Cầu ma

Chương 711: Gãi ngứa


Nhị sư huynh mỉm cười, trong dịu dàng có ấm áp, là hồi ức của Tô Minh, đã rất lâu rồi không nhìn thấy. Giờ lại trông thấy nụ cười dịu dàng của Nhịsư huynh, nghiêng đầu để ánh nắng chiếu nửa bên mặt, tất cả khiến Tô Minh rơi nước mắt giàn dụa.

Từng hình ảnh ở Cửu Phong, năm ấy người đàn ông dịu dàng như hoa, đầy đất cỏ xanh và đóa hoa, dưới ánh nắng Nhị sư huynh mỉm cười với hắn, cùng với khuôn mặt trong quang cầu chịu đủ hành hạ nhưng vẫn nở nụ cười xưa kia, trong giây phút này trùng hợp lại.

Trên bầu trời kiếm khí rít gào ập đến lao hướng Tô Minh, đằng sau kiếm khí là gần vạn tiểu kiếm máu như nước mưa ập đến, cuốn cuồng phong quét bốn phía. Kiếm khí sắc bén như muốn cắt vỡ hư vô, sắp tới gần hắn.

Tô Minh chảy nước mắt vụt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông trên bầu trời. Giờ phút này không có một lực lượng nào có thể ngăn cản Tô Minh giết chóc. Tay phải cầm sát kiếm phát ra tiếng kiếm ngân khát máu hưng phấn, Tô Minh nâng nó lên một kiếm tước bầu trời.

Một kiếm đánh ra trời đất ầm vang, kiếm khí to lớn đến gần vỡ thành nhiều mảnh, bao gồm những tiểu kiếm đỏ sau nó cũng bị một kiếm của Tô Minh phá vỡ tan tác.

Cùng lúc đó, trong trời đất bông tuyết bềnh bồng cùng ngưng tụ, từ bốn phương tám hướng rít gào hướng kiếm trận trên trời.

Tô Minh tuyệt đối không tha cho những đệ tử Đại Diệp tiên tông, nhưng bây giờ quan trọng nhất không phải giết người mà là chặt đứt hết sựi xích bên người Nhị sư huynh.

Tô Minh nhoáng người lên, sát kiếm tước sợi xích thứ hai, tiếng sắt thép va nhau chói tai vang lên. Tô Minh lực bắn ngược lùi ra vài bước, sợi xích thứ hai vữ vụn. Tô Minh không ngừng lại, một bước tiến tới, hơi thở mệnh tu di chuyển trong người, bùng phát ra tất cả lực lượng tu vi, lại chém xuống. Sợi xích thứ ba, bốn, năm bị chém đứt trong sự điên cuồng của Tô Minh.

Theo từng sợi xích vỡ ra, thân hình Nhị sư huynh ở trong quang cầu từ sương khói nhanh chóng ngưng tụ. Sợi xích thứ năm tan vỡ thì Nhị sư huynh trong quang cầu đã hoàn toàn ngưng tụ, ngoại trừ mặt vẫn tái nhợt, toàn thân toát ra sự yếu ớt, những năm nay y bị trận pháp hành hạ sắp hấp hối. Y mỉm cười, dù bây giờ cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn cười, nhìn Tô Minh, nhìn tiểu sư đệ của y. Y vui mừng bởi vì trông thấy Tô Minh. Y tự hào bởi vì nhận ra Tô Minh cường đại, bởi vì hắn là tiểu sư đệ của y.

"Tiểu sư đệ...đã lớn." Nhị sư huynh nhẹ giọng nói, thanh âm xuyên qua quang cầu yếu ớt truyền ra.

Tô Minh nhìn Nhị sư huynh, ký ức trong đầu không ngừng hiện ra, tất cả quá khứ trở thành quý giá của hắn, bây giờ lại thành băng giá tàn sát.

Nhưng những sợi xích không phải vật bình thường, chặt đứt năm cái rồi người Tô Minh chịu đựng lực phản chấn đến tột đỉnh, làm miệng hắn hộc máu nhưng trong mắt lại toát ra kiên quyết và cố chấp, chém xuống sợi xích cuối cùng.

Ánh mắt cố chấp đó dù là trước mắt có núi đao, biển lửa, có hung thần ác sát thì hắn không chút do dự bước ra, biểu tình kiên quyết phát ra từ tậnđáy lòng bảo vệ.

Năm đó huynh bảo vệ ta, hôm nay để ta bảo vệ huynh, Nhị sư huynh!

Khoảnh khắc một kiếm chém xuống, trên bầu trời gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông, vô số bông tuyết nhanh chóng bay đến, cả bầu trời như sắpđóng băng. Nhưng giây phút nó đóng băng thì một tiếng gầm vang vọng trên bầu trời.

"Huyết tế!"

Kẻ gầm lên Tô Minh rất quen thuộc, là cha của Trần Hân trong ký ức Ô Sơn, tộc trưởng pháp bảo, Trần Long, có lẽ bầy giờ không phải là Trần Long nữa.

Theo tiếng gầm, chỉ thấy gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông nhanh chóng bị đóng băng, sự sống trôi đi nhiều ai nấy mắt đỏ rực bên trong không còn lý trí mà là trống rỗng, trán họ tách ra một khe hở.

Khoảnh khắc khe hử mở ra nhì thật nhiều máu cùng băng vụn phụt ra. Gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông thân hình nhanh chóng héo rút, chớp mắt thành bộ xương, trở thành tượng băng giữa không trung rơi xuống.

Họ chết không phải do Tô Minh tạo thành, thật ra khi thần thông của hắn đóng băng họ thì họ đã là người chết rồi. Giết chết họ là thuật pháp thần thông của Đại Diệp tiên tông, là họ ngưng tụ ra kiếm trận này, là Trần Long mở ra câu huyết tế.

Máu đầy trời chớp mắt trải đầy khung trời, chúng nó cuồn cuộn ngưng tụ thành thanh kiếm ngàn mét. Kiếm to càn quét bầu trời lao vút hướng Tô Minh.

Khó hình dung tốc độ kiếm to chém tới, trông như còn ở trên bầu trời nhưng kỳ thật nó đã tới gần Tô Minh chưa đến mười mét. Tốc độ cực hạn vượt qua gió, chém không khí, mang theo khí thế đáng sợ như sẽ tiêu diệt tất cả sinh mệnh cản trở trước mặt nó.

Kiếm của Tô Minh chém hướng sợi xích thứ sáu, sau lưng hắn kiếm to máu rít gào tới gần làm con ngươi hắn co rút. Nhưng mà, hắn không chút do dự giơ kiếm chém vào sợi xích thứ sáu, một tiếng kêu ngân vang, sợi xích tan vỡ. Nhưng có lực phản chấn mạnh mẽ ùa vào nguồi Tô Minh, làm hắn lùi lại vài bước va chạm với kiếm to máu.

Khi hai bên va chạm thì trong người Tô Minh bỗng phát ra ánh sáng chín sắc, ánh sáng do Ngũ Phương Ấn biến thành, vòng quanh Tô Minh và quang cầu Nhị sư huynh, va chạm với huyết kiếm

Tiếng nổ kinh thiên động địa điếc tai, trong tiếng nổ kịch liệt, Ngũ Phương Ấn biến thành màn sáng tầng tầng tan vỡ rồi lại ngưng tụ, mặt đất dưới chân hắn xuất hiện khe nứt vỡ vụn, lan tràn. Trong chớp mắt mặt đất dưới chân Tô Minh trong trăm dặm đều ầm một tiếng sụp đổ. Màn sáng chín sắc vỡ ra, trùng kích mạnh mẽ ùa vào. Tô Minh không chút do dự bước ra một bước, đứng ngoài quang cầu, đứng ở trước mặt Nhị sư huynh, dùng thân mình ngăn cản kiếm khí huyết sắc ập đến.

Cùng lúc đó, kiếm to máu chém vào màn sáng chín sắc khi nó tan vỡ thì có dấu vết nứt rạn, tiếng nổ điếc tai và phản chấn, nó tan vỡ thành vô số mảnh vụn máu đảo ngược.

Tiếng ầm ầm thành dư âm dần tán đi, xung quanh bụi đất bay lên rồi từ từ hạ xuống. Khi trời đất lại rõ ràng, Tô Minh hộc máu, sau lưng hắn quang cầu vặn vẹo nhưng Nhị sư huynh ở bên trong không chịu chút tổn thương. Bởi vì đa số kiếm khí máu đã bị Tô Minh gánh lấy, truyền vào quang cầu không nhiều lắm. Cộng thêm quang cầu có phòng hộ, Nhị sư huynh thậm chí không cảm nhận một chút kiếm khí máu.

Nhị sư huynh nhìn thấy Tô Minh dùng thân thể bảo vệ, y vẫn mỉm cười, chất chứa ấm áp, cảm thán, và tình nghĩa huynh đệ!

Việc này không cần cảm ơn, vì nếu đổi lại là Nhị sư huynh thì y cũng sẽ không chút do dự làm như vậy, bảo vệ sư đệ mình.

Trên bầu trời kiếm to máu tan vữ thành mảnh vụn đảo ngược, giữa không trung nó bỗng ngưng tụ hóa thành một thanh trường kiếm, nhưng không phải ngàn mét mà kích cỡ như bình thường. Cùng lúc đó một thanh âm trầm thấp vang vọng bốn phía.

"Xuất hồn!"

Huyết tế xuất hồn, đây chính là tên kiếm trận vạn người Đại Diệp tiên tông.trong đó huyết tế là hy sinh tất cả người kiếm trân, thành một kích hủy thiên diệt địa, xuất hồn tức là một thức càng mạnh hơn khi huyết tế không giết được kẻ địch.

Khi trần Long thốt ra hai chữ xuất hồn thì thân hình gã run lên trở thành tro bụi, một lũ hồn bay ra khỏi thân hình gã. Cùng lúc đó, tám phương trời, nguyên Đại Diệp tiên tông, gần vạn người Đại Diệp tiên tông mới nãy bị trận pháp giết chết, hồn họ hiện ra trên trời có mờ mịt, hoảng hốt. Những linh hồn nhanh chóng ngưng tụ lại hình thành một bóng đen.

Cái bóng cao ba mét, có hai đầu nhưng chỉ có một tay, cánh tay đó nâng lên bắt lấy quyết kiếm. Hai cái đầu một ngửa lên trời, một cúi xuống đất, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa.

"Nhị sư huynh, có muốn tự tay làm thịt hung linh do hồn Đại Diệp tiên tông ngưng tụ không?" Tô Minh lau máu nơi khóe môi, liếc cái bóng hai đầu gầm gừ trên bầu trời, nhìn sang Nhị sư huynh.

"Vậy thì tuyệt." Nhị sư huynh mỉm cười.

Kiếm trong tay Tô Minh quét ngang chém và quang cầu, phút chốc quang cầu run bần bật, tan vỡ. Khoảnh khắc nó tan vỡ, Nhị sư huynh ngưng tụ thân hình hoàn chỉnh yếu ớt từng bước một đi ra. Y bước ra dưới chân mặt đất thành phế tích có từng mảng cỏ xanh chui ra.

Khi Nhị sư huynh đi tới bên cạnh Tô Minh, mặt y vẫn tái nhợt, cảm giác yếu ớt khiến hắn ngồi xổm xuống cõng y lên lưng.

"Nhị sư huynh, chúng ta cùng đi, chiến đấu với hung linh hai đầu!" Tô Minh ngẩng đầu lên, cõng Nhị sư huynh một bước đạp lên trời.

Khi hắn cất bước, hung linh hai đầu cầm huyết sắc kiếm, hai cái đầu cùng nhìn Tô Minh, rít gào hóa thành cầu vồng lao hướng hắn.

Hai bên trong chớp mắt như sao băng từ trời và đất lao ra, ở giữa không trung chẳng chút né tránh va chạm nhau.

Một kích, quyết định thắng bại!

Giờ phút này, trên bầu trời có một áng mây mỏng như ẩn như hiện, dù cho khung trời chấn động cũng không thể xua tan đi nó, tối đa là khiến người không thấy được thôi.

Trên tầng mây kia một thiếu nữ tuyệt trần đang cắn hạt dưa, mặt lộ vẻ đau lòng, thở ngắn than dài.

"Lỗ rồi, lần này bà nội ta thua lỗ. Không ngờ Tô Minh trưởng thành nhanh như thế, sớm biết như vậy đã đi kiếm nhiều lão già hốt của thêm rồi!"

Khi thiếu nữ hối hận thì con chó vàng nằm sấp bên cạnh cô thoải mái ngáp, bên cạnh con chó ngồi xổm một con hạc trọc lông mặt ủ mày chau, và Tiền Thần, cả hai đang gãi ngứa cho con chó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status