Cầu ma

Chương 768: Bảo hồ lô


Gần như khi hạc trọc lông ôm hồ lô biến mất ở một vách tường thì chừng, hai, ba giây sau, một trong hàng trăm, ngàn động ong,Long Lệ lưng còng biến thành cầu vồng chớp mắt bay ra. Sau khi bay ra lão bản năng đưa mắt nhìn nơi có hồ lô, rồi thì lão ngây như phỗng.

"Chết tiệt, mới vừa rồi không gặp lối rẽ nào, sao mà sẽ xuất hiện một cái đất trống tổ ong chứ, không lẽ đường hầm ở đây tự sửa đổi?" Cảm giác đầu tiên của Long Lệ là đã đi nhầm đường, lão liền quay người muốn đi ra khỏi đường này, tìm lại chỗ lão có cảm ứng hồ lô. Chợt lão khựng lại tại chỗ.

Sắc mặt của lão cực kỳ khó coi, xoay người, nhìn chằm chằm chỗ mới nãy đặt hồ lô. Lúc này, trong động ong khác lục tục có mấy bóng đen bay ra nhưng lượn lờ quanh chỗ vừa đặt hồ lô, mờ mịt không tìm thấy lối vào. Thấy như vậy Long Lệ không còn nghi ngờ, lão hoàn toàn khẳng định là có người nhân lúc lão rời đi thì lẻn vào đây, ăn cắp bảo hồ lô có tác dụng định vị mà lão để ở đây.

Nhưng mặc dù mặt của Long Lệ âm trầm mà biểu tình không hề hốt hoảng, mắt lóe sát khí. Lão hừ lạnh, giơ tay phải vạch ngang ở trán.

"Lão phu muốn xem là ai ăn gan rồng mật phụng dám đụng vào bảo hồ lô của ta! "

Bảo hồ lô là một pháp bảo rất quan trọng của Long Lệ, lai lịch của nó bí ẩn, dù là lão cũng không hiểu rõ ràng. Năm đó lão phát hiện một quyển sách cổ ghi lại một kiếp tam la lục đạo phong thuật nguyên Thần Nguyên Phế Địa, hồ lô chính là bị sách cổ bao lấy.

Long Lệ âm thầm điều tra nhiều năm nhưng vẫn không tìm ra manh mối xuất sứ của vật này, nhưng qua bao năm lão nghiên cứu, càng hiểu hồ lô thì càng mừng như điên, và cũng càng phập phồng hơn.bởi vì lão phát hiện hình như chỉ có thể thi triển bảo hồ lô này khoảng hai phần lực lượng mà thôi, nhưng dù chỉ hai phần đã khiến lão gần như vô địch trong sơ kỳ vị giới, thậm chí với trung kỳ vị giới thì lão có thể miễn cưỡng đấu một trận. Mặc dù không địch lại nhưng muốn chạy trốn thì đối phương cũng phải kiêng dè không dễ truy kích.

Bảo hồ lô này mặc dù Long Lệ khó phát huy hết tác dụng của nó nhưng dù gì mang theo bên người nhiều năm, dùng đủ các cách tế luyện, đã thành lập chút liên hệ, có thể cảm nhận được vị trí của nó.

Ngón trỏ tay phải Long Lệ xẹt qua trán, đôi mắt lão lóe tia sáng xanh, nhìn bốn phía. Nhưng lão nhìn một vòng biểu tình càng âm u hơn, đôi mắt chợt xẹt qua bối rối. Lão không chút do dự hé môi cắn vỡ đầu ngón tay, dùng máu mạnh bôi một vệt ngang trên trán. Vẽ xong đường ngang lực cảm ứng của Long Lệ với bảo hồ lô cảm rọng đến cực hạn. Nhưng mà...sắc mặt của Long Lệ ngày càng tái, cuối cùng sự bối rối, không thể tin đã thay thế bình tĩnh.

Lão, không cảm nhận được một chút về vị trí của bảo hồ lô!

Dường như liên hệ giữa lão và hồ lô bị người giấu đi, mặc dù liên hệ còn đó nhưng không khác gì đã cắt đứt. Càng khiến Long Lệ kinh hoàng, mặt xanh mét ẩn chứa tức giận là bảo hồ lô thả ra mười bóng đen đã trở về nhưng lượn lờ bốn phía, không ngừng phát ra tiếng gầm thê lương, có vẻ táo bạo. Trên người chúng tỏa ra từng tơ khói đen, bóng dáng dần mỏng đi.

Long Lệ lòng đau như cắt, mười bóng đen này không phải có sẵn trong bảo hồ lô, là lão tự mò ra cách, mấy năm nay dùng các loại thủ đoạn giết mười giới tôn, lấy đi nguyên thần của họ tế luyện thành rối ảnh, dùng lực bảo vệ trấn áp khống chế, những rối ảnh này ở trong bảo hồ lô có thể hoàn toàn tự tu luyện. Bây giờ mắt thấy mười bóng đen không thể vào trong bảo hồ lô, có dấu hiệu tan biến, Long Lệ vung tay áo, lập tức chúng bay vào ống tay áo của lão, tạm thời đích thân lão nuôi dưỡng nó.

"Chỉ có mấy người tiến vào đất phong ấn này, lấy đi bảo hồ lô của ta chắc chắn là một trong số họ! Tôn Côn luôn ham bảo hồ lô của ta, hắn có khả năng nhất. Điền Lâm có cây lạ, không phải không thể dung hợp với bảo hồ lô của ta, người này cũng có động cơ! Ngược lại Gia Thân Đồng có khả năng nhỏ nhất. Còn Tô Minh, người này thuật pháp bí ẩn, khả năng thì đứng sau Tôn Côn và Điền Lâm. "

Mắt Long Lệ lóe sát khí, lão đang do dự, dù sao chỗ này đến gần giới thạch nhất, nếu lựa chọn đi tìm bảo hồ lô thì e rằng trong thời gian ngắn khó thể trở về, rất có thể bỏ lỡ giới thạch. Nhưng nếu không ngay lập tức đi tìm bảo hồ lô, mỗi qua một lúc thì mười rối ảnh của lão sẽ yếu đi một phần, đến cuối cùng chết đi.

Long Lệ nghiến răng, sát khí trong mắt càng đậm. Lão nhảy người lên, xoay người lao nhanh hướng con đường lão đã đến, tỏa thần thức ra định tìm bóng dáng của người khác.

Khi Long Lệ tràn đầy tức giận và sát khí truy tìm bóng dáng ngươi khác, hạc trọc lông vẻ mặt đức ý nhanh chóng xuyên qua trong vách đá. Vuốt phải của nó quắp bảo hồ lô của Long Lệ, người tỏa ra sóng gợn đen bao vây hồ lô, hành động này giống y như bình thường nó phá vỡ phong ấn trận pháp vậy. Hiển nhiên hạc trọc lông lo lắng bị người đánh mất bảo hồ lô truy tìm, không tiếc dùng thuật thiên phú che giấu tất cả dấu vết, vậy là Long Lệ muốn tìm đến...chuyện đó không thể xảy ra.

" Ai dà, may mắn quá đi, tùy tiện đi dạo đã nhặt được bảo bối như vậy, mà cái này là thứ gì vậy ta? Sao nhìn quen mắt quá..." Hạc trọc lông vừa bay nhanh trong vách tường vừa giơ bảo hồ lô trước mặt cẩn thận nhìn.

"Có vài chuyện nhớ không ra, chắc là ta bị thiếu nhiều ký ức lắm, nhưng hồ lô này quen mắt lắm nha, hình như nó sẽ giết người?" Hạc trọc lông chớp chớp mắt, đưa hồ lô đến gần chút, trợn to mắt nhìn. Nhưng nó ngây ngốc nhìn nửa ngày mà vẫn là vẻ mặt mờ mịt, mãi đến khi hạc trọc lông bất giác trở về nơi Tô Minh hấp thu lực thịt. Nó ngồi xổm ở đó, vẫn nhíu mày, định tìm ra chút manh mối ký ức.

" Hồ lô của Long Lệ tại sao nằm trong tay ngươi?" Không biết qua bao lâu, giọng sửng sốt của Tô Minh truyền vào tai hạc trọc lông, khiến nó tỉnh lại khỏi vắt óc suy tư.

"Không biết nữa, đi ra ngoài dạo một vòng thì thấy hồ lô này bị đặt trên mặt đất nên ta tiện tay nhặt về." Hạc trọc lông thấy đầu nhức quá, tâm trí hốt hoảng, phản xạ nói.

Tô Minh biết tính của hạc trọc lông, không nói nhiều giơ tay phải hư không chộp bảo hồ lô, lập tức hồ lô bay ra khỏi tay hạc trọc lông lao hướng hắn.

Hạc trọc lông thấy bảo hồ lô bay đi liền đau lòng tỉnh táo lại khỏi trạng thái hoảng hốt, định lý luận với Tô Minh, thậm chí nó mặc kệ tất cả phải bùng nổ thì thấy hắn rất bình tĩnh móc một đống tinh thạch ra từ trong ngực, đẩy hướng hạc trọc lông. Hạc trọc lông liền mặt mày hớn hở, vội vàng nhào lên nhận lấy, thỉnh thoảng rút mấy khối đặt bên miệng cắn để phân chia thật sự. Chuyện bảo hồ lô sớm bị nó tự động quên rồi.

Tô Minh cầm bảo hồ lô của Long Lệ, bên trên còn sót lại sóng gợn đen của hạc trọc lông.

Đây không phải là lần đầu tiên Tô Minh trông thấy bảo hồ lô này, hắn từng thấy Long Lệ thi triển nó nhiều lần, đặc biệt là trong hồ lô toát ra bóng đen khiến hắn hơi chú ý. Bây giờ cẩn thận đánh giá hồ lô, Tô Minh không xem thường bề ngoài nó không có gì đặc biệt, ngược lại biểu tình nghiêm túc đưa vào một lũ thần thức ý hồn. Sau khi đưa vào thần thức, hắn liền cảm nhận bên trong truyền ra lực cản khổng lồ khó tả, chớp mắt đã nghiền nát thần thức hắn rót vào.

Nhưng khi thần thức bị nghiền, mắt Tô Minh nhắm lại chợt lóe tia sáng. Hô hấp của hắn trong khoảnh khắc hỗn độn, hắn trợn to mắt cẩn thận nhìn hồ lô, lát sau lại đưa và một lũ thần thức, khi lại bị nghiền nát thì khuôn mặt bình tĩnh của Tô Minh xảy ra biến đổi dữ dội.

'Trong vật này có tử khí đậm như vậy, còn rất quái dị, thế nhưng....thế nhưng sinh ra cộng minh với linh hồn mình! "

Hồn của Tô Minh sau hai lần thần thức bị nghiền nát đều xuất hiện chấn động mãnh liệt, loại cảm giác này giống như hắn và vật đó đến từ cùng một nơi vậy.

Khi hồn Tô Minh hai lần dao động thì bảo hồ lô bỗng phát ra tiếng *bụp* giòn vang. Tô Minh thấy sóng gợn đen của hạc trọc lông phủ bên ngoài bảo hồ lô vỡ nát, trên hồ lô một ít cấm chế cực kỳ hỗn độn mấy năm nay Long Lệ thử sự dụng để khống chế nó, trong chớp mắt này đều vỡ vụn ra.

Khi chúng nó vỡ ra, bảo hồ lô tỏa ra ánh sáng xanh biếc, bềnh bồng trước mặt Tô Minh, vỏ ngoài bóng loáng xuất hiện một con mắt. Con mắt mở to, ánh mắt tìm tòi nhìn Tô Minh.

Tô Minh ngư ngác nhìn hồ lô trước mắt, nhìn con mắt của hồ lô, hắn tự động giơ lên tay phải vỗ vào trán. Cái vỗ này hồn hắn bỗng toát ra khỏi thân thể. Gần như trong chớp mắt này con mắt trên bảo hồ lô cũng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, ánh mắt nhìn Tô Minh từ tìm tòi biến thành dịu dàng.

Cũng trong khoảnh khắc, sau trong phong ấn Hỏa Xích Tinh, bộ xương khô bị ba thanh kiếm xuyên thấu thân hình, tia sáng âm u trong hốc mắt sáng rỡ, thậm chí bên trong có sự kích động mãnh liệt.

" Hơi thở Tố Minh tộc...tuyệt đối không sai, đây chính là hồn của Tố Minh tộc! Trên đời này...thật sự còn tồn tại tộc nhân Tố Minh tộc sao? Đây là may mắn của chân giới thứ năm ta, là may mắn cho vạn tộc ta vùng lên!!! "
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status