Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi

Chương 297: Con trai, con đang thương ai thế hả?

Yến Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra quay người rời khỏi phòng, Tiểu Từ nhìn anh một cái rồi vội vàng ôm đồ chạy theo cô.

Cổ họng Nhạc Thính Phong như bị kẹt cả hòn đá, câu nói ấy anh vẫn luôn cố gắng muốn nói ra nhưng lại không thể nói thành lời, chỉ có thể nhìn Yến Thanh Ti rời đi.

Nhạc Thính Phong không đuổi theo mà ngồi trên giường bệnh suy nghĩ, anh cần phải sắp xếp, bình ổn mọi thứ trong đầu lại một chút, trong lòng cứ loạn cào cào, cả người đều cảm thấy rất bất ổn.

Điện thoại vang lên, Nhạc Thính Phong không muốn nhìn cũng không muốn nghe máy.

Nhưng anh không nghe thì điện thoại cứ vang mãi, Nhạc Thính Phong bị ồn tới đau cả đầu, anh lấy điện thoại ra xem thì là mẹ gọi tới.

Anh lười biếng nghe máy: "Alo, mẹ à......"

"Thính Phong, mấy ngày nay con lại chạy đâu mất rồi?"

Nhạc Thính Phong nói dối không chớp mắt: "Bận, tăng ca."

Nhạc phu nhân tức giận nói: "Mày bận cái quái gì, mẹ tới công ty mày, tiểu Giang nói với mẹ, mày đã hai ngày không tới công ty rồi."

Bị vạch mặt, Nhạc Thính Phong vẫn không đổi sắc: "Ờ, con đi công tác."

"Công tác? Mày coi mẹ mày là đồ ngốc chắc, mày xem có tổng giám đốc nào đi công tác mà đi có một mình không hả."

"Con có việc, mẹ kệ con đi."

Vốn Nhạc Thính Phong định dập máy thẳng luôn, nhưng anh nghĩ gì lại hỏi: "Mẹ, tại sao con lại thấy khó chịu khi nhìn thấy một người không màng tới sức khỏe của bản thân, không muốn dựa vào bất cứ ai chuyện gì, tự chống đỡ cho đầu rơi máu chảy cũng không cầu xin giúp đỡ......."

Nhạc phu nhân hỏi: "Ờ, có phải cảm giác trong lòng như đang chèn một cục đá không cách nào thở nổi và có chút đau đớn đúng không?"

Nhạc Thính Phong kinh ngạc: "Phải, sao mẹ biết? Mẹ, sao mẹ tự nhiên lại thông minh quá vậy?"

Nhạc phu nhân "xì" một tiếng: "Con trai, con đang đau lòng ai vậy?"

Nhạc Thính Phong trợn trắng mắt: "Thương xót cái gì? Chỉ là nhìn cô ấy thấy đáng thương thôi."

"Thằng con ngốc của mẹ, một đứa xấu xa như con, từ nhỏ tới lớn có biết thương ai không hả, nếu con thấy người ta đáng thương vậy rõ ràng là thương người ta rồi, ai thế? Nói cho mẹ nghe xem nào."

Nhạc Thính Phong không hiểu sao khi nghe thấy lời này, tim anh lại đập nhanh hơn một nhịp, như thể đang xảy ra chuyện gì cấp thiết lắm, anh nói: "Chẳng ai cả."

Nhạc phu nhân hỏi: "Liệu có phải là......."

Nhạc Thính Phong mau chóng ngắt lời: "Mẹ đừng có đoán mò, sau này con nghĩ thông rồi con sẽ nói với mẹ? Cứ vậy nhé, con dập máy đây."

"Này, con trai à...... Con trai....... Có phải con đang ở Cảnh Thành không?" Nhạc phu nhân chưa nói xong thì đã biến thành tiếng máy bận.

"Thằng mất nết này..........." Nhạc phu nhân mắng một tiếng rồi quăng điện thoại, bà gào lên: "Ngũ tẩu, Ngũ tẩu......"

Ngũ tẩu chạy tới: "Bà chủ, có chuyện gì vậy?"

Nhạc phu nhân tinh thần hưng phấn nói: "Đi đi, tìm cho tôi cái tour du lịch ba hay năm ngày gì đó tới Cảnh Thành, tôi đưa bà đi du lịch."

Ngũ tẩu kinh ngạc: "A?"

Thường ngày, Nhạc phu nhân rất ít khi ra ngoài du lịch, vì bà lười, mà kể cả có đi du lịch thật, thì thường cũng sẽ ra nước ngoài hoặc tới mấy thành phố nổi tiếng.

Nhạc phu khua tay: "Mau đi đi...... Tôi phải đi xếp quần áo, aiz, trời nắng nôi thế này mà phải ra ngoài, thật đúng là chịu tội mà."

Ngũ tẩu không hiểu, nói: "Bà chủ, sao lại phải đi theo tour, chúng ta có thể tự đi được mà."

"Bà không hiểu, nếu tự đi thì rõ ràng là tôi cố ý đi, còn đi theo tour thì khác, đó đều là do bên tour sắp xếp, không liên quan gì tới tôi hết."

Ngũ tẩu cảm thấy hình như cũng chẳng khác gì nhau cho lắm.

Thiếu gia và bà chủ, nhiều khi thật sự giống nhau y đúc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 900 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status