tới nhận việc, vì thế không biết mặt anh, cũng chưa quen thuộc mấy hộ gia đình nơi đây, nhưng vì sự an toàn vẫn mong anh đưa ra thẻ số nhà.”

Trên ghế phụ, Dụ Thiên Nhu rúc trên chỗ ngồi, cầm đống cd trong xe tìm kiếm đĩa nhạc mà mình thích.

Lạc Phàm Vũ thấp giọng nguyền rủa một tiếng, mẹ nó, đúng là đáng chết, bảo vệ ở đây đổi người lúc nào? Toàn bộ khu Bích Vân này đều là sản nghiệp của Lạc thị, hiện tại đến phiên một bảo vệ cửa nho nhỏ nói cái gì là vì sự an toàn, còn yêu cầu anh đưa ra thẻ số nhà??

Quả thực là gặp quỷ!!

Không muốn phát giận, Lạc Phàm Vũ đen mặt gõ đầu cô nhóc ngồi bên cạnh một cái: “Không nghe thấy nói gì à? Thẻ số nhà!”

“……” Dụ Thiên Nhu ăn đau, rên một tiếng che lại đầu, lúc này mới phản ứng được.

Cô lấy từ trong túi xách ra thẻ số nhà, thời điểm đưa qua, khuôn mặt nhỏ nhắn cười thật quyến rũ, lướt qua thân thể anh đưa thẻ cho bảo vệ cửa: “Anh ơi, lần này anh thật sự đã hỏi sai người rồi, vị này chính là người nắm giữ toàn bộ khu bất động sản này, tổng giám đốc Lạc
thị Lạc Phàm Vũ tiên sinh, anh thật sự không quen biết?”

Bảo vệ cửa tiếp nhận thẻ số nhà, đôi mắt trừng còn lớn hơn so với chuông đồng.

“Lạc…… Lạc tiên sinh??” Bảo vệ cửa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lời nói cũng không hoàn chỉnh: “Thực…… Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không biết là Lạc tiên sinh! Tôi…… Tôi thật sự mới tới, có mắt không thấy Thái Sơn.....”

Ánh mắt thâm thuý của Lạc Phàm Vũ vốn đang nhìn chăm chú phía trước, cô nhóc này lại vươn người qua chặn toàn bộ tầm mắt anh, anh chỉ có thể nhìn lúm đồng tiền ngọt ngào xinh xắn ở sườn mặt trắng nõn của cô, mái tóc dài đen như thác nước rơi trên bờ vai, không khí chung quanh truyền đến mùi hương tự nhiên nhàn nhạt, hiện tại đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status