Bảy năm vẫn ngoảnh về phương bắc

Chương 17: Tử Đinh Hương Rụng Khắp Mặt Đất

Thứ năm lại bắt đầu mưa. Từng giọt mưa to bằng hạt đậu đập thẳng lên lớp kính thủy tinh như một kẻ đi nhặt nhạnh những cô đơn đang gõ lên cái ấm lạnh trên thế gian khiến lòng người hoảng hốt. Ở Quỳnh Châu, đầu mùa xuân nở nhiều nhất là tử đinh hương nhưng lại bị cơn mưa lớn đánh rơi. Đây vốn là loài hoa nở ban ngày những đã mất hết vẻ đẹp rực rỡ trong cơn mưa này. Từ khung cửa sổ sát sàn của quán cafe nhìn ra, khắp mặt đất trải một màu tím của nụ hoa, khắp nơi là hương hoa lạnh lẽo hòa với mùi tanh của mưa.

Một cốc cafe nóng vẫn không thể ủ ấm bàn tay Cố Sơ. Cái lạnh vẫn bám riết lấy ngón tay, rất lâu không tan đi. Hứa Đồng ngồi đối diện cô. Thấy cô mím chặt môi mãi, chị ấy bèn đưa tay nắm chặt lấy tay cô, lúc ấy mới nhận ra sự băng giá ở đầu ngón tay cô: “Cố Tư nhất định sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng! Phía cảnh sát cũng chỉ đang điều tra theo thủ tục thôi.”

“Lần này khác. Mấy hôm trước nó cũng tới đồn công an nhưng em tới bảo lãnh là không sao nữa. Lần này Cố Tư lại bất ngờ bị cảnh sát đưa đi. Em muốn gặp mặt nó để tìm hiểu tình hình cũng khó.” Cố Sơ siết chặt tay Hứa Đồng, nếu nghe kỹ sẽ nhận ra thanh âm của cô đang run rẩy: “Chị họ! Em sợ nó thật sự có liên quan tới vụ án của Tiêu Tuyết, cho dù chỉ là một chút xíu.”

“Không đâu. Trước giờ Cố Tư vẫn rất ngoan. Chẳng phải em cũng nói đó sao, nhưng gì phải nói nó đã nói hết với em rồi. Em đừng căng thẳng, lát nữa nghe xem tổng giám đốc Thịnh nói thế nào.” Hứa Đồng giơ cánh tay còn lại lên xem giờ rồi nhẹ nhàng nói: “Chắc là anh ấy sắp tới rồi.”

Cố Tư một lần nữa bị cảnh sát dẫn đi. Lần này im hơi lặng tiếng. Nếu không phải lúc đó bạn cùng phòng của Cố Tư vô tình bắt gặp thì Cố Sơ cũng chẳng thể biết được chuyện này. Sau khi nhận được tin, Cố Sơ vội vàng tới đồn công an, ai ngờ cô không những không được đưa Cố Tư đi mà còn không được gặp mặt. Đáp án cô nhận được là: Tạm thời cô ấy phải ở lại để hợp tác điều tra.

Mấy tiếng đồng hồ giày vò như qua cả mấy thế kỷ, cứ nghĩ tới việc em gái mình đang phải một thân một mình đối mặt với những câu hỏi thẩm vấn của cảnh sát, lòng Cố Sơ lại rối như tơ vò. Cô không nắm rõ tình hình, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được lần này Cố Tư bị đưa đi chắc chắn không bình thường. Tuy đây là thành phố cô sinh ra và lớn lên, nhưng bố mẹ đã mất, người đi trà lạnh, một cô gái như cô cũng chẳng thể tìm được mối quan hệ nào đáng tin cậy để nghe ngóng giúp tình hình. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cầu cứu người chị họ ở Bắc Kinh xa xôi, Hứa Đồng, mong chị ấy có thể giúp cô nghĩ cách.

Sau khi biết chuyện, Hứa Đồng lập tức đáp chuyến bay sớm nhất tới Quỳnh Châu. Gặp được cô rồi, chị ấy nói ngay: Đừng lo! Chị đã tìm người giúp đỡ rồi! Thật ra người Cố Sơ không muốn làm phiền nhất chính là Hứa Đồng. Vì cô biết bao năm nay Hứa Đồng ở Bắc Kinh dốc sức làm việc khó khăn nhường nào, lại còn nghe nói người sếp trước kia của chị ấy, Niên Bách Ngạn, đã bị tuyên án ngồi tù, chắc chắn đã đủ khiến chị ấy buồn phiền.

Cô biết Hứa Đồng trước giờ vẫn yêu thầm sếp mình, yêu thầm người thương nhân đá quý dù về điều kiện ngoại hình hay vốn liếng đều hoàn hảo đó. Nhưng cô tin chị họ mình tuyệt đối không phải người hám danh lợi. Bao năm qua Hứa Đồng ở bên người đàn ông họ Niên ấy, cùng anh ta nỗ lực, nhìn anh ta từng bước, từng bước tiến lên đỉnh cao sự nghiệp chắc chắn không phải vì tiền.

Cánh cửa quán cafe được mở ra, cuốn theo cả cơn gió nồng mùi mưa vào trong, làm vang tiếng chuông đồng phía tay vịn. Một người đàn ông cao lớn mặc áo vest bước vào. Người che ô cho anh ấy có lẽ là tài xế, sau đó lại lặng lùi quay về xe.

Anh ấy đi về phía này. Cố Sơ không chú ý. Hứa Đồng liếc nhìn thấy anh ấy bèn đứng dậy. Lúc ấy Cố Sơ mới nhận ra, cũng đứng dậy quay đầu lại. Người đàn ông đã đi tới trước mặt cô. Hứa Đồng lập tức giới thiệu với Cố Sơ: “Vị này là tổng giám đốc Thịnh, chắc là em biết.”

Cố Sơ ngước mắt lên nhìn anh ấy. Một vóc dáng rất mạnh mẽ, gương mặt cương nghị, chính trực và một ánh mắt lấp lánh nụ cười. Anh ấy nói: “Cô chính là Cố Sơ? Chào cô! Tôi là Thịnh Thiên Vỹ!”

Cố Sơ cảm thấy nụ cười của anh ấy rất ấm áp, trong lòng bỗng không còn cảm thấy lạnh nữa, giơ tay ra: “Chào tổng giám đốc Thịnh! Ngưỡng mộ đã lâu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status