Cao quan

Chương 307: Bí thư Tỉnh ủy triệu kiến Tần Phượng


- Lý Minh Nhiên, người này có được không?

An Gia Bình trầm ngâm một chút.

Hoắc Dương lắc đầu:

- Anh ta thật ra thì không có gì, nhưng tôi nghe nói anh ta quan hệ với Bành Viễn Chinh rất thân thiết. Mà nghe nói, Lý Minh Nhiên có thể ngồi lên chức Cục trưởng phân cục là do Bành Viễn Chinh hoạt động đấy.

- Vậy thì tìm lãnh đạo cục Công an thành phố. Anh giúp tôi dẫn tiến một chút, tôi tự mình ra mặt tìm lãnh đạo Cục công an thành phố các người.

An Cư Bình ánh mắt ngưng lại, lấy tay vỗ vai Hoắc Dương, thản nhiên nói:

- Lão Hoắc, chúng ta không phải người ngoài. Mấy năm nay anh giúp nhà tôi không ít. Họ An tôi đều ghi nhớ trong lòng. Lúc này đây, anh bất kể như thế nào cũng phải giúp tôi.

An Gia Bình lời nói còn có hàm ý khác, tự có vài phần uy hiếp.

Hoắc Dương trong lòng đánh bộp một tiếng, nhưng đồng thời cũng có chút xấu hổ. Đúng vậy, y và An gia lui tới chặt chẽ, sự việc cũng giúp An gia không ít. Có những chuyện hắc bạch mà An gia muốn làm không phải họ Hoắc y đều ra mặt sao? Đến phút cuối cùng không ngờ lại uy hiếp y?

Nhưng Hoắc Dương chung quy vẫn không dám trở mặt với An Gia Bình. Bởi vì người ta đã nắm được thóp của y.

Hoắc Dương thở phào một cái, áp chế nội tâm tức giận, ra vẻ cười khổ nói:

- Không nói gạt anh. Lãnh đạo cục Công an thành phố tôi cũng đã tìm, nhưng thái độ của lãnh đạo rất rõ ràng. Sẽ không can thiệp vào việc phá án ở phân cục phía dưới.

- Theo ý tôi, An tổng, vẫn là cúi người một chút, hướng họ Bành nói lời xin lỗi. Hiện tại sự việc đã rõ ràng…

Hoắc Dương lời còn chưa nói xong thì đã bị An Gia Bình cắt ngang:

- Cái tên họ Bành này tột cùng là có lai lịch gì? Một con cháu của công nhân nhà máy thì làm sao mà có năng lượng như vậy?

- Mẹ của hắn tên là Mạnh Lâm, là em trai của Mạnh Cường.

Hoắc Dương nhẹ nhàng nói. Y cảm thấy hẳn là nên cho An Gia Bình hiểu rõ chân tướng, tránh cho An gia không có chừng mực. Đến lúc đó, An gia ngã không quan trọng, nhưng y cũng sẽ bị liên lụy, khiến mọi việc sẽ càng lớn hơn.

An Gia Bình giật mình kinh hãi, thân hình đột nhiên chấn động:

- Cháu bên ngoại của Phó chủ tịch thành phố Mạnh? Khó trách, khó trách…

An Gia Bình sắc mặt đỏ lên, nhưng rồi chợt trở nên khó xem rồi lại cảm thấy tức giận.

Y cố ý giao hảo với Mạnh gia, nhiều năm cực nhọc suy nghĩ, nhưng hồi báo của Mạnh gia còn chưa nhận được thì y đã nhận phải sự uy hiếp của cháu bên ngoại Mạnh Cường. Y theo bản năng mà cho rằng, Bành Viễn Chinh mạnh mẽ, cứng rắn như vậy, hệ thống công an không thể không nể tình đều là do Mạnh Cường âm thầm vận tác. Nhưng y lại không biết đây căn bản chẳng có chút quan hệ nào với Mạnh Cường.

Trong mắt Bành Viễn Chinh, Mạnh Cường tuy rằng là cậu của hắn nhưng chăng đáng để hắn qua lại.

- Tôi thấy vị Chủ tịch thị trấn Bành này rất giỏi.

An Gia Bình đột nhiên đứng dậy.

Hoắc Dương do dự một chút rồi cười nói:

- An tổng, có phải muốn cấp Mạnh Cường một cái tiếp đón không? Anh hãy tìm An Gia Lượng xem, Nếu không được thì tôi đi với anh một chuyến đến Mạnh gia.

An Gia Bình thần sắc lạnh lùng lắc đầu:

- Cũng không phải là chuyện lớn gì, không đáng phải tìm đến lãnh đạo thành phố. Tôi phải đi gặp Bành Viễn Chinh, xem hắn rốt cuộc như thế nào mới chịu buông tay.

Hoắc Dương khóe miệng nhếch lên, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.

Nếu An Gia Bình đi tìm Bành Viễn Chinh xin lỗi, nói vài câu nhỏ nhẹ thì khẳng định là tốt rồi. Dựa theo lệ thường, Bành Viễn Chinh là cán bộ lãnh đạo, hẳn là cũng không làm khó dễ. Nhưng với An Gia Bình tính tình lại kiêu ngạo, y và Bành Viễn Chinh tám phần là muốn làm xung đột với nhau. Mà một khi nổi lên xung đột, chịu thiệt vẫn là An gia.

Cái gọi là dân không đấu với quan, An gia nếu cứ ngu ngốc như vậy, nếu là thương nhân thì phải phụ thuộc vào quyền lực mà sinh tồn. Công khai đấu với cán bộ có bối cảnh, hơn nữa còn là đuối lý trước, nhất định là sẽ bị mất mặt, thậm chí là tự tìm đường chết.

Tỉnh.

Tần Phượng đúng hạn đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cùng lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ nói chuyện gần nửa giờ. Đây là trình tự của tổ chức, bình thường chính là giải quyết việc chung. Giống như trước khi gia nhập đảng thì nói chuyện với Bí thư Đảng ủy vậy.

Lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ thì cố gắng khuyến khích Tần Phượng vài câu, còn Tần Phượng tự nhiên là phải tỏ ra cố gắng trong công tác, không phụ lòng kỳ vọng của tổ chức. Đồng thời, cảm ơn sự đề bạt của lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Như vậy, việc cô được đề bạt tiến vào Ủy viên thường vụ thành ủy đã được chân chính xác nhận, không có bất luận một biến số nào.

Tần Phượng thở phào một cái. Cô bước đi trên hành lang tầng trệt Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tâm trạng rất thoải mái, đối với tương lai sung mãn hy vọng.

Sau này, cô chính thức là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Hơn ba mươi tuổi, là Phó giám đốc sở cấp thực chức, lại còn là Ủy viên thường vụ thành ủy, không cần nói đến thành phố Tân An, mà phóng nhãn ra toàn tỉnh Giang Bắc cũng không có mấy người.

Lấy tuổi và năng lực công tác của cô để phán đoán, trung ương đang cân nhắc việc trang bị những đội ngũ nữ cán bộ phù hợp với chính sách yêu cầu. Tương lai tiền đồ của cô vẫn là vô lượng. Cô còn có mười năm để mưu hoa, cho nên hy vọng vượt qua cánh cửa cấp phó giám đốc sở là rất lớn.

Cô đang chuẩn bị xuống lầu thì một nữ cán bộ trẻ tuổi của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chạy đến hô to:

- Bí thư Tần Phượng đến từ Tân An phải không? Cô chờ cho một chút.

Tần Phượng không dám chậm trễ, lập tức xoay người qua, cười tươi nói:

- Vâng, tôi là Tần Phượng, lãnh đạo tìm tôi có việc gì không?

Nữ cán bộ kia đi tới:

- Bí thư Tần quá khách khi. Vừa rồi văn phòng Tỉnh ủy thông báo, lãnh đạo Tỉnh ủy muốn tìm cô nói chuyện. Cô hãy lập tức đi đi. Căn lầu ủy viên thường vụ đằng trước, ra cửa quẹo trái.

Sau đó nữ cán bộ kia lại hạ giọng nói:

- Là Bí thư Tỉnh ủy Từ. Trưởng phòng Hoắc đang ở dưới lầu chờ cô. Cô hãy khẩn trương đi đi.

Tần Phượng hoảng sợ. Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình đối với cô mà nói thì là một cán bộ cao không thể với tới. Cô không biết vị nhân vật số một tỉnh Giang Bắc này đột nhiên tìm cô có việc gì.

- Cám ơn, tôi đi ngay đây.

Tần Phượng gật đầu cười, sau đó bước nhanh hơn, gần như là chạy xuống lầu, đi ra cửa, sau đó thẳng đến tòa lầu Ủy viên thường vụ bên trái.

Tòa lầu Ủy viên thường vụ có cảnh sát có vũ trang canh giữ. Thư ký Từ Xuân Đình là Hoắc Thanh Sơn đang đứng chờ.

Tần Phượng từ bên kia bước nhanh tới, dáng người thon thả, thướt tha, dung mạo quyến rũ thanh lịch. Hoắc Thanh Sơn đứng một chỗ âm thầm đánh giá Tần Phượng.

Kỳ thật thì Hoắc Thanh Sơn trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Vừa rồi Bí thư Từ đột nhiên bảo y gọi điện cho Ban tổ chức cán bộ hỏi xem nữ cán bộ Tần Phượng của Tân An đã đến chưa. Nếu đến rồi thì bảo cô ta qua đây một chút.

Từ Xuân Đình bình thường không tìm cán bộ phía dưới nói chuyện. Càng không cần nói đến loại cán bộ vừa mới đề bạt, còn chưa chân chính nhận chức Phó giám đốc sở. Từ Xuân Đình thái độ hôm nay khác thường, không thể không khiến Hoắc Thanh Sơn phải kinh ngạc.

- Đồng chí Tần Phượng ở Tân An? Tôi là Hoắc Thanh Sơn, thư ký của văn phòng Tỉnh ủy.

Hoắc Thanh Sơn mỉm cười kiêu ngạo, vươn tay ra.

Mặc dù y chỉ là một cán bộ cấp huyện cục, nhưng là thư ký của Bí thư, y nhất định là có sự ngạo mạn và cái nhìn của người ở trên nhìn cán bộ ở dưới. Không cần nói Tần Phượng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Cho dù là Chủ tịch thành phố cấp địa đến đây thì y cũng vẫn tự cao tự đại. Mà đối phương cũng không dám chậm trễ đắc tội.

Tần Phượng cũng âm thầm đánh giá Hoắc Thanh Sơn, thấy đối phương khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo mắt kính, khí độ bất phàm thì đoán ra đây là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, tất nhiên cũng cười bắt tay hàn huyên với Hoắc Thanh Sơn vài câu.

- Được rồi, đồng chí Tần Phượng, Bí thư Từ đang chờ cô.

Hoắc Thanh Sơn cùng Tần Phượng lên lầu, hạ giọng nói:

- Đồng chí Tần Phượng, ở quận của các người có ai là Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh không?

Hoắc Thanh Sơn đột nhiên hỏi khiến Tần Phượng trong lòng giật mình, nhưng mặt không đổi sắc khẽ cười nói:

- Đúng vậy, là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy của chúng tôi. Tuy nhiên bây giờ đã làm Bí thư Đảng ủy thị trấn vừa mới được bổ nhiệm.

- Ồ!

Hoắc Thanh Sơn không hỏi lại lần nữa. Nhưng y trong lòng cảm thấy, hôm nay Từ Xuân Đình tìm Tần Phượng, dường là có liên quan đến Bành Viễn Chinh.

Mà Hoắc Thanh Sơn cố ý hỏi một câu như vậy lại khiến cho Tần Phượng trong lòng dậy sóng. Thư ký của Bí thư Tỉnh ủy đề cập đến Bành Viễn Chinh đương nhiên không tính là cái gì. Nhưng thái độ của thư ký và lãnh đạo có liên quan. Y đột nhiên hỏi như vậy khẳng định là có liên quan đến cuộc trò chuyện ngày hôm nay của Bí thư Từ.

Nghĩ đến đây, Tần Phượng làm bộ như tùy ý truy vấn một câu:

- Trưởng phòng Hoắc quen biết với vị cán bộ trẻ tuổi này ở quận chúng tôi sao?

Hoắc Thanh Sơn ánh mắt nghiền ngẫm liếc nhìn Tần Phượng:

- Cũng chưa nói tới quen biết. Nhưng ở tỉnh đã gặp qua một lần, cũng để lại ấn tượng khá sâu sắc.

Hoắc Thanh Sơn không có nói dối. Y nhìn thấy Bành Viễn Chinh một lần trong bữa tiệc mừng thọ mẹ Bí thư Thư. Phải nói lần tiếp xúc đó chẳng thoải mái chút nào. Mà trường hợp như vậy lại khiến Hoắc Thanh Sơn nhớ kỹ cái tên Bành Viễn Chinh.

Cán bộ trẻ tuổi có thể khiến Bí thư Từ lễ ngộ, khiến Bí thư phu nhân phải ra nghênh đón, toàn bộ tỉnh chỉ có độc mỗi Bành Viễn Chinh.

Hành lang tòa lầu Ủy viên thường vụ rất yên tĩnh, dường như còn có chút ẩm lạnh. Hành lang lót đá cẩm thạch màu đen, mỗi một bước đi đều phát ra tiếng vang trong trẻo. Hai bên vách tường trắng toát không một vết bẩn khiến cho Tần Phượng cảm thấy một áp lực rất lớn.

Đây đại khái chính là lực uy hiếp của cao tầng.

Tòa nhà bốn tầng, nếu đặt ở tỉnh Giang Bắc thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng khi đặt ở cơ quan Tỉnh ủy thì lại tượng trưng cho quyền lực vô thượng.

Tần Phượng giờ phút này đều có chút hối hận khi mình không nên mặc như thế này và không nên mang đôi giày da để không phái ra tiếng động khi đi. Cô đã hết sức đi nhẹ nhưng cũng vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng động.

Hoắc Thanh Sơn âm thầm lắc đầu, cũng không để ý. Y xem ra, biểu hiện quá mức câu nệ của Tần Phượng không cần nói đến cán bộ phía dưới, cho dù là cán bộ cơ quan Tỉnh ủy cấp sở khi đi hành lang mấy chục bước này cũng phải nghiêm trang.

Tần Phượng biểu hiện như thế này Hoắc Thanh Sơn cảm thấy rất hài lòn. Đương nhiên, có thể có tư cách tiến vào tòa nhà Ủy viên thường vụ này cũng không nhiều lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status